Bạn Gái Tôi Là Mèo

Từ lúc Lý Khoa đồng ý cùng ba mẹ vợ tương lai dắt tay nhau đi du lịch Thượng Hải vào ngày lễ Quốc Khánh tháng Mười đến giờ đã được ba tiếng đồng hồ.

Thế lực anh rể và thế lực bạn gái cùng với thế lực Lý Cẩu Đản - kẻ hết ăn lại uống, đều không nghĩ ra được cách gì.

Ôn Cẩm luôn coi thời gian chính là tiền tài, thậm chí còn mở cuộc họp từ xa qua video, Ôn Kha gặm gần nửa bát cá nhỏ sấy khô, Lý Cẩu Đản ăn hẳn một con thỏ trắng to.

Còn có kẻ thật sự hết ăn lại uống - Vương Nhị Cẩu - đang dựa vào tay vịn ghế sô pha mà grừ grừ ngủ.

Lý Khoa thở dài một tiếng, lúc gọi video thì vui sướng nhất thời, gọi xong lại như thể lửa bén đến mông.

"Cho nên, hôm Quốc Khánh chắc..."

"Việc khẩn cấp, vào lễ Quốc Khánh, tôi cần ra nước ngoài tham gia một cuộc họp thương mại." Một vẻ khó dò xẹt qua hai tròng mắt phía sau thấu kính gọng vàng của Ôn Cẩm, sau khi nhận ra ý của Lý Khoa, anh lại nói: "Không thể gọi video từ xa, đích thân tôi phải có mặt."

Đối với hành vi lâm trận chạy trốn, vứt bỏ đồng đội của anh vợ, Lý Khoa rất khinh thường, vì thế quyết định...

"Đinh đoong!"

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, mèo Ôn Kha vừa ăn no nê đến mức bụng tròn vo, đang nằm dài trên sô pha thả lỏng mình bỗng lập tức "vèo" một cái, vọt tới cửa với tốc độ hỏa tiễn rời cung, dùng thể trọng của mình mà kéo tay nắm cửa xuống, thành công tuyên bố cho mọi người bên trong phòng khách chân lý rằng ai dám nói mèo mập không linh hoạt chứ.


Ôn Cẩm còn chưa kịp kinh ngạc khi thấy kỹ năng của em gái thì thấy một cô gái ăn mặc đơn giản, trang điểm theo phong cách thành phố thời thượng không hề khách khí mà ôm lấy Ôn Kha. Trên khuôn mặt cô lộ ra một chút kinh ngạc khi nhìn thấy anh, sau đó chào anh một câu, rồi quen đường mà vào phòng bếp và lấy ra một lon đồ uống trong tủ lạnh.

"Không biết hôm nay ông có khách đến thăm, đột nhiên quấy rầy, tôi có hơi áy náy." Hai mắt Tề Vanh sáng lên, "Chi bằng tôi giúp ông dẫn hai Cẩu ra ngoài chơi, ông và khách cứ thoải mái trò chuyện nhé…"

Lý Khoa nghiến răng, mịt mờ mà quan sát kỹ hai "kẻ địch" đang ngấp nghé tiểu sư muội nhà anh, ý định trong đầu lại càng không kiềm chế được, giống như lửa đốt trên thảo nguyên, càng lan càng rộng vậy.

"Không cần, không bị quấy rầy đâu."

Đối mặt với người xa lạ, tính tình của Ôn Cẩm vẫn biết thu mình lại và lạnh lùng.

"Xin tự giới thiệu, Tề Vanh, trong Lạc hà dữ cô lộ tề phi (1), Kiếm các tranh vanh nhi thôi ngôi (2)."

(1) Dịch là “Ráng chiều với cò trắng cô đơn cùng bay”, là câu thơ của nhà thơ thời Đường - Vương Bột.

(2) Dịch là “Kiếm các cheo leo cao ngất mây!”, là câu thơ của Lý Bạch, Bản dịch Trần Trọng San.

"Xin chào, Ôn Cẩm, trong Chung ôn thả huệ (3), Cẩm tú tùng trung (4)."

(3) Dịch là “Cuối cùng vẫn ôn hoà kính thuận”, là câu thơ của Khổng Tử.

(4) Ý là gấm vóc trong bụi rậm.

Hai người khách sáo bắt tay, đang muốn tách ra thì Lý Khoa đã với hai tay lên, khuôn mặt vui vẻ mỉm cười mà nói, "Lý Khoa, Lý và Khoa chính là các bộ môn khi phân ngành học hồi trung học phổ thông đó."

"..." Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, lại bởi vì cùng một người mà sinh ra một chút tình đồng đội chung một chiến hào và cùng một mối thù.

"Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay cũng chưa ăn cơm tử tế đâu, hôm nay tôi mời khách, cùng nhau ăn đi, mọi người muốn ăn gì?"

Ôn Cẩm nhăn mặt, nhíu mày, nhìn đồng hồ đeo tay, "Không kịp đặt bàn nhà hàng đâu."

Tề Vanh thì lại không soi mói bắt bẻ đến vậy, "Gần đây có món nào ngon không?"


Lý Khoa nghĩ nghĩ, anh ở nhà hầu như đều đặt món về, gần đây có gì ngon không thì thật sự không rõ lắm, vì thế anh lấy điện thoại di động ra, "Đặt món về ăn đi, lẩu sốt cà chua Haidilao* nhé."

(*) Haidilao (海底捞) là chuỗi cửa hàng lẩu ở Trung Quốc.

"Cậu để em gái tôi ăn đồ đặt ở ngoài sao?"

Đối mặt với cơn tức giận đột ngột của Ôn Cẩm, Lý Khoa chợt kinh hãi.

Ôn Cẩm nới lỏng cà vạt ra, sắc mặt không có ý tốt mà đi một vòng quanh phòng, anh dùng hành động thực tế tìm ra hai túi ni lông đựng đồ ăn đặt ngoài mà Lý Khoa còn chưa kịp vứt bỏ.

"Lúc tôi không có mặt, cậu đã đối xử với em gái tôi và Cẩu Đản thế này sao?"

"Không!" Tuy rằng lửa giận của Ôn đại ma vương rất đáng sợ, nhưng Lý Khoa cảm thấy anh vẫn còn có thể giãy giụa để cứu mình, "Em có làm thịt ức gà luộc mà."

"... Thịt ức gà luộc?"

Ôn Cẩm thực sự khó có thể tin nổi, anh xắn tay áo lên, đang muốn "nói đạo lý" với Lý Khoa thì một tiếng nhạc du dương xa lạ đột nhiên vang lên, Tề Vanh cầm điện thoại di động, ngượng ngùng nói, "Hai người cứ tiếp tục đi, cứ tiếp tục."

Bị cắt đứt như vậy, bầu không khí trong phòng khách trở nên lúng túng, Ôn Cẩm nghẹn cơn tức trong bụng.

Mèo Kha nhảy lên ghế sô pha, xoay vòng quanh Ôn Cẩm một vòng, nũng nịu mà grừ grừ mấy cái, thành công khiến ngọn lửa giận dữ của ông anh trai cuồng em gái và bầu không khí xấu hổ trong phòng khách biến mất.


Mèo Kha - tiểu thiên sứ chữa lành - lại quay đi dụi Tề Vanh, làm nũng kêu meo meo vài tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Tề Vanh, khiến cô ấy đang định xách túi để chạy lại bị vẻ cô nhóc đáng yêu này "đóng đinh" xuống sô pha.

Không giận dữ nổi, nhưng cơm thì vẫn phải ăn, Ôn Cẩm quả thực không thể tưởng tượng trong khoảng thời gian anh không có mặt, Lý Khoa và Ôn Kha và Lý Cẩu Đản phải sống qua ngày nhờ vào thực phẩm rác rưởi đặt ở ngoài để này sao?

Ôn Cẩm suy nghĩ, xắn tay áo lên, lườm Lý Khoa một cái, "Mấy người thường đặt món gì để ăn?"

Dưới uy thế của boss, Lý Khoa run rẩy, đầu lưỡi nhớ lại vị của lẩu sốt cà chua, vừa sợ vừa lúng túng mà nói, "Gà rán, coca, hamburger, khoai tây chiên, lẩu cay..."

Khát vọng cứu bản thân mình khá mãnh liệt nên Lý Khoa lập tức sửa lời, "Đương nhiên, bọn em không hề gọi mấy thứ đó, bình thường bọn em đều đặt những món chay mặn kết hợp có dinh dưỡng cân bằng, tốt cho sức khỏe."

Về chuyện này, Ôn Cẩm yên lặng không tỏ vẻ gì, anh âm thầm lườm một cái dưới sự che chắn của chiếc kính gọng vàng. Anh ấn ấn gõ gõ trên điện thoại di động, cuối cùng ấn nút send, bảo trợ lý ở đầu bên kia điện thoại rằng, hạn trong vòng nửa giờ phải mua đủ tất cả vật phẩm mà anh đã viết trong tin nhắn.

Mèo Kha biết rõ vị giác của anh trai mình kén chọn đến mức nào, cô bèn cào ống quần Lý Khoa, ngăn hành vi mà anh cho là tự cứu nhưng thực ra là tự tìm đường chết, cô mượn bàn trà mà nhảy vào trong lòng Tề Vanh.

Người đàn ông cứng rắn nào có thể mềm mại như con gái chứ? Hừ.

Tổng tài bá đạo - Ôn Cẩm âm trầm mà liếc nhìn về phía Tề Vanh, trên mặt vẫn trầm tĩnh, trong lòng lại điên cuồng gào thét "Tại sao em gái không để ý tới mình QAQ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui