Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Diêu Thị Nấm (CP phụ)

“Diêu Nguyệt! Diêu Nguyệt! Cậu xong chưa? Chúng ta đi nhé?”

“Rồi đây…” Nghe được giọng nói vang lên từ bên ngoài lớp học, Diêu Nguyệt chỉnh lại cuốn vở bài tập cuối cùng, xong xuôi hết thì cô cho vào ba-lô, rồi xách ba-lô lên, chạy hai, ba bước, cứ luôn miệng: “Tới đây, tới đây!”

Cán bộ lớp đại diện cho môn Ngữ văn – Dương Thuý Thuý – đang đứng bên cạnh cửa.

Diêu Nguyệt là cán bộ đại diện lớp môn Lịch sử, tiết này là tiết Thể dục, hai người đã hẹn là sẽ quay lại trước ba phút, bởi vì phải cùng đi lên nộp bài tập ở tầng trên.

Phòng làm việc của giáo viên nằm ở trên tầng sáu, Diêu Nguyệt cảm thấy, thể lực của mình khá tốt, nhưng giữa đường vẫn phải đứng chờ Dương Thuý Thuý mấy lần.

Làm cán bộ lớp chưa đầy một tháng, nói thật, nói thật lòng, chưa làm gì mà họ đã thấy ghét việc ngày nào cũng phải leo tận sáu tầng lầu chỉ để nộp bài tập. Dương Thuý Thuý thở hổn hển: “Mình nói này, Diêu Nguyệt, trông cậu gầy như vậy, mà sao lần nào leo sáu tầng lầu xong, cậu cũng không thấy mệt vậy?”

Diêu Nguyệt cười: “Từ bé thể lực của mình đã tốt rồi, cậu chỉ mới leo cầu thang cùng mình thôi, chứ chưa thấy mình chạy bộ đâu.”

“Cậu chạy bộ như thế nào cơ?” Dương Thuý Thuý nhìn sang.

“Hì hì, nhanh đến mức sẽ dọa chết cậu luôn đó!”

“…”

Diêu Nguyệt dựa vào lan can cầu thang tầng bốn, cô cười hì hì. Cái đầu nấm nhỏ của cô trông rất gọn gàng, cái đầu tròn tròn như có thể phản chiếu dưới ánh mặt trời, kết hợp với dung mạo và giọng nói vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, trông cô rất đáng yêu.

Dương Thuý Thuý đã thấy không ít bạn nữ để đầu nấm ở trong trường, nhưng thật lòng mà nói, cô ấy chưa bao giờ thấy ai xinh xắn như vậy cả.

Cô ấy nghỉ ngơi ổn rồi thì lại hít một hơi: “Chúng ta đi…”

Trên đường quay về lớp học, như mọi khi, Diêu Nguyệt nghe Dương Thuý Thuý phàn nàn về việc phòng giáo viên ở tầng trên cùng đáng ghét đến mức nào, sau đó, cô ấy bỗng đổi chủ đề: “À, đúng rồi, Diêu Nguyệt, mình có thể “buôn chuyện” này với cậu không?”

“Hả?” Diêu Nguyệt nhìn cô ấy, đồng ý một cách rất thoải mái: “Sao thế?”

“Thì là…” Dương Thuý Thuý tỏ vẻ bí ẩn, đến gần và nắm lấy cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “À thì, chẳng phải cậu ở cùng ký túc xá với Thư Điềm à? Bình thường mình thấy cậu ấy có nói chuyện với cậu… thế có nói về chuyện… của cậu ấy và Giang Dịch hay không?”

“…”

“Có phải là bọn họ…” Vẻ mặt của Dương Thuý Thuý vui vẻ hẳn lên: “Đang yêu nhau không?!”

“…”

Đây không phải lần đầu tiên Diêu Nguyệt bị các bạn nữ trong lớp hỏi về vấn đề này.

Nhưng các bạn thường chỉ hỏi cô mấy câu như là: “Thư Điềm và Giang Dịch có quan hệ gì?”, chứ chưa có ai hỏi thẳng cô đến mức “Họ có đang yêu nhau không?”.

… Cô ấy cho rằng hai người họ đang ở bên nhau.

Diêu Nguyệt thở dài: “Không, chưa ở bên nhau.” Vẫn còn đang ở giai đoạn phải tự đi tìm đường để mà “gặm”, vì thế, cô lặng lẽ bổ sung thêm một câu như thế trong lòng mi.

Dương Thuý Thuý “A” một tiếng, có vẻ thất vọng lắm.

Hai người lại đi xuống mấy bậc thang, Diêu Nguyệt lại nghe thấy Dương Thuý Thuý hỏi: “Vậy mình vẫn còn tò mò về một chuyện…”

“Ừm.”

“Cậu với Văn Nhân Nhất, có phải là cũng có gì đó không?”

“…” Diêu Nguyệt sửng sốt: “Gì cơ?”

Dương Thuý Thuý: “Văn Nhân Nhất ấy! Mình thấy cậu ấy cứ tan học là lại đến trêu cậu…” Dừng lại được một chút, cô ấy lại hạ giọng xuống để hỏi: “Có phải là cậu ấy thích cậu rồi không?”

“…”

Hai vấn đề mà Dương Thuý Thuý hỏi hôm nay, đều là những vấn đề mà trước kia chưa có ai hỏi Diêu Nguyệt.

Đặc biệt là cái thứ hai, thật là…

Quá là vô lý!

Văn Nhân Nhất và cô á?

Sao có thể thế cho được!!!

Diêu Nguyệt nuốt nước bọt, phản bác lại ngay: “Không có chuyện đó đâu! Thật ra anh ta đến tìm mình là vì…” Vì để giúp cho anh em của anh ta tìm hiểu sở thích của Thư Điềm, vậy nên anh ta mới dính lấy mình thôi.

Nhưng… nói câu này ra nghe có vẻ không hay lắm.

“…”

Diêu Nguyệt nghĩ ngợi lại một chút, chọn cách dùng câu từ cho đúng: “Mấy lần cậu nhìn thấy đó… Cậu thu bài tập nên cậu cũng biết rồi đó, anh ta hay trì hoãn không nộp bài đúng hạn. Anh ta toàn lên lớp làm bù, sau đó hết giờ mới tìm mình nộp bài, nhân tiện… nói vài câu với mình thôi.”

Dương Thuý Thuý “À” một tiếng, lời giải thích này khá hợp lý: “Cậu nói cũng đúng.”

“Dù sao thì, mình và anh ta…” Diêu Nguyệt kết luận: “Không thân nhau một chút nào đâu.”

Khi hai người đến văn phòng, chuông tan học đã reo. Phòng học của lớp bọn họ là phòng số bốn, nằm ở tầng một. Khi họ đi từ tầng sáu xuống tầng một, mọi người trong lớp đều đã chạy ra ngoài hít thở không khí, đi vệ sinh, mấy bạn đang học Thể dục cũng quay lại rồi.

Diêu Nguyệt giải thích xong, thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều.

Cô đang định rẽ ở khúc ngoặt để về lớp, đột nhiên cảm thấy trên đầu mình rất nặng.

Toàn thân cô như đông cứng.

Dương Thúy Thuý ôm cánh tay cô, cảm nhận được động tác của cô, khó hiểu quay đầu lại: “Làm sao…”

Chữ “thế” bị nuốt ngược trở lại.


Phía sau Diêu Nguyệt là một thiếu niên cao gầy, nhìn như là anh vừa rửa mặt xong, tóc vẫn còn ướt, dính trên trán, làn da của anh trắng mịn, trên trán và cổ có rất nhiều giọt đọng, không rõ là nước hay là mồ hôi nữa.

Dương Thuý Thuý thấy rất rõ ràng, Văn Nhân Nhất đặt tay lên đầu Diêu Nguyệt và xoa xoa hai cái, hết sức tự nhiên, sau đó, anh bước một bước thật dài, mỉm cười và quay người sang mà nói: “Này, “Nấm lùn” được đặc cách trốn học rồi à?”

Cà lơ phất phơ, khiến người khác thấy vô cùng khó chịu.

… Trốn, học, ư?

Diêu Nguyệt nghĩ một lúc… anh đang ám chỉ việc hai người về lớp sớm trong giờ Thể dục ư?

Chợt nhận ra động tác trước đó mà anh làm với mình, Diêu Nguyệt “bùng nổ” ngay tại chỗ, tức giận chạy đuổi theo anh.

Dương Thuý Thuý sửng sốt, chốc lát, xung quanh cô ấy bỗng có một cơn gió mạnh, khi cô ấy tỉnh táo lại, thì Diêu Nguyệt – người vừa ôm cánh tay cô ấy – đã lao tới chỗ Văn Nhân Nhất rồi.

Cô gái nhỏ mang giày thể thao, không biết cô ấy cao một mét năm mươi mấy nữa, tóm lại là, chưa đến một mét sáu. So với cậu trai cao khoảng một mét tám kia, thì sự chênh lệch chiều cao giữa họ là rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta thấy đáng yêu đến lạ.

Do chiều cao của mình, Diêu Nguyệt nhảy cẫng lên, cô muốn đánh vào đầu anh, cô gái tuy nhỏ bé nhưng sức bật lại rất tốt.

Dương Thuý Thuý nhìn cô vừa đánh anh vừa tức giận hét lên: “Ai trốn học hả! Chúng tôi đã xin phép giáo viên thể dục rồi mà! Anh không nhìn thấy thì đừng có mà nói bậy!”

“Còn nữa! Anh đừng… đừng có bất thình lình vỗ đầu tôi như thế được không vậy hả!!!”

Văn Nhân Nhất bị đánh đến nỗi… cười tươi vô cùng.

Dương Thuý Thuý: “…”

Đúng là không thân một chút nào hết.



Chỉ còn mấy ngày nữa là đến kỳ nghỉ Quốc khánh.

Vì kỳ thi tháng đã qua rồi, nên mấy hôm nay mọi người đều rất là “ăn chơi”. Hôm qua Diêu Nguyệt đã lướt diễn đàn đến tận nửa đêm, hôm nay, lúc ở trong lớp, cô cứ lơ đễnh mãi.

Nguyên Loan Loan có việc nên đã xin phép về nhà, tối nay cô ấy không ở lại ký túc xá, đã về từ sớm rồi.

Khi Diêu Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra, hàng ghế đầu của lớp học đã trống không, chỉ còn lại một vài bạn nam đang ngồi hàng sau là vẫn còn đang nói chuyện.

Cô nhìn đồng hồ, chuông tan học đã reo lên được mười phút rồi.

Cô, đã ngủ suốt giờ tự học buổi tối, thật đấy.

May mà thầy Mã Đông Lập không tới…

Diêu Nguyệt thầm lẩm bẩm trong lòng, diễn đàn này đúng là “hại nước hại dân” quá mà. Cô dụi dụi mắt, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đang định rời đi, cô lại vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện từ phía sau.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ồ? Văn Nhân Nhất, dậy rồi à?”

“Sao hôm nay cậu không về nhà?”

“…”

Tay Diêu Nguyệt dừng lại.

Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc đã “ám” cô cả ngày nay: “Ăn xong thấy buồn ngủ quá nên ngủ một chút thôi.”

“… Rồi ngủ đến tận giờ này luôn à? Ngủ suốt ba tiết tự học luôn?”

“Ừm.”

“… Đỉnh thế.”

Suốt ba tiết…

Lớp ồn như thế mà cũng ngủ cho được, anh ta là lợn à…

Diêu Nguyệt bỗng cảm thấy, người chỉ ngủ có một tiết như mình đây, cũng có thể coi mình là một học sinh giỏi rồi.

Cô đeo cặp lên, không nghe tiếp nữa, ra đến cửa lớp mới nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách từng giọt.

Ngoài trời đang mưa.

Cô giơ tay ra hứng thử xem mưa to hay nhỏ, suy nghĩ một lúc, cô định cởi áo đồng phục ra để che đầu lại, làm như thế thì quần áo bên trong sẽ không bị ướt.

Diêu Nguyệt vừa kéo khóa áo đồng phục xuống, thì sau lưng cô chợt tối sầm lại, giọng nói của người đó truyền đến: “Làm gì thế hả “Nấm lùn”? Sao còn cởi áo ra vậy?”

Là giọng của con lợn vừa ngủ suốt ba tiết kia, vẫn còn mang theo giọng mũi lúc vừa ngủ dậy.

Diêu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.

Vừa ngủ dậy đã đến đây chê cô rồi! Người gì thế không biết!

Văn Nhân Nhất tự thấy mình rất đẹp trai, anh dựa vào cây cột bên ngoài phòng học, híp mắt cười, nhìn cô gái nhỏ đang chầm chậm quay đầu lại.

Ánh sáng từ hành lang chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo của cô, cái đầu nấm mượt đến mức, khi có ánh sáng chiếu vào, mái tóc đen nhánh của cô sẽ ánh lên một vòng sáng.

“Văn Nhân Nhất…” Đôi mắt vốn đã to của cô trợn tròn lên, nhìn chằm chằm vào anh: “Anh nói năng cho cẩn thận được không! Tôi cởi áo đồng phục ra là để tránh mưa, hơn nữa… có liên quan gì đến anh đâu! Anh có thấy anh phiền không hả?”

Trái tim Văn Nhân Nhất đập thình thịch.

Mặc dù cô luôn cố tỏ ra là mình rất hung dữ.


Mặc dù bây giờ cô đang rất tức giận.

Nhưng… con mẹ nó chứ, dễ thương quá đi mất.

Mỗi lần Văn Nhân Nhất nghe cô nói chuyện, thì anh đều thấy rất vui vẻ.

Giọng nói rất hợp với vẻ ngoài, vừa trẻ con lại vừa mềm mại, nghe hay đến mức muốn tiếp tục bị mắng, bị mắng không ngừng.

Nhưng anh sẽ không nói ra đâu.

Nói ra rồi sẽ khiến cho máu bạo lực tiềm ẩn trong cây nấm này bị kích thích.

Anh hắng giọng: “Tôi có mang theo ô…” Anh giơ tay ra, để lộ thứ trong tay mình ra cho cô thấy: “Cô không có đúng không?”

“Không…”

“Tôi đưa cô về ký túc xá.”

“…”

Ồ, hoá ra là vậy.

Anh đến là để đưa cô về ký túc xá à.

Diệu Nguyệt bỗng cảm thấy ban nãy mình có phần hơi quá đáng.

Anh nói cũng đúng.

… Mà, quan trọng hơn là, anh có ô! Thế có nghĩa là đồng phục của cô sẽ không bị ướt, cũng không cần phải giặt lại thêm một lần nữa!

Văn Nhân Nhất còn tưởng rằng cô sẽ dè dặt thêm vài phút, từ chối tận mấy lần nữa rồi mới đồng ý.

Nhưng không ngờ là, nghe anh nói xong, hai mắt Diêu Nguyệt sáng lên, như muốn cười, nhưng cô lại thu vẻ mặt ấy đi, khuôn mặt bé nhỏ căng ra, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời: “Được thôi.”

Văn Nhân Nhất: “…”

Diêu Nguyệt đồng ý xong thì thấy anh mở ô ra, cô rất tự nhiên mà cúi xuống và chui vào trong ô.

Mãi cho đến khi hai người đã cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà dạy học.

Cô mới thấy hối hận.

Chiếc ô này không to mà cũng không nhỏ, che một người thì thừa, nhưng hai người thì…

Phải chen chúc một chút mới đủ.

Nếu là bọn Thư Điềm, dù có chật thì ba người bọn họ cũng có thể chen chúc vào nhau. Dù gì thì họ cũng là chị em tốt của nhau mà, ôm ấp nhau một chút cũng chẳng sao hết.

Nhưng… đây là Văn Nhân Nhất đấy.

Diêu Nguyệt nghĩ, mình không nên ở gần anh ta như vậy, thế là cô lặng lẽ nhích ra ngoài hai bước.

Hai người đi chưa được bao xa, Diêu Nguyệt đã cảm thấy, hình như bên má phải của mình hơi ươn ướt, có lẽ là do cô đã nhích ra xa quá.

Đúng lúc này, giọng nói của anh chợt truyền đến bên tai cô: “Sao cô tránh ra xa thế?”

Diêu Nguyệt vờ như không hiểu: “… Tôi có tránh ra xa đâu.”

Người bên cạnh không nói gì nữa.

Nhưng, bỗng nhiên, anh bước hai bước về phía cô.

Anh mặc áo ngắn tay, phần da thịt trên cánh tay lộ ra ngoài áp sát vào vai và cánh tay cô, chỉ chạm vào rất nhẹ thôi, nhưng mỗi lần bước đi thì cô đều sẽ chạm vào nó.

Diêu Nguyệt mở to hai mắt, nhìn cánh tay cầm ô của anh đang ở giữa hai người, cô lại lặng lẽ lùi ra xa thêm một chút.

Không ngờ là lần này Văn Nhân Nhất lại chú ý tới: “Này, “Nấm lùn”, đây mà là không nhích ra à? Cô đi như thế có khác gì không có ô không?”

Diêu Nguyệt: “Tất nhiên là khác rồi…”

“Ồ.” Nghe vậy, anh bỗng cười hai tiếng, tiếng “Ồ” này vừa vang lên, Diêu Nguyệt đã cảm thấy vai phải của mình hơi cứng lại, rồi sau đó, toàn thân cô bị kéo vào trong chiếc ô…

Cả người cô đập vào lồng ngực anh.

Lực không quá mạnh, cũng không đau lắm, nhưng cô có thể cảm nhận được chỗ bị mình đập vào hơi cứng cứng.

Giây tiếp theo, cô cảm thấy lồng ngực mà mình đang chạm vào hơi rung lên.

Giọng nói của anh vang từ trên đỉnh đầu cô xuống: “Nào, để tôi dạy cô cách đi trong ô.”

Giữa tiếng mưa rơi và tiếng nói không rõ ràng của những người xung quanh, giọng nói của anh đã trở nên nổi bật hơn hẳn.

Còn mang theo tiếng cười.

Nghe cực kỳ… “ngứa đòn”.

“!!!”

Lúc Diêu Nguyệt hoàn hồn lại, cô nhanh chóng giơ tay lên và vỗ mạnh vào mu bàn tay anh, phát ra một tiếng “bép”. Cô không thể nào tin nổi, cô cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi anh được: “… Anh đang làm gì vậy hả, Văn Nhân Nhất!!”


Ánh mắt cũng chuyển sang giận dữ, cô nhìn sang bên cạnh.

Ánh đèn trên con đường lớn trong khuôn viên trường hắt sáng cả khuôn mặt anh, cậu thiếu niên mỉm cười thản nhiên, giọng điệu rất bình thường, nghe như đang trêu chọc cô vậy: “Tôi đây làm thế chẳng phải là vì không muốn cô bị ướt à?”

Diêu Nguyệt đã lớn đến thế này rồi, nhưng ngoại trừ mấy người anh em họ hàng trong nhà ra, thì cô vẫn chưa từng quàng vai bá cổ bạn nam nào như thế này đâu.

Cô bị ôm chặt đến nỗi cô cảm thấy mặt mình đang bắt đầu nóng lên… Chắc chắn là vì tức giận rồi!

Tên xấu xa này! Đồ không biết xấu hổ!

“Ban nãy tôi như thế cũng không ướt! Anh buông ra! Tôi tự đi được! Văn Nhân Nhất, anh…”

“…”

“Buông ra! Anh có nghe thấy không hả? Anh…”

“…”

Văn Nhân Nhất không trả lời.

Không phải vì anh cố tình phớt lờ tiếng gọi của cô.

Mà là vì, anh đang đắm chìm trong giọng nói đầy tức giận của cô gái nhỏ, giống như một con mèo con… một lúc lâu sau anh vẫn không thể thoát ra được.

Sau đó, anh mới phân tích lại thật cẩn thận những nội dung trong lời cô nói.

Ồ, lại tức giận nữa rồi.

Hình như tay anh đã bị cô đánh vào hai cái, nhưng lại giống như bị mèo cào vậy, không đau mà cũng chẳng ngứa gì.

Văn Nhân Nhất vẫn dắt cô đi, rẽ vào một góc, rồi anh cười hì hì: “Vậy tôi buông ra, nhưng cô hứa là không đi ra xa nhé?”

Hai giây sau.

Giọng cô nghe khá tủi thân: “… Không, không đâu, mau đi thôi.”

Anh ôm lấy vai cô bằng một tay, cũng không biết ôm mạnh đến mức nào nữa, tóm lại là, cô không thể thoát ra khỏi anh được.

Diêu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi… Rõ ràng là một người gầy gò chẳng có tí thịt nào, nhưng sao tay lại! Khoẻ! Như! Thế! Vậy! Hả!!!

Văn Nhân Nhất do dự một lát rồi mới buông tay ra.

Diêu Nguyệt cũng làm theo lời anh nói, không tránh ra xa nữa.

Thật ra khoảng cách này cũng không quá gần, cô tự an ủi mình như thế.

Hơn nữa, cánh tay của anh cũng chỉ chạm vào đồng phục của cô thôi, chẳng sao đâu, người ở thế kỷ hai mươi mốt như cô đây cởi mở lắm mà.

Hơn nữa, trời còn đang mưa, cô tự nhủ, mưa cũng không nhỏ lắm, đây là một tình huống đặc biệt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nếu trời quang mây tạnh thì cô đã bỏ chạy từ lâu rồi!

Là cái kiểu phải đá anh thêm vài cái rồi mới chạy ấy.

Sau một lúc lâu đi đi lại lại như thế, hai người đã đi đến chỗ có thể nhìn thấy chân tòa nhà ký túc xá nữ.

Diêu Nguyệt đang định im lặng quay về ký túc xá, nhưng lại nghe thấy anh hỏi: “À, đúng rồi, ngày Quốc khánh cô có đi cắm trại không?”

Diêu Nguyệt gật đầu, sau đó cô nhớ ra anh không nhìn thấy, thế là cô lại nói: “Có đi.”

“À…” Văn Nhân Nhất vui vẻ: “Tôi cũng đi, sao lại trùng hợp thế nhỉ?”

Diêu Nguyệt: “…”

Cả lớp có đến bốn mươi mấy người cơ, cũng trùng hợp quá nhỉ.

Cô không đáp, chuyển sang một chủ đề khác: “Người anh em bí ẩn yêu thầm Điềm nhà chúng tôi có đi không?”

“…”

“Cậu ấy…” Tất nhiên là Giang Dịch có đi rồi.

Nhưng Văn Nhân Nhất suy nghĩ một chút, anh quyết định “nói dối một cách thành thật”: “Cậu ấy không đi.”

Diêu Nguyệt không nghi ngờ một chút nào cả, cô “Ừm” một tiếng, cùng với tiếng “Ừm đó, cô không nhịn được mà thầm mắng người anh em kia một câu.

Muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi đi, bị The Điềm từ chối là phải rồi, vì cứ nhất quyết phải đi đường vòng như thế này… Nếu không đi đường vòng tới tận chỗ cô, thì sao cô lại phải dây dưa với tên Văn Nhân Nhất này chứ.

… Suốt ngày, cứ nhìn thấy cô là… lại động tay động chân! Còn đặt biệt danh nữa, còn gọi là cái gì mà “Nấm lùn” cơ!

Tự anh thích ăn nấm thì có!

Nhắc đến người anh em này, Diêu Nguyệt không nhịn được mà lại nhiều lời.

Cô lại nghiêm túc “tẩy não” anh: “Tôi nói với anh nhiều lần rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói lại, chắc chắn Thư Điềm là của Giang Dịch, người anh em đó của anh đừng nghĩ thêm gì nhiều nữa… Thật đấy, anh thấy hôm đó hai người họ… hôm đó hai người…”

Văn Nhân Nhất say mê nghe cô nói.

Căn bản là anh không hề để tâm đến nội dung, trong đầu chỉ toàn là mấy suy nghĩ như là: “Nghe hay quá đi, trời ơi” và “Nói thêm vài câu nữa đi, vài câu nữa đi mà”.

Vừa nhắc đến Thư Điềm và Giang Dịch, Diêu Nguyệt đã trở nên hưng phấn rồi. Cô nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, nói đến tận lúc sắp đi tới nơi rồi mới dừng lại.

Dọc đường đi, quả thật là trời đã chuyển mưa khá to, dù cô vừa phải… chịu đựng với Văn Nhân Nhất một chút, nhưng nhờ có ô của anh mà cô vẫn có thể giữ cho quần áo của mình được khô.

Thật lòng mà nói, Diêu Nguyệt không bao giờ ngờ được rằng, sẽ có một ngày, Văn Nhân Nhất sẽ giúp được gì đó cho cô.

Bên khu ký túc xá nữ, có kha khá nhiều các đôi cùng che ô đi về, sau đó, họ đứng dưới ô “nắm tay nắm chân” trò chuyện với nhau.

Rõ ràng đó là các cặp đôi.

Đang đứng ở một nơi công cộng như thế này mà công khai thể hiện tình cảm, còn thể hiện tình cảm ở một quy mô lớn thế này nữa. Cũng là một nam một nữ cùng che ô, Diêu Nguyệt bỗng cảm thấy không thoải mái.

Cô nghĩ ngợi một chút, rồi chọc chọc cánh tay của người bên cạnh, nhanh chóng để lại một câu “Tối nay cảm ơn anh nhé, vậy tôi về trước đây, anh về thong thả nhé, tạm biệt anh” rồi quay người định bỏ chạy.

Thế nhưng, dây đeo ba-lô của cô bị siết chặt lại, cả người cô bị anh kéo ngược về.

“…” Diêu Nguyệt trợn mắt, tức giận quay đầu lại: “Anh còn muốn làm gì…”


“…”

Dưới chân tòa ký túc xá có một mái hiên lớn để che mưa, một tay Văn Nhân Nhất thu ô, một tay anh giữ chặt dây đeo cặp của cô.

Vì chênh lệch chiều cao, nên mỗi lần nhìn anh, cô đều phải ngẩng đầu lên.

Vốn đã thấp hơn anh nhiều rồi, mà bây giờ cả người cô còn bị anh khống chế, cô thấy vô cùng tức giận.

Đang định nói tiếp…

Người trước mặt cô bỗng hơi cúi người xuống.

“Nấm lùn.” Anh gọi cô.

Diêu Nguyệt chưa ngờ đến hành động này.

Cô hơi giật mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt không xa không gần của anh.

Khuôn mặt của anh nhỏ, đôi mắt của anh dài và hẹp. Bình thường, lúc nhìn anh, lúc nào cô cũng thấy anh đang cười cả, bây giờ cũng vậy, khóe miệng của anh hơi cong lên.

Có lẽ là do sức mạnh diệu kỳ của màn đêm, cùng với ánh sáng dịu nhẹ do đèn đường ở xung quanh mang lại, gương mặt bình thường mà cô vẫn hay thấy, gương mặt hay “ngứa đòn” kia, khi ở một khoảng cách gần như thế này, thật ra…

Cũng khá sạch sẽ, trắng trẻo, cũng, cũng khá là đẹp trai nữa…

Cô thấy anh mấp máy môi: “Có phải cô nên trả chút phí chạy vặt vì tôi đã đưa cô về không?”

Diêu Nguyệt còn chưa tỉnh táo lại, theo bản năng trả lời: “… Phí chạy vặt là bao nhiêu?”

“Cái đầu nấm này của cô…” Anh nói: “Cho tôi sờ cho đã cái là được rồi.”

“…”

Câu nói này đưa cô quay trở về hiện thực ngay.

Sờ… sờ cho đã?!

Xem đi, đây là lời mà một con người có thể nói ra hả?

Tôi thân với anh lắm à?

Sờ cái đầu quỷ của anh cho đã ấy mà sờ!

“Có phải anh…” Bị dở người rồi không hả?

“Văn Nhân Nhất.” Diêu Nguyệt bình tĩnh lại, cô nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ này.

Văn Nhân Nhất “Ừm” một tiếng, anh híp mắt cười, trả lời cô với giọng điệu vô cùng “ngứa đòn”.

“Đừng có cả ngày chỉ biết sờ tôi!…” Anh nhìn cô gái nhot mở to hai mắt ra, cô tức giận, bĩu môi: “Anh thích đầu nấm như thế thì tự mà đi cắt đi!”

“…”

Trái tim của Văn Nhân Nhất không chịu nghe lời anh nói, nó lại nhảy cẫng lên rồi.

Cảm giác lần này không giống như lần trước, mà cảm giác giống như là có những miếng thịt mềm trên đệm chân của mèo con vừa cào vào tim.

Văn Nhân Nhất nhìn cô chằm chằm, thầm nghĩ: Mẹ nó, vì em đáng yêu như thế thì ông đây biết phải làm sao? Mẹ nó, trước kia ông đây còn thấy đầu nấm trông quê mùa cực kỳ nữa kìa, mẹ kiếp.

Nhưng tất nhiên là anh không thể nói vậy được rồi.

“Thế thì không được đâu nhé…” Văn Nhân Nhất mỉm cười, anh tiến lại gần cô: “Dù tôi có cắt thì sao mà xinh bằng cô được?”

Từ nhỏ Văn Nhân Nhất đã phát hiện ra rằng, đã là con gái, dù có xinh đẹp đến mấy thì có vẻ như họ đều thích nghe những câu nói như thế này.

Khen con gái xinh, không bao giờ là sai.

Ví dụ như…

Mới giây trước, cây nấm nhỏ bé vừa mới “bùng nổ” trước mặt anh, mà bây giờ cô bỗng dịu giọng lại rồi.

Cô nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, không ngờ anh cũng khá biết mình biết ta đấy.”

“…”

Văn Nhân Nhất im lặng nhìn cô một lúc, đột nhiên, anh không báo trước gì cả, mà cứ thế buông dây đeo ba-lô của cô ra, nhân lúc cô không chú ý, anh giơ tay chạm vào tóc cô gái nhỏ.

Mái tóc mềm mại, mang theo hơi nước, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Vì sợ bị cô đánh, anh cũng không dám xoa thêm vài lần nữa, chỉ nhanh chóng vò mái đầu nấm này, rồi anh dùng tay kia để mở ô ra, để lại một câu “Chúc ngủ ngon”.

Sau đó, anh lao vào trong màn mưa, không hề ngoảnh mặt lại.

Diêu Nguyệt: “…!!!”

Diêu Nguyệt nhìn theo bóng lưng cao gầy của anh ta, với mái tóc rối của mình, cô không nói nên lời.

Đúng là một tên xấu xa, xấu xa… vô cùng xấu xa! Đồ nghiện nấm!

Anh ta lại dám phá mình nữa rồi!!!

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Người hái nấm Văn Nhân Nhất đến rồi đây ~~~~~

(Văn Nhân Nhất nghiện nấm)

“Diêu Nguyệt mang theo mái tóc rối lộn xộn”

Gõ xong câu này, tôi chợt tưởng tượng ra hình ảnh một cô bé, trên đầu cô bé ấy chỉ toàn là nấm, đôi mắt to long lanh trong gió, cười chết mất thôi ha ha ha ha ha ha.

Tiết lộ một chút nhé, có lẽ ở chương sau, Văn Nhân Nhất sẽ không kìm được mà tỏ tình đó.

Nhưng lần này Văn Nhân Nhất đã phải đi trên “con đường theo đuổi vợ còn dài” thật đó, các baby à, đừng lo lắng nhé.

—————

Lời của người beta: Vì đây là phần ngoại truyện về cặp phụ nên mình sẽ để đại từ xưng hô của Diêu Nguyệt là “cô”, Văn Nhân Nhất là “anh” nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui