"Thế nhiều đồ hộp như vậy đều là quà sinh nhật của Cẩm Cẩm tặng cho Cẩu Đản, chiếc vương miện nhỏ cũng thế phải không?"
"... Vâng ạ!"
Nụ cười tươi của mẹ Ôn trở nên nhạt đi, hai tay ôm cánh tay, nhìn Lý Khoa chằm chằm, "Vốn đây là chuyện của các cháu, mèo cũng là do cháu và Kha Kha cùng chọn, cùng nuôi, bác không nên nhúng tay nói các cháu sai. Nhưng Tiểu Lý à, sinh nhật Kha Kha năm nay, ngày đó trước khi bác nói ra, cháu thật sự biết sao?"
Lý Khoa ăn ngay nói thật nói: "Bác gái, cháu sai rồi, là cháu bỏ lỡ sinh nhật của Tiểu Kha, cũng không nghiêm túc chuẩn bị tổ..."
Phất tay ngắt lời Lý Khoa, trên mặt mẹ Ôn lộ vẻ thất vọng, "Ý của bác không phải tiệc sinh nhật mà cháu chuẩn bị tổ chức lớn hay nhỏ, mà cháu không đặt con bé ở trong lòng. Hàng năm bác trai cháu luôn bắt đầu chuẩn bị một tháng trước ngày sinh nhật của bác, chỉ vì để khiến bác cảm thấy kinh ngạc và vui mừng vào ngày sinh nhật."
"Bây giờ cháu mới quen Kha Kha được hai năm mà đã không nhớ rõ sinh nhật của con bé, không có người nhắc thì thậm chí ngay cả quà sinh nhật cũng không biết chuẩn bị, chỉ đưa hai que kem Cornetto để khiến Kha Kha vui vẻ là không được. Hai đứa về sau thật sự có thể sẽ nắm tay đi tiếp, ngày kỷ niệm kết hôn, sinh nhật của con cái, kỷ niệm trăm ngày của con cái, ngày kỷ niệm hai đứa quen nhau thì sao?"
"..." Không ngờ lại có nhiều ngày kỷ niệm như vậy!
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc đến mức cằm gần như bị rơi xuống của Lý Khoa, mẹ Ôn dừng một chút, ổn định lại cảm xúc, giọng nói trở nên nhu hòa hơn, còn nói thêm: "Bác vốn không nên xen vào việc của người khác như vậy, nhưng Kha Kha ngốc, thực tập đã một mình chạy đến Thượng Hải, cũng không đi tìm anh trai mà nó đã khăng khăng chỉ có cháu."
"Cháu cho nó ăn cái bánh kem đã có thể dỗ dành được nó. Cả đời người phụ nữ, lúc yêu và sinh con là lúc ngốc nhất, khi yêu, trong lòng đều là đối phương, sau khi sinh con, trong lòng chỉ có con cái. Kha Kha là đứa cố chấp, một khi đã xác định thì không kéo lại được."
"Bác trai bác gái đều coi trọng cháu, cháu là một thanh niên tốt, phấn đấu cố gắng hướng về phía trước, các bác tin tưởng cháu có thể cho Kha Kha một ngày mai hạnh phúc tốt đẹp. Nhưng Tiểu Lý à, hôm nay lúc Kha Kha ngốc nghếch nói với bác bánh ngọt sáng nay rất ngon, lòng bác dường như bị cái gì đó đâm, vừa chua xót vừa khó chịu."
"Trước kia Kha Kha đúng là một đứa trẻ cực kỳ khôn khéo hiểu chuyện, không biết mấy tháng qua cháu đã chăm sóc cho nó trong việc ăn uống như thế nào mà nó toàn tâm toàn ý với cháu, lời nói của bác, nó không lắng nghe nhiều, cũng không gần gũi với bác như trước kia nữa."
Lý Khoa trầm tư suy nghĩ một chút, mèo Kha và mẹ Ôn vẫn là rất gần gũi, nguyên nhân Lý Cẩu Đản và mẹ Ôn không gần gũi, có thể bởi vì nó là Lý Cẩu Đản.
Mẹ Ôn bưng chén trà lên uống mấy hớp để nhuận giọng, đè nén nước mắt chua xót đang chực trào ra trong hốc mắt, làm cảm xúc dịu đi rồi mới tiếp tục nói: "Bác gái không phải muốn hai đứa tách ra, chỉ là muốn cháu đối xử với Kha Kha tốt một chút, phân chia một chút sự quan tâm của cháu với mèo cho Kha Kha, đối với mèo mà cháu cũng lo lắng mèo ăn nhiều sẽ khiến thể trọng vượt mức bình thường, Kha Kha bây giờ đã sắp sáu mươi cân, cháu vẫn còn liều mạng nhét bơ nhét thịt nhét nước ngọt có ga vào người nó, cháu đang có ý định gì thế."
"!" Lý Khoa kinh hãi, vội vàng giải thích, "Con gái tròn trịa nhiều thịt mới đẹp, Kha Kha trước kia gầy quá, cháu giúp cô ấy điều dưỡng sức khỏe, ăn béo lên rồi từ từ tập thể dục để giảm mỡ."
Mẹ Ôn: “...”
"Thật đấy ạ." Lý Khoa cường điệu, "Ăn cho béo trước, bồi bổ những khuyết thiếu của cơ thể, rồi lại vận động và ăn uống lành mạnh để tiêu trừ. Mèo nhỏ như vậy, không giống người, thể trọng của mèo vượt mức bình thường lỡ mà bị gan nhiễm mỡ thì thật sự rất nghiêm trọng."
Mẹ Ôn vốn không rối rắm vấn đề này, bà liếc nhìn anh một cái, bưng cốc nước lên, dựa vào ghế sô pha, tiếp tục nói: "Cháu mua nhà ở Thượng Hải, về sau khẳng định sẽ ở lại Thượng Hải để phát triển, Kha Kha giống như anh trai nó, về sau chắc chắn sẽ ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều với các bác. Nó gả xa, phía bên ngoại lại không có thân thích gì, anh trai ở Thượng Hải thì ngày nào cũng bận đến mức chân không chạm đất, chỉ hận không thể luôn luôn bay trên bầu trời."
"Bác gái cũng thổ lộ tâm tình với cháu, bác và ba nó chỉ có một cô con gái tri kỷ này, làm gì có chuyện các bác không thương nó chứ. Bác cũng không yêu cầu cháu làm gì, chỉ mong cháu quan tâm nhiều đến Kha Kha, đối tốt với nó một chút, vợ chồng hai đứa về sau còn phát triển ở Thượng Hải, bác và ba nó còn có thể trợ giúp cho hai đứa về mặt tiền tài, hai đứa chỉ cần quan tâm đến cuộc sống gia đình của hai đứa mình là được."
Đây thật sự là lời nói bày tỏ tấm lòng, hỏi han ân cần, hơn cả cho một khoản tiền lớn. Lý Khoa cảm động gật đầu, ép ra hai dòng nước mắt thành khẩn, "Bác và bác trai cứ yên tâm, Kha Kha đã bằng lòng giao cả đời của cô ấy cho cháu, là vì cô ấy tin tưởng và yêu cháu, cháu chắc chắn sẽ luôn đối tốt với cô ấy."
Mẹ Ôn một hơi nói nhiều như vậy, lại bận rộn cả một ngày, đã sớm vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, bà ngáp một cái, chống tinh thần tiếp tục nói: "Cuộc sống và mỗi ngày là của hai đứa, tình cảm có thể phát triển đến mức nào cũng phải trông cậy vào hai đứa, con gái bác bị cháu nuôi đến mức mụ mị rồi, về sau cháu phải phụ trách đến cùng, không thể bỏ gánh nửa đường."
Lý Khoa vươn tay phải thề, nghĩ đến buổi sáng khi cầu hôn, mèo Kha không muốn xa rời anh và cô còn không tự tin với bản thân mình, anh lớn giọng, nghiêm túc nói với mẹ Ôn, cũng là nói với mèo Kha đang nằm trong phòng khách, "Cháu, Lý Khoa, hôm nay, giờ này thật lòng thật dạ thề sẽ đối xử tốt với Ôn Kha cả đời, cả đời cháu sẽ coi Ôn Kha như cô công chúa, trong mắt trong lòng đều là cô ấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...