Bần Gia Nữ

Binh Tiểu Cửu thề son sắt, cũng bàn với đám anh em của mình về kế hoạch mai phục, ai ngờ cuối cùng lại công cốc vì đêm đó Uông Vĩnh Chiêu căn bản không trở về.

Vì thế nửa đêm Uông Hoài Thiện còn thức dậy đi tới cửa phòng Uông Vĩnh Chiêu xem xét, sợ hắn đánh chủ ý lên mẹ mình. Uông Vĩnh Chiêu biết hắn tới nên nửa dựa trên đầu giường nhìn lướt qua cửa sau đó cầm đai lưng quất một cái rồi kéo thanh giữ cửa. Hắn nhanh chóng cầm chén trà trên bàn nhỏ ở đầu giường ném về phía Uông Hoài Thiện.

Uông Hoài Thiện khó khăn lắm mới tránh thoát, đồng thời thuận thế lộn mèo đón được chén trà kia không cho nó rơi xuống vỡ. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đợi tới khi bò lên hắn nhỏ giọng nói với người bên trong cánh cửa, “Xem như ngươi lợi hại.”

Như thế hắn mới chịu ôm chén trà vào trong ngực, ngáp một cái rồi đi về ngủ. Uông Vĩnh Chiêu thì hừ lạnh một tiếng, dùng đai lưng đóng cửa lại xoay người ngủ tiếp.

*******

Ngày hôm sau lúc ăn cơm sáng không ai muốn ngồi cùng bàn với Uông Vĩnh Chiêu. Vợ chồng Trương A Phúc và Lưu Tam Nương nhìn nhau sau đó bưng bát cơm đi theo ngồi với con trai và con dâu.

Một cái bàn có tám người gồm một nhà ba người của Trương Tiểu Bảo và Triệu Quế Đào cùng với vợ chồng Trương Tiểu Đệ, còn có ba người nhà họ Hồ đến giúp đỡ và Trương Tiểu Muội nên vốn đã tràn đầy. Nhưng thấy hai vợ chồng già đi qua thì mọi người đều yên lặng không một tiếng động dịch mông ra cho hai người ngồi.

Lúc này Trương Tiểu Oản không biết, chờ nàng bưng một chậu canh thịt cuối cùng lên thì phát hiện trên bàn ở nhà chính chỉ có mình Uông Vĩnh Chiêu mặt lạnh. Nàng quét mắt nhìn người nhà nhưng không ai dám đón nhận ánh mắt nàng.

Nàng than nhỏ một hơi trong lòng rồi gọi Tiểu muội, “Cầm chén lại đây.”

Nàng phần canh thịt xong thì mới ngồi xuống cái bàn của Uông Vĩnh Chiêu gắp bánh cho hắn rồi nhẹ nhàng nói, “Ngài mau ăn thôi.”

Uông Vĩnh Chiêu không nói gì mà chỉ cầm đũa lên. Trương Tiểu Oản vẫn luôn cẩn thận gắp bánh, thêm cháo cho hắn. Uông Hoài Thiện bên kia ném một ánh mắt bất mãn đến nhưng nàng cũng làm như không thấy. Chờ ăn sáng xong, Uông Vĩnh Chiêu uống ngụm trà súc miệng rồi quay đầu lạnh lùng nói với đứa nhỏ vô pháp vô thiên, “Đi cầm roi ngựa, ta mang ngươi đi ra ngoài.”


Uông Hoài Thiện vừa nghe thấy thì lập tức đứng lên, khó chịu biến mất trên mặt hắn thay vào đó là nụ cười. Hắn chắp tay nói, “Đã biết, phụ thân đại nhân.”

Dứt lời hắn xoau người đi lấy roi ngựa, Trương Tiểu Oản ở sau lưng hắn cao giọng dặn, “Đổi giày đã.”

Lúc này Tiểu Muội vội vàng lau miệng đứng dậy nói, “Đại tỷ, để muội giúp hắn đổi.” Nói xong không đợi Trương Tiểu Oản đáp lại nàng đã xách váy chạy theo cháu mình.

Uông Vĩnh Chiêu ngồi ở chủ vị lạnh lùng nhìn theo bọn họ, chờ Trương Tiểu Oản lại ngồi xuống bên cạnh hắn mới há mồm nói một câu, “Còn thể thống gì.”

Trương Tiểu Oản cười mà không nói, làm như không nghe được rồi tập trung dọn dẹp chén đũa trên bàn. Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì mặt mang theo sắc lạnh xốc áo đứng lên đi ra cửa.

Hắn vừa đi thì cả cái bàn đầy người kia mới nhẹ nhàng thở ra, động tác ăn cơm cũng nhanh hơn. Trương Tiểu Oản đi qua bế Trương An Bình lên đùi rồi cùng người nhà ăn sáng.

“Thật là khổ thân.” Trương Tiểu Bảo lầm bầm ở trong miệng nhưng lại sợ chị mình nên chỉ dám lén lút nói một chút chứ chưa dám thêm cái gì.

Nhưng hắn là do một tay Trương Tiểu Oản nuôi lớn nên tính tình hắn thế nào nàng rất rõ. Sao nàng có thể không nghe thấy câu nói thầm này của hắn? Nhưng nàng cũng không để trong lòng, chỉ như cười như không quét mắt nhìn hắn khiến hắn sợ tới mức lập tức cúi thấp đầu.

Triệu Quế Đào thấy thì vội nhéo hắn ở dưới bàn, sau đó đi qua nhỏ giọng nói, “Chàng chừa chưa? Nói bậy cái gì đó. Nếu ai đó nghe được thì đại tỷ còn phải đi thu thập.”

Trương Tiểu Bảo vừa nghe xong thì trừng mắt nói, “Vậy nàng đây là đang nói cái gì?”


“Ta chỉ tốt bụng nhắc nhở……” Triệu Quế Đào nóng nảy.

Mắt thấy hai vợ chồng nhỏ cứ thế sắp cãi nhau, Trương Tiểu Oản ho nhẹ một tiếng rồi lạnh lùng mà nhìn về phía bọn họ mới khiến hai người dừng lại.

Ở ngoài cửa Uông Vĩnh Chiêu chờ Uông Hoài Thiện đến thì mang hắn ra cửa, cưỡi ngựa chạy tới nông trang.

Tiểu Bảo khó hiểu, đợi người đi rồi mới hỏi Trương Tiểu Oản, “Hắn mang Hoài Thiện đi làm gì thế?”

Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ rồi nói, “Chắc là dẫn hắn đi gặp những gia đinh kia.”

“Sao hắn lại tốt bụng thế?” Trương Tiểu Bảo khó hiểu.

“Hắn ăn cơm nhà chúng ta thì tự nhiên sẽ phải làm chút việc.” Trương Tiểu Oản cười với em trai, vốn định nói thêm vài câu nhưng ngẫm lại thì vẫn từ bỏ. Những việc này nói không rõ được. Nếu nàng để bọn họ tận lực khách khí với Uông Vĩnh Chiêu thì sẽ khiến bọn họ càng nghĩ nhiều, cho rằng nàng và Uông Vĩnh Chiêu có cái gì mà phu thê tình thâm. Đến lúc đó sợ là vì nàng không được hắn thích nên bọn họ sẽ lo lắng.

Cứ thế này đi, xong xuôi việc hỉ này thì người nhà nàng cũng sẽ đi, sẽ không gặp người này quá nhiều.

*******

Uông Vĩnh Chiêu dùng phương thức của hắn để huấn luyện Uông Hoài Thiện, cũng không tức giận mấy hành động ngông nghênh của đứa nhỏ, cùng lắm là răn dạy vài câu thôi.


Hắn sinh ra bất mãn trong lòng với Uông Hoài Thiện, cái này Trương Tiểu Oản cũng nhìn ra được nhưng nàng cũng chẳng bảo Hoài Thiện nhẫn nại hơn, để hắn kính cẩn nghe lời hơn.

Bởi vì nàng luyến tiếc.

Cho nên nàng dùng cách của mình để đề bù cho hắn. Nàng lé mắt ước lượng đánh giá mà thấy lửa giận của Uông Vĩnh Chiêu không sai lắm thì lúc hắn tới, không đợi hắn lên tiếng nàng sẽ dâng trà. Nếu Hoài Thiện làm sai lớn một chút, giả dụ như có lần nàng thấy hắn chọc Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến mặt đều xanh mét, vài ngày không mang hắn đi luyện võ thì nàng sẽ làm một cái áo ngoài để Giang Tiểu Sơn tặng qua. Ngay trong ngày Uông Vĩnh Chiêu sẽ tới mang theo Uông Hoài Thiện đi binh doanh của hắn.

Uông Vĩnh Chiêu cũng cả giận nói “Mẹ hiền chiều hư con”, nhưng Trương Tiểu Oản chỉ nhu thuận mà mỉm cười lắng nghe. Có điều quay đầu nàng nên làm thế nào thì vẫn làm thế. Thời gian dài hơn Uông Vĩnh Chiêu nhìn thấy Trương Tiểu Oản thì đều phải hít mấy hơi, sợ chính mình không bị nghiệt tử kia làm tức chết thì đã bị phụ nhân trong ngoài bất nhất này làm cho tức chết rồi.

Một ngày này trong giày Uông Vĩnh Chiêu có một con chuột chết. Hắn căm tức ghì chặt Uông Hoài Thiện ở trên ngựa sau đó phóng đến. Đến đại môn hắn vẫn không dừng ngựa, vào trong cửa lớn hắn thuận tiện ném đứa con trai từ trên ngựa xuống đất sau đó xoay người xuống ngựa lớn tiếng cả giận nói với phụ nhân đang phơi đồ ăn khô trong viện, “Ngươi còn ngu xuẩn dung túng hắn thì ta sẽ thay ngươi thu thập hắn.”

Uông Hoài Thiện lập tức lăn một cái đến bên chân Trương Tiểu Oản. Bên kia Uông Vĩnh Chiêu cáu tiết mắng thì bên này hắn cũng ôm chân mẹ hắn, nước mắt nước mũi tèm lem mà khóc kêu, “Mẫu thân, mẫu thân, phụ thân đại nhân muốn giết con. Hắn nói hắn phải giết con ngay trước mặt ngài, mẫu thân ơi, ngài phải vì con làm chủ nhé! Lần này con không đắc tội hắn, con chuột chết trong giày hắn đâu phải do con bỏ vào, nhưng mà con làm thế để làm gì? Đây chính là đại đại oan uổng mà……”

Lúc này Mạnh tiên sinh nghe tiếng cũng đi ra từ trong phòng. Uông Hoài Thiện vừa nhìn thấy ông ta thì lập tức cao giọng khóc gọi tiên sinh, “Tiên sinh, tiên sinh, ngài phải làm chủ cho đồ nhi, phụ thân đại nhân muốn tự tay giết con……”

Uông Vĩnh Chiêu chỉ nói một câu mà thằng nhóc này đã lăn long lóc nói một tràng dài, mỗi chữ đều nói hắn muốn giết người. Cái này khiến hắn tức đến thở hổn hển, roi ngựa kia giơ lên tàn nhẫn quất về phía đứa nhỏ.

“Ai da, thật muốn giết người này, đúng là muốn giết người kìa, mọi người nhìn đi, tiên sinh, mẫu thân……” Uông Hoài Thiện lập tức nhảy bật lên khỏi mặt đất sau đó lùi về sau vài bước, khó khăn lắm mới tránh thoát được ngọn roi kia. Nhưng tuy hắn linh hoạt nhanh nhẹn, Uông Vĩnh Chiêu lúc này cũng đã tức đến lợi hại. Tay hắn không ngừng vung roi lên, có vài roi cũng đúng là quất được lên người đứa nhỏ khiến hắn đau kêu oai oái.

Trương Tiểu Oản thấy thế thì khuôn mặt ôn hòa lạnh xuống, nhanh chóng chạy tới chắn cho hắn. Ngọn roi kia mắt thấy sắp đánh lên mặt nàng thì Uông Vĩnh Chiêu gấp gáp kéo lại khiến nó dừng ở bên chân nàng. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu đã nổi trận lôi đình, cầm roi ngựa chỉ vào nàng nói, “Ngươi cái đồ ngu xuẩn, nhìn con ngươi dạy thế nào đi, còn không mau cút sang một bên cho ta!”

Hắn đã nộ khí đằng đằng, bên kia Uông Hoài Thiện vừa nghe hắn mắng mẹ mình thì tức khắc trừng mắt thật lớn, không né tránh nữa là lấy dao nhỏ cắt dây thừng trói cổ tay mình, mắt thấy muốn chạy lên trước……

Nhưng hắn chỉ vừa mới có ý tưởng kia thì mẹ hắn đứng ở phía trước đã thình lình quay đầu lại, lạnh lùng mà liếc hắn một cái. Uông Hoài Thiện tức khắc dừng động tác, chậm rãi cất con dao nhỏ vào tay áo.


Trương Tiểu Oản lại nhanh chóng quay đầu lại thấy sắc mặt Uông Vĩnh Chiêu hoàn toàn không ổn thì nàng bước nhanh lên kéo ống tay hắn rồi thi lễ sau đó nhanh chóng nói, “Là ta quá mức dung túng, ngài đừng nóng giận. Là ta lòng dạ đàn bà, ngài nên dạy thì dạy nhưng ngàn vạn đừng nóng giận.”

Nàng nói cực nhanh, giọng nói lại ôn nhu cực kỳ. Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì cười lạnh ra tiếng, nhìn phụ nhân thủ đoạn cực kỳ lợi hại này một cái rồi nổi giận đùng đùng đi vào trong phòng.

Trương Tiểu Oản thấy hắn đi đến nhà chính thì cũng nhẹ nhàng thở ra. Sau đó mặt nàng trầm xuống, lôi kéo Uông Hoài Thiện lúc này đang cúi đầu đưa tới trước mặt Mạnh tiên sinh nói, “Con đi theo tiên sinh để tiên sinh dạy con xem vừa rồi con sai những cái gì!”

Nàng nói rất nặng nề, Uông Hoài Thiện thì tủi thân không thôi. Hắn không dám cãi lại, chỉ ngước đầu tủi thân nhìn mẹ mình. Trương Tiểu Oản thấy thế thì tức giận đến cười lạnh một tiếng, tay chọc lên trán hắn cáu, “Đối với ta mà cũng dám như thế? Con nói đi, trong thời gian này con đã làm bao nhiêu việc xấu?”

“Con chuột chết kia thật sự không phải do con để vào.” Uông Hoài Thiện vẫn tủi thân, lúc này hắn duỗi tay qua đỡ Mạnh tiên sinh, lại thỉnh cầu chi viện, “Tiên sinh, lần này thật sự không phải con làm.”

“Thế ai làm?” Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cũng không vội vàng đi nhà chính mà dừng lại nhìn đứa con nhanh mồm nhanh miệng của mình.

Uông Hoài Thiện thấy mặt mẹ hắn giống như đang rất muốn thu thập hắn thì không tình nguyện nói, “Thật không phải con, là một ca ca trong doanh làm, thật là oan uổng cho con.”

Hắn chỉ là thấy được mà không nói thôi.

“Con có dám nói không phải huynh đệ trong Hắc Lang doanh mượn cớ giúp con hả giận mà làm thế không?” Trương Tiểu Oản đau đầu, đánh hắn một cái nhè nhẹ để giáo huấn rồi lại quay đầu cười khổ với Mạnh, “Còn phải nhờ ngài dạy hắn nhiều một chút.”

“Đi đi, để ta nói chuyện với hắn.” Mạnh tiên sinh đã thấy mới vừa rồi mặt vị Tổng Binh trẻ tuổi kia giống như tức giận mà không phát ra được thì cũng buồn cười. Nhưng đệ tử của ông cũng quá mức làm bậy, ông cũng đang có ý răn dạy nên lúc này lập tức đồng ý với Trương Tiểu Oản sau đó nghiêm túc để Uông Hoài Thiện đỡ mình vào cửa.

Ở nhà chính Uông Vĩnh Chiêu vừa thấy nàng vào cửa đã chế nhạo nhếch khóe miệng nói, “Làm sao, lần này ngươi bưng trà, làm áo bào hay cho ta vàng đây?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui