Sáng tinh mơ, Chân Mỹ Lệ nằm trên giường ngu ngơ. Căn phòng này, cái giường này, cái mền này, chắc chắn không phải là ở ký túc xá rồi…… Cho nên, Cô đang ở đâu vậy?
Chân Mỹ Lệ nắm tóc cố gắng nhờ lại, cuối cùng cũng không nhớ ra được cái gì hết.
Chân Mỹ Lệ chỉ nhớ rõ sau khi hai người Phương Lâm và Điền Hân rời đi, cô mới xông ra khỏi nhà, nhưng điều cô nhớ cuối cùng là cô đang ở trong quán bar uống ly rượu đầu tiên, sau đó, cô không nhớ gì nữa. Đúng là kỳ cục quá mà, sao cô lại nhất thời xúc động chạy tới quán bar uống rượu được chứ, đúng là không có lý trí!
Có phải hay không…… Cô bỗng nhiên có một cái ý nghĩ không tốt, Chân Mỹ Lệ kiểm tra quần áo, này……
Cửa bị gõ hai cái, “Chức chưa? Tôi vào đó!”
“Không được!”
Nhưng mà đã chậm, Lư Nhất Bạch đã mở cửa bước vào.
Lư Nhất Bạch ngồi ở trên giường, kéo chăn trên đầu Chân Mỹ Lệ xuống, quan tâm hỏi, “Sao lại che mặt đi? Tối hôm qua không ngủ ngon sao?”
Mặt mày Chân Mỹ Lệ trắng bệch, ngơ ngác nhìn Lư Nhất Bạch, cứng ngắc hỏi “Ừm …… Chúng ta……”
Lư Nhất Bạch đang tươi cười lập tức biến mất không còn gì hết, anh biết ngay mà, cô gái này có một cái tính xấu là cái gì cũng không nhớ rõ. Anh xoa đầu Chân Mỹ Lệ, bình tĩnh nói, “Cô tưởng tượng cái gì vậy, tôi sao có thể làm bậy với một người đang say xỉn được chứ”.
Anh đứng dậy đi ra cửa, liếc nhìn Chân Mỹ Lệ nói, “Quần áo của cô là Lư Y Y thay cho, đừng suy nghĩ quá nhiều. Còn nữa, cô đã ói ra đầy giường, nhớ trả tiền giặt đồ đó”.
Chân Mỹ Lệ thở phào nhẹ nhõm, may quá.
Chờ cho Lư Nhất Bạch ra khỏi cửa, cô lập tức xuống giường, sau đó chân mềm nhũn té xuống đất. Chân Mỹ Lệ xoa xoa mông, đau tới nhe răng trợn mắt, năm nay đúng là xui xẻo mà.
Sau khi Chân Mỹ Lệ đánh răng rửa mặt xong thì Lư Nhất Bạch đã đi làm rồi.
Cô ở trong phòng đi dạo một chút thấy mọi thứ đều khá là sạch sẽ. Cô xấu xa cười một tiếng, lén đi coi phòng ngủ Lư Nhất Bạch, chắc chắn trong đó rất là bề bộn.
Chân Mỹ Lệ vặn tay nắm cửa, phòng đã bị khóa lại, “Có cái gì bí mật chứ? Vậy mà lại khóa cửa. Đúng là bề bộn tới mức không dám cho người khác nhìn thấy sao? Chậc chậc ~”
“Sao cô lại ở đây?” Lư Y Y dựa ở cửa, trên tay cầm con dao gọt trái cây.
Chân Mỹ Lệ cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng tối qua cô ấy thay quần áo cho mình mà giờ còn hỏi sao mình lại ở đây. Sau đó, cô nhìn thấy dao gọt trái cây trên tay Lư Y Y……
Cái này…… Là hận mình tới cỡ nào nha……
Chân Mỹ Lệ nuốt nước miếng, cô quyết định lập tức chuyển khoản cho Lư Nhất Bạch, cô nhất định sẽ trả tiền giặt khăn trải giường ngay.
Chân Mỹ Lệ cẩn thận đi vòng qua Lư Y Y, lấy xong đồ đạc của mình lập tức rời khỏi. Cô gái này rất là không ưa mình, sau này nên hạn chế tới đây mới được, hèn gì ghét mình ở đây cũng phải.
Chân Mỹ Lệ mới ra khỏi nhà, liền đụng phải Tiêu Hoan. Tiêu Hoan rất bất mãn “Sao cô lại chạy trốn nhanh như vậy, tôi tìm không thấy cô!”
Chân Mỹ Lệ gãi gãi cổ, ấp úng không biết nói gì cho phải.
“Tôi hiểu tâm tình của cô, nhưng mà chuyện này cũng không phải hôm nay mới xảy ra có được không? Tôi cũng đã phải nhìn như vậy mấy năm rồi, cô có biết không?” Tiêu Hoan cảm thấy Chân Mỹ Lệ chính là chuyện bé xé ra to, mặc dù cô hiểu được tâm trạng của Chân Mỹ Lệ, nhưng mà, làm một con ma cô phải nói thật “Cô muốn xen vào hai người bọn họ là rất khó. Trừ phi cô tự nói ra thân phận của mình cho Phương Lâm biết, nếu không, không có cửa đâu”.
Chân Mỹ Lệ “Ừ” một tiếng, cô biết mà, Phương Lâm là một người có trách nhiệm, có lẽ anh ấy cũng không dễ dàng chia tay Điền Hân đâu. Hơn nữa, bọn họ đều đã như vậy rồi, suy nghĩ kỹ thì Phương Lâm phải có trách nhiệm với Điền hân.
Tiêu Hoan tiếp tục nói, “Những người không lấy kết hôn làm mục đích đều là kẻ lưu manh, Phương Lâm nhà cô không phải là người lưu manh”.
Câu này đúng là làm người khác đau lòng, Chân Mỹ Lệ đỏ mắt, khóc nức nở nói “Sao cô có thể nhẫn tâm nói như vậy chứ? Nếu không tìm lại được thân phận của mình thì tôi phải chết!”
“Vậy thì sao?” Tiêu Hoan bĩu môi, “Có hồn ma nào mà không phải sau khi chết rồi mới biết hối hận chứ. Cô đã là rất may mắn rồi, còn có thể được sống lại. Tôi ghen ghét muốn chết. Nếu như cô còn có thể sống lại thật sự thì những hồn ma chúng tôi phải biết làm sao bây giờ? Có thể trở thành người, có thể sống hơn một tháng, cô nên cảm thấy đủ đi!”
Đúng vậy, Chân Mỹ Lệ đúng là tham lam, mục đích của cô chính là được sống lại vĩnh viễn, chẳng lẽ như vậy là sai sao? Là vì chấp niệm của người yêu cô trói buộc nên cô mới có thể sống lại mà.
Nhưng mà bây giờ, cô đã không còn hy vọng nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...