Mặt Tiêu Ngọc Châu đỏ bừng lên, đôi mắt hoa đào nhìn xuống, kiều diễm đến mức ngay cả hoa đào tháng ba cũng không sánh bằng.
Chỉ trong nháy mắt, mắt Tiêu Ngọc Linh nhìn đến choáng váng.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, ý cười bên khoé miệng liền phai nhạt.
Nàng ta buông tay Tiêu Ngọc Châu, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Phân tam phòng.
Thấy nàng ta liếc nhìn bọn họ cũng không tiếp lời, chỉ để ý nhìn phía trong phòng lão thái quân, trong lòng thầm cười nhạo.
“Nghe nói đại bá làm chủ định thông gia cho tỷ?” Thấy Tiêu Ngọc Phân chỉ chăm chăm nhìn bên trong, Tiêu Ngọc Linh cũng nhớ đến tỷ ruột được lão thái quân truyền vào trong trước một bước, ngữ khí liền nhạt đi đôi chút.
Thấy các nàng đều nhìn vào trong phòng, Tiêu Ngọc Châu cũng liếc nhìn, gật đầu rồi mở miệng: “Đây là…”
“Lão thái quân bảo nhị tỷ vào trước.” Tiêu Ngọc Linh nhỏ hơn tỷ tỷ ruột Tiêu Như Thiền một tuổi, sang năm là cập kê.
Tuy nàng và tỷ ruột là cùng một mẫu thân, nhưng tỷ tỷ có mối hôn sự quá tốt, ngay cả ở khắp châu Hoài An cũng hiếm thấy có việc như vậy, trong lòng không tránh khỏi ghen tị.
Xưa nay lão thái quân coi trọng tỷ ruột, lần này gọi đi vào, cũng không biết lén lút nói chuyện gì ngạc nhiên.
Ngẫm lại liền cảm thấy không đáng để nói với Tiêu Ngọc Châu trước mắt.
Chẳng qua chỉ gả cho con trai của quan huyện thất phẩm, nghe mẫu thân nói là tú tài mấy năm liền không thi đỗ, tiền đồ chẳng đến đâu.
Tiêu Ngọc Linh hiếm thấy nói lời thật lòng với Tiêu Ngọc Châu, chỉ lạnh nhạt cúi đầu với Tiêu Ngọc Châu rồi nói: “Chúc mừng tỷ tỷ.”
Dứt lời, đôi mắt hạnh như nước chớp chớp, lượn lờ đi về phía cửa.
Tiêu Ngọc Phân thấy các nàng đến đây thì khẽ nhún eo, hành lễ với các nàng: “Đại tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ.”
“Tứ muội muội.” Tiêu Ngọc Châu mỉm cười gọi nàng ta.
Tiêu Ngọc Linh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn nàng, khẽ gật đầu tỏ ý đã biết chứ cũng chẳng nói lời nào.
Tiêu Ngọc Phân hành lễ với các nàng rồi lo lắng nhìn vào bên trong, nhích đầu tới gần Tiêu Ngọc Châu, nói: “Đại tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ đã vào trong được nửa nén hương rồi, tỷ nói xem có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Nào có chuyện gì.” Tiêu Ngọc Linh liếc đôi mắt hạnh lại đây rồi cười nhạt nói tiếp: “Chắc là lão thái quân trò chuyện với nhị tỷ tỷ quên cả thời gian, quên mất gọi chúng ta vào thôi.”
Tiêu Ngọc Châu cười không nói.
Lúc này, có lão ma ma vén rèm lên, cười nói với các nàng đang đứng dưới bậc thang: “Ôi chao, các cô nương đã đến đông đủ, còn chưa tới giờ thìn đấy, đều đến sớm hả, mau vào đây, lão thái quân đang chờ các ngài đấy.”
Các cô nương Tiêu phủ và thái thái thỉnh an vào các canh giờ khác nhau.
Các cô nương thỉnh an vào giờ thìn, tiện đường sáng sớm nghe lão phu nhân dạy bảo, còn các thái thái thỉnh an vào buổi sáng, canh giờ nào đến cũng được.
Nơi ở của Tiêu Ngọc Châu gần sân của lão thái quân, đến sớm nửa nén hương, chờ ngoài cửa một lát là có thể vào được bên trong.
Nơi ở của nhị phòng và tam phòng cách sân của lão thái quân xa hơn chút, nhưng cũng chẳng xa lắm.
Tam phòng xa nhất cũng chỉ mất nhiều hơn thời gian nửa nén hương, chỉ cần ra ngoài sớm một chút thì ai cũng có thể đến đúng thời gian thỉnh an như Tiêu Ngọc Châu đến sớm.
Nếu tỏ lòng hiếu thảo, đến sớm một canh giờ thì cũng chỉ mất thêm một nén nhang.
Tiêu Ngọc Châu dẫn theo hai muội muội vào phòng, bọn nha hoàn không được có lệnh vào trong của lão phu nhân nên đều ở lại bên ngoài chờ lệnh.
Vừa bước vào liền thấy thiếu nữ mặc bộ xiêm y màu trắng nhạt, quần dài màu xanh nhạt đứng dậy hành lễ với Tiêu Ngọc Châu: “Đại tỷ tỷ.”
“Nhị muội muội.” Tiêu Ngọc Châu cười đáp, chưa kịp nói thêm liền nhún người hành lễ hai lần với Tiêu lão thái quân ngồi trên ghế: “Lão thái quân, cháu gái đến thỉnh an, ngài xem cháu có đến muộn không ạ?”
Tiêu lão thái quân chỉ vào đồng hồ cát, đáp: “Tự mình nhìn xem.”
Tiêu Ngọc Châu che miệng cười, lại nhún người thêm lần nữa: “Vừa đúng, may là không chậm, lão tổ tông không phạt cháu được.”
“Miệng của cháu ấy…” Tiêu lão thái quân vẫy tay về phía nàng, chờ nàng đến gần rồi lấy ngón tay chỉ nhẹ vào mũi của cháu gái, cười nói: “Ở nhà cho cháu nói bừa, sau này gả đi phải cẩn trọng lời nói, đừng để người khác nói Tiêu gia tiểu thư chúng ta không được dạy dỗ.”
“Lão thái quân…” Tiêu Ngọc Châu sờ mũi, cười đáp.
“Các cháu miễn lễ đi, tìm chỗ ngồi xuống.” Phía sau còn có ba cô nương đang đứng, lão thái quân gọi các nàng ngồi xuống rồi nắm tay Tiêu Ngọc Châu vỗ vỗ, trìu mến hỏi: “Cháu đã biết chưa?”
Sao không biết.
Đêm qua nhũ mẫu vừa khóc vừa than trong viện, ai mà chẳng biết chuyện.
Tiêu Ngọc Châu gật đầu rồi rũ mắt, tỏ vẻ xấu hổ.
“Ây da, đây là cha cháu làm chủ, ta cũng không tiện nói gì.
Nếu trong lòng cháu uất ức thì có thể nói với tổ mẫu để tổ mẫu cũng tiện đi khuyên nhủ cha cháu.” Tuy nói hiện giờ đại cô nương gả đi không tránh khỏi thị phi, nhưng Tiêu lão thái quân vẫn nói đủ lời khách sáo.
Đại tôn nữ nhà bà không có gì không tốt, tướng mạo tuy kém nhị tôn nữ chút, nhưng vẫn hơn hai đứa còn lại.
Nếu có thể gả vào nhà tốt đương nhiên tốt hơn, nhưng bây giờ cản đường gả cao của nhị cô nương nên bà cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Sau khi Tiêu Ngọc Châu nghe xong thì đỏ mặt, mắt cũng hơi hồng: “Ngọc Châu nghe phụ thân.”
Khuyên gì mà khuyên? Chưa đến đêm qua đã trao đổi canh thiếp.
Nếu nàng khóc nháo thì sẽ tỏ ra nàng không hiểu chuyện, trong nhà có thể nói là không nghe lời phụ thân, bất hiếu.
Còn bên ngoài nếu truyền vào tai Địch gia, còn tưởng nàng xem thường Địch gia, chưa vào cửa đã thêm hiềm khích.
“Con ấy, tấm lòng hiếu thảo này của con tổ mẫu hiểu.” Lão thái quân làm như thông suốt vỗ tay nàng: “Hài tử ngoan, đi đi, ngồi cùng với mấy muội muội của con.”
“Vâng.” Tiêu Ngọc Châu thấp người lui về sau hai bước, ngồi xuống bên trái.
Vừa ngồi xuống, nàng liền thấy hai mắt Tiêu Ngọc Phân nhìn thoáng qua phía trong tay áo của Tiêu Ngọc Thiền, Tiêu Ngọc Châu chỉ lướt qua sau đó thu hồi tầm mắt, cũng không nhìn lại Tiêu Ngọc Thiền mà nhìn về phía Tiêu lão thái quân, lên tiếng: “Lão thái quân, cháu gái nghe nói ngoại trừ cháu, trong phủ chúng ta còn có việc hỉ sự lớn, nhưng việc gì thì xin ngài nói cho chúng cháu nghe với!”
“Cháu ấy,” Tiêu lão thái quân cười nhìn Nhị cô nương, thấy cháu gái đỏ mặt cúi đầu thấp thì nhìn sang phía Tiêu Ngọc Châu cười nói: “Lại là đứa nha hoàn lỗ mãng kia lẻo mép trước mặt cháu à?”
Tiêu Ngọc Châu che miệng cười duyên, sau đó thấy nàng phóng khoáng đứng đậy, khẽ nhún người trước Tiêu Ngọc Thiền, cười mở miệng: “Nhị muội muội, sau này có chuyện gì thì kính xin muội chiếu cố cho Đại tỷ nhé.”
Tiêu Ngọc Thiền gả cao, còn Tiêu Ngọc Châu gả thấp.
Đích tôn nữ thỉnh cầu mai sau muội muội chiếu cố, ai làm việc này cũng sẽ cảm thấy thấp hèn, nhưng xưa nay Tiêu Ngọc Châu tự nhiên hào phóng, ngay thẳng quang minh; vả lại, đích tôn Tiêu phòng luôn luôn thấp hơn nhị phòng, lần này nàng làm ra việc như vậy cũng không chướng mắt bao nhiêu.
Tiêu Ngọc Thiền là cô nương xinh đẹp nhất trong số các cô nương Tiêu gia.
Mắt hạnh thanh tú, chiếc mũi xinh xắn và khuôn miệng nhỏ nhắn, bộ phận nào cũng hoàn hảo.
Ngay cả nước da cũng như ngọc không chút tạp chất.
Nàng cũng là người yêu sách nhất trong chúng tỷ muội, kể cả ba cuốn ngũ kinh mà nam tử mới học mà nàng cũng biết rõ.
Xuất khẩu thành thơ, nàng có một bài thơ bị người hầu nghe và truyền ra ngoài, được đông đảo danh sĩ văn hào tán thưởng, là tài nữ trong thành Hoài An.
Tuy Tiêu lão thái quân thường xuyên nói rằng nữ tử không tài mới là đức, nhưng ai nấy đều nhìn ra được, trong bốn vị tiểu thư, người mà bà thích nhất chính là Nhị cô nương được thế nhân ca tụng là tài nữ.
Bây giờ phụ thân của Nhị cô nương thất thế nhưng vẫn có thể gả cao, đủ để nhìn ra phúc khí của nàng ta.
Lần này trong phủ, còn có cô nương nào vượt qua nàng?
Ngay cả Đại cô nương cũng phải nhường nàng.
Đối mặt với sự thản nhiên yếu thế của Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Ngọc Thiền đứng dậy đáp lễ lại, cười nhạt đáp: “Tỷ tỷ nói quá lời, chiếu cố gì chứ, đều là tỷ muội nhà mình, người một nhà cần gì nói lời khách khí như vậy.”
Nàng nói ra cũng là để né tránh ý “chiếu cố” kia, nói không khách sáo nhưng vẫn là khách sáo nhất.
Tiêu Ngọc Châu nói như vậy để nâng cao mặt mũi Tiêu Ngọc Thiền, nhưng nghe lời nói màu mè chẳng ra đâu vào đâu của Nhị muội muội này, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Các nàng còn chưa gả đi, tự mình đã khiến người thân cảm thấy xa lạ rồi.
Vừa dứt lời, đến giờ các tỷ muội rời đi, Tiêu lão thái quân lại giữ lại Tiêu Ngọc Châu, cho Tiêu Ngọc Châu hai đôi vòng tay bạc và một đôi vòng tay vàng, nói là cho nàng thêm của hồi môn.
Tiêu Ngọc Châu lập tức nghĩ thầm, đây chắc là lão thái quân cho nàng hết của hồi môn ư?
Trên đường trở về, nàng đã suy nghĩ kỹ, tự an ủi mình rằng, lão thái quân không phải là người keo kiệt như vậy.
Cho dù không coi trọng nàng cũng sẽ không vứt mặt mũi Tiêu gia, đến lúc đó cũng sẽ cho nàng thêm chút.
Tiêu gia dù sao cũng là đại gia trong thành Hoài An, tuy rằng chi phí để Nhị thúc làm quan tốn không ít tiền bạc, nhưng lạc đà chết đói còn hơn ngựa lớn.
Tiêu gia vẫn còn vốn, vả lại thể diện của Tiêu gia không chỉ xứng hai đôi vòng tay bạc và một đôi vòng tay vàng, vậy không thể chỉ cho nàng ngần ấy.
Mặc dù nàng tự an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Ngọc Châu vẫn cảm thấy bất an.
Xung quanh không có ai để thương lượng, Xuân Quyên một lòng vì nàng, nhưng nàng ấy lắm miệng, không dấu được chuyện, đầu óc cũng chỉ hiểu mấy thứ ngoài mặt, đâu thể hiểu ý của nàng.
Phía nhũ mẫu càng không thể nói, nếu nói thì bà sẽ làm loạn, khóc lóc đến chỗ lão thái quân, cuối cùng sẽ mất hết mặt mũi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Ngọc Châu không còn cách nào khác là tự mình trút bỏ gánh nặng.
Buổi chiều, Tiêu Nguyên Thông trở về nói rằng đã chọn xong ngày tháng, chưa tới mười ngày nữa, Địch gia sẽ đưa sính lễ qua.
Cọc hôn sự này vội vã đến mức người thích khóc làm loạn như Thích thị chết lặng, muốn khóc cũng không khóc ra nước mắt, cũng may Tiêu Ngọc Châu đã sớm chuẩn bị đồ cưới cho bản thân, chỉ là quà đáp lễ như mũ, áo, giày cho nhà trai chưa có.
Cùng ngày, chủ tớ ba người vội vàng làm suốt đêm, ngoại trừ thỉnh an, ngay cả việc dùng bữa ra ngoài đều rất vội vã.
Dẫu vậy, bên phía lão thái quân, chẳng có một nha hoàn nào lại đây hỏi han một câu.s
Tiêu Ngọc Châu nghĩ thầm, tâm tư của lão thái quân e là đều đặt bên phía Nhị muội muội..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...