Cùng ngày đó cửa Uông phủ đóng chặt, Uông Vĩnh Chiêu lệnh cho người thẩm vấn người trong viện của Uông Hàn thị một lượt, xác định không có tin sót lại mới thôi.
Có thân tín của Uông Vĩnh Chiêu tham gia khiến cả Uông phủ là một mảnh sát khí, đến những nô bộc không dính dáng nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cũng không ngừng run lên.
Uông phủ lúc này từ trên xuống dưới đều bị tra quá một lần. Trương Tiểu Oản mang theo Uông Dư thị thanh tra nha hoàn và bà tử có thể ra ngoài của các viện còn đầu kia Uông Vĩnh Chiêu để ba đứa em trai của mình dặn vợ kiểm tra kỹ hậu viện, phàm là những kẻ không biết giữ miệng, tâm tư khó dò thì đều phải nghĩ biện pháp tìm cách xử lý.
Chiều tối hôm đó, lúc mặt trời còn chưa xuống núi, Trương Tiểu Oản đi theo Uông Vĩnh Chiêu đến chỗ Uông Hàn thị.
Lúc này Uông Hàn thị bị trói tay trói chân, miệng cũng bị nhét giẻ. Vừa nhìn thấy bọn họ bà ta đã a ô kêu lên rồi nhìn Trương Tiểu Oản với đôi mắt ngoan độc như cũ. Có điều khi nhìn Uông Vĩnh Chiêu thì trong đôi mắt bà ta lại tràn đầy cầu xin thống thiết. Không đến một lát hốc mắt bà ta đã có nước mắt chảy ra.
Thấy thế Trương Tiểu Oản càng thêm trầm mặc. Nàng lui ra phía sau nửa bước, đem cả người mình lui đến sau Uông Vĩnh Chiêu.
“Để lão phu nhân nói.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt lên tiếng, lúc này có thân tín của hắn tiến lên lấy miếng giẻ trong miệng bà ta ra.
Uông Hàn thị vừa được giải phóng miệng thì đã hung hăng nhổ lên mặt tên nô tài. Kẻ kia lau mặt, trầm mặc lui xuống. Giang Tiểu Sơn đứng ở một bên, trên khuôn mặt thích cười của hắn lúc này cũng là rét lạnh.
“Đi xuống đi.” Uông Vĩnh Chiêu lại mở miệng.
Toàn bộ nô tài trong phòng đều lui xuống, cửa cũng được đóng lại. Lúc này Uông Hàn thị rơi lệ thống khổ mà gọi hắn, “Chiêu nhi, Chiêu nhi, con ta……”
“Sao ngài không cắn lưỡi đi?” Nghe bà ta ai thán gọi hắn, Uông Vĩnh Chiêu lại chỉ nhàn nhạt mà nói ra những lời này. Sau đó hắn đạm mạc nói tiếp, “Vừa rồi ta còn đang nghĩ phải mua cho ngài một bộ quan tài tốt nhất.”
“Ngươi, ngươi là cái đồ súc sinh đáng xuống địa ngục…… Súc sinh……” Uông Hàn thị vừa nghe thấy thì ngây người, thân thể mới vừa nhỏm dậy lại ngã xuống giường, miệng chửi tàn nhẫn khiến động tác cởi trói cho bà ta của Uông Vĩnh Chiêu cũng dừng lại.
Qua một hồi, dưới ánh mắt lạnh như băng của Uông Vĩnh Chiêu bà ta cười ha hả một hồi sau đó quay đầu lại ngoan độc nhìn hắn nói, “Ta đúng là uổng công sinh ra ngươi. Ngươi rồi cũng sẽ đoạn tử tuyệt tôn giống cha ngươi thôi!”
Uông Vĩnh Chiêu nghe được lời này thì thờ ơ sau đó nhàn nhạt nhìn Uông Hàn thị gật đầu nói, “Hóa ra ngài nghĩ như thế.”
Dứt lời, hắn không hề nói nhiều mà chỉ gọi ra ngoài cửa, “Tiến vào.”
Một gã sai vặt vạm vỡ cầm chén thuốc đi vào. Uông Hàn thị nhìn thấy bát thuốc trên tay hắn tỏa mùi tanh tưởi thì hét ầm ĩ lên, “Đây là cái gì? Nhất định là độc dược, Vĩnh Chiêu, Chiêu nhi, ngươi không thể như thế, ta là mẫu thân của ngươi, ta là ……”
Đại hán kia véo miệng bà ta, mạnh mẽ rót thuốc vào khiến những lời bà ta muốn nói cứ thế bị cắt đứt. Không đến bao lâu Uông Hàn thị đã vô lực mà rũ đầu, lặng yên không một tiếng động mà mềm người.
“Nhốt lại.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt ra lệnh cho đại hán kia.
“Vâng.” Đại hán chắp tay lĩnh mệnh.
Uông Vĩnh Chiêu không hề dừng lại mà đi nhanh ra ngoài cửa. Trương Tiểu Oản bước nhanh đi theo hắn nhưng rất nhanh nàng vẫn mất dấu hắn. Nàng mới ra đến cửa đã thấy Uông Vĩnh Chiêu đang bước nhanh lên bậc thang. Lúc này hắn bước hụt một cái, cứ thế ngã xuống.
Trương Tiểu Oản thấy thế thì ngực căng lênvì lo lắng, vội chạy qua. Uông Vĩnh Chiêu ngã xuống đất thì đang chống mặt đất đứng lên, trên trán hắn bị đập đến máu tươi chảy ròng ròng rơi trên quan phục chưa kịp thay của hắn.
Một danh tướng như hắn lại bị ngã vỡ đầu vì bước hụt trong nhà mình. Lúc Trương Tiểu Oản đi đến gần mới thấy rõ khuôn mặt hờ hững ngăn người ngoài ngàn dặm của hắn. Nàng nhìn hắn nửa ngày chỉ thấy biểu tình lạnh băng của hắn mà hắn cũng căn bản không nhìn nàng. Thế này nàng mới có dũng khí vươn tay nắm tay hắn.
Tay hắn lạnh đến cực điểm, Trương Tiểu Oản mới vừa nắm lấy đã cảm thấy lạnh tới mức nàng phải run lên. Lúc nàng ngước mắt mới nhìn thấy ánh mắt hắn mờ mịt nhìn mình, mũi nàng cũng chua xót.
Một câu kia của Uông Hàn thị không sai, bà ta là mẹ ruột của hắn nhưng lại có thể há mồm rủa hắn nên vào địa ngục, rồi nói hắn đoạn tử tuyệt tôn. Dù Uông Vĩnh Chiêu lãnh khốc vô tình thì chung quy vẫn là con người, làm sao có thể chịu được thống khổ này?
“Phu quân……” Trương Tiểu Oản gọi hắn một tiếng, miễn cưỡng cười nói với hắn, “Đi nghỉ tạm đã.”
Uông Vĩnh Chiêu không lên tiếng mà chỉ tùy ý để Trương Tiểu Oản nắm tay dắt hắn về phòng ngủ. Trên đường Trương Tiểu Oản đã cho người mời đại phu. Đợi về đến phòng nàng lấy khăn vải lau máu cho hắn rồi để đại phu mang theo thuốc đến bôi.
Sau khi băng bó xong cái trán Trương Tiểu Oản lại để đại phu bắt mạch cho Uông Vĩnh Chiêu. Tay hắn lạnh nhưng mặt và trán lại nóng. Đại phu không dám coi khinh tình huống này, cứ thế thăm dò mạch tượng hơn nửa canh giờ mới đưa ra phương thuốc. Nhưng phương thuốc này hung hiểm, ông ta không dám dùng bừa mà chỉ đành thương lượng với Trương Tiểu Oản.
Đầu tiên Trương Tiểu Oản đỡ Uông Vĩnh Chiêu nằm xuống, nghe đại phu tinh tế nói xong về phương thuốc và mấy vị thuốc hung hiểm trong đó thì nàng lắc đầu nói, “Cái đó thì không cần, dùng thuốc ôn hòa thôi. Thượng Thư đại nhân nhà ta chẳng qua chỉ hơi sốt, trăm triệu không cần dùng tới thuốc mạnh, ngài ấy sẽ không sao đâu.”
Hiện tại với tình trạng này của Uông Vĩnh Chiêu thì Trương Tiểu Oản thà rằng hắn khỏi chậm một chút chứ không muốn hắn dùng thứ thuốc hung hiểm kia khiến hắn có khả năng hỏng mất.
“Vậy sẽ theo lời ngài.” Đại phu cũng nhẹ nhàng thở ra, phương thuốc kia tuy tốt nhưng ông ta cũng không dám cam đoan có gì không đúng không.
Giang Tiểu Sơn dẫn đại phu đi sắc thuốc, Trương Tiểu Oản trở về mép giường, mới vừa ngồi xuống đã bị người nằm trên giường ôm chặt lấy eo. Cả người nàng hơi đờ ra, nhưng chỉ một lát sau nàng lại ôm lấy đầu hắn, tùy ý để hắn lặng lẽ khóc.
Nước mắt hắn nóng cháy mãnh liệt, thấm qua xiêm y của nàng, xuyên qua áo khoác thấm vào áo trong. Trương Tiểu Oản vươn một tay nhẹ vỗ về lưng hắn. Nàng không nói một lời, đến lúc sau nàng chỉ cúi đầu hôn lên tóc hắn.
Nam nhân này sợ là đã bị thương tâm đến tận cùng.
*******
Hai ngày sau, Uông Quan Kỳ tỉnh lại.
Lúc hai cha con nói chuyện thì Trương Tiểu Oản đứng ở gian ngoài. Nàng tinh tường nghe được ở buồng trong Uông Quan Kỳ luôn miệng nói phải tự tay bầm thây ác phụ kia thành vạn đoạn. Khẩu khí tràn ngập ác độc của ông ta khiến Trương Tiểu Oản nghe được thì không nhịn được lạnh lẽo cả người. Tuy nàng đã cố trấn định nhưng lông tơ trên người vẫn dựng lên vì những lời tràn đầy độc ác kia. Không bao lâu sau lưng nàng cũng đổ mồ hôi lạnh.
Trương Tiểu Oản chưa nghe thấy Uông Vĩnh Chiêu nói gì thì một hồi sau đã nghe thấy Uông Quan Kỳ phát điên gào lên. Nàng nghe thấy một tiếng tát vang dội còn có tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ. Lại qua một hồi Uông Vĩnh Chiêu mới đi ra. Cái trán hắn còn băng vải, mặt in rõ năm ngón tay, cổ còn có một vệt máu.
Trương Tiểu Oản trầm mặc đi qua dùng khăn lau máu cho hắn, lại lấy từ trong ngực ra thuốc trị thương, mở nắp dùng ngón tay út bôi lên vết cắt. Máu ngừng lại nàng lại bôi thêm chút thuốc rồi mới nhẹn giọng nói, “Chúng ta về đi.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt lên tiếng sau đó mang theo nàng đi ra cửa.
Nửa đêm đó thấy hắn vẫn không ngủ được, Trương Tiểu Oản rời khỏi giường, đốt đèn sau đó để hắn gối lên đùi nàng và nhẹ vỗ về tóc hắn. Tuy thế Uông Vĩnh Chiêu vẫn chẳng ngủ được, cứ mở mắt nhìn đỉnh màn không nói một lời.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Uông phủ bọn họ cũng chẳng thể về ngay. Bốn ngày ở đó Uông Vĩnh Chiêu chưa từng ngủ quá một nửa nén hương. Ngày hôm sau, bàn ngày nàng để Giang Tiểu Sơn tạm thời thay bọn họ trông coi chuyện ở Uông phủ còn nàng mạnh mẽ kéo Uông Vĩnh Chiêu lên xe ngựa trở về phủ Thượng Thư.
Vừa đến trong phủ, sắp xếp cho hắn xong nàng lập tức đi đến thư phòng tìm Hoài Mộ. Trên đường ôm hắn về, nàng tinh tế nói với hắn chút việc. Hoài Mộ nghe hiểu thật sự, cứ thế gật đầu với nàng. Cuối cùng hắn còn móc ngoéo với nàng, đảm bảo là sẽ dỗ cha hắn đi ngủ.
Sau khi vào phòng thấy Uông Vĩnh Chiêu rồi Uông Hoài Mộ lập tức duỗi tay với cha mình, lớn tiếng sốt ruột kêu, “Phụ thân, Hoài Mộ ở đây, ngài mau ôm con.”
Uông Vĩnh Chiêu nằm ở trên giường nghe thấy giọng hắn thì nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn chống mặt giường đứng dậy một lát mới nhanh chóng đi xuống đón lấy Hoài Mộ từ tay Trương Tiểu Oản rồi ôm vào trong lòng. Hắn dùng giọng khàn đến không thành hình mà cười hỏi, “Mấy ngày nay ở nhà con có nghe lời tiên sinh không?”
“Có……” Hoài Mộ lớn tiếng đáp, “Con tập được vài chữ, cũng viết được vài tờ giấy……”
Nói đến đây hắn lại nghẹn ngào. Hắn sờ bàn tay nhỏ lên trán cha hắn, lại khóc lóc nói giống như sợ cha hắn đau, “Phụ thân đau lắm hả? Không đau, không đau, Hoài Mộ hôn hôn là sẽ không đau nữa.”
Nói xong hắn cẩn thận chạm nhẹ vào trên trán Uông Vĩnh Chiêu, lại nhẹ nhàng hôn hôn, lại thổi khí, cọ một mặt nước mắt nước mũi lên người Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu nở nụ cười, ôm hắn lên giường chơi đùa, hỏi hắn mấy ngày nay học được những chữ nào, ăn được nhiều không. Chỉ một lát sau hắn đã ôm Hoài Mộ ngủ mất.
Thấy hắn đã ngủ, Hoài Mộ vẫn luôn dùng giọng non nớt nói chuyện với hắn lập tức im lặng nhìn Trương Tiểu Oản đang ngồi ở một bên nhìn bọn họ.
Trương Tiểu Oản cười với hắn sau đó đi qua cong lưng nhẹ hôn hắn rồi nói, “Hoài Mộ ngoan quá.”
“Vâng, Hoài Mộ rất ngoan.” Hoài Mộ vừa dứt lời đã thở dài nho nhỏ sau đó dựa đầu lên vai Uông Vĩnh Chiêu, nhắm mắt lại.
Hắn muốn cùng phụ thân yêu thương của hắn ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...