Trong lòng Ôn Cẩm đã hơi tin lời Lý Khoa nói, khi nhìn thấy Lý Cẩu Đản xuống tầng thì anh lập tức quên hết lời Lý Khoa nói.
Làm gì có con người và con mèo nào trao đổi thân thể xong mà một con mèo có thể vệ sinh cơ thể giống như con người như vậy được?
“Cháo phải ninh năm phút nữa mới được, em đi xem ti vi trước đi.”
Lý Cẩu Đản ngơ ngẩn không hiểu gì, Ôn Cẩm nói cái gì nó chỉ có thể nghe hiểu một nửa. Ôn Kha theo sát bên cạnh nó không rời thì nó mới không lộ ra quá nhiều sai sót trước mặt Ôn Cẩm.
Trên bàn ăn, hậu quả để cho Lý Cẩu Đản đi xem ti vi chính là không thể thu hút được sự chú ý của nó nữa. Toàn bộ quá trình Lý Cẩu Đản đều nắm giữ quyền chủ động với cái điều khiển ti vi. Ôn Cẩm và Ôn Kha thử lấy điều khiển ti vi trên tay nó thì nước mắt của Lý Cẩu Đản lập tức rơi lã chã.
Một người, một mèo không cướp nổi đồ của cái túi nước mắt, lại còn phải dỗ cái túi nước mắt mê mẩn xem ti vi và điều khiển ti vi đi dùng bữa. Ăn xong còn phải cùng cái túi nước mắt này xem ti vi nữa.
Ôn Kha, người vẫn đang còn là một bé cưng cảm thấy mình thật ấm ức.
Ôn Cẩm dọn dẹp bát đũa xong bèn ngồi bên cạnh Lý Cẩu Đản, anh làm như vô ý quay về phía con mèo đang nằm nhoài người ra cách đó không xa gọi một tiếng: “Tiểu Kha.”
Ôn Kha chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Ôn Cẩm một cái rồi lại nằm nhoài trên ghế sô pha, thản nhiên liếm láp móng vuốt.
Còn kẻ đang ngồi bên cạnh Ổn Cẩm là Lý Cẩu Đản từ đầu đến cuối nắm chặt điều khiển ti vi, hai mắt nhìn chằm chằm ti vi ở trước mặt nó, ngay cả động tác quay đầu cũng không có.
Ôn Cẩm cũng từng nghe nói tới khả năng bếp núc của Lý Khoa, cũng từng nhìn bức ảnh Ôn Kha chụp món ức gà luộc của Lý Khoa gửi cho anh xem. Anh cũng biết Lý Cẩu Đản vì bị món ức gà luộc làm cho đau khổ trong thời gian dài nên có một loại chấp niệm không tên đối với món cá nhỏ sấy khô và đồ hộp.
Thế nên, Ôn Cẩm lấy một con cá nhỏ sấy khô ở trong túi ra, cá nhỏ sấy khô này là do trợ lý riêng gọi là đến của anh đã làm hết chức trách nhiệm vụ đưa tới đây. Anh đặt xuống trước mặt Lý Cẩu Đản, Lý Cẩu Đản lập tức vứt bỏ điều khiển ti vi và ti vi, hai mắt sáng rỡ, nhào tới món cá nhỏ sấy khô trên tay Ôn Cẩm.
Thử Lý Cẩu Đản xong, Ôn Cẩm lại lấy một con cá đặt tới trước mặt mèo.
Ôn Kha cũng thích ăn cá nhỏ sấy khô, nhưng cũng chỉ là thích mùi vị mới mẻ của món này chứ không có chấp niệm mãnh liệt như Lý Cẩu Đản. Cô chỉ coi cá nhỏ sấy khô như là đồ ăn vặt mà thôi.
Nghĩ đến chuyện con mèo ở trước mặt này chính là em gái anh, bỗng chốc Ôn Cẩm cảm thấy, nỗi sợ hãi do bị móng vuốt mèo cào trong ký ức chẳng đáng là gì. Tất cả những con mèo chắc là đều đáng yêu giống như em gái của anh thôi.
“Tiểu Kha!” Ngón trỏ Ôn Cẩm hơi cong lên, gãi gãi cằm mèo, “Tuần này anh đều ở nhà, em muốn anh đưa em đi đâu chơi?”
Ôn Kha được Ôn Cẩm gãi cho rất thoải mái, cô không kiềm chế được mà kêu grừ grừ, đôi đồng tử tròn xoe của loài mèo cũng hơi híp lại. Thân thể béo tròn hoàn toàn thả lỏng, nhoài hẳn ra ghế sô pha, toàn bộ thân thể mèo đều lộ ra dáng vẻ vô cùng hưởng thụ sự hầu hạ.
Khóe môi Ôn Cẩm cong lên, anh cười khẽ.
Lý Cẩu Đản ăn cá nhỏ sấy khô xong thì luyến tiếc thè lưỡi ra liếm tay. Sau khi hoàn toàn không còn mùi vị của cá nhỏ sấy khô nữa thì nó mở to đôi mắt long lanh, tràn đầy chờ mong mà nhìn Ôn Cẩm.
Ôn Cẩm tiện tay nhét cả túi cá nhỏ sấy khô cho Lý Cẩu Đản, trong tim, trong mắt anh hiện giờ đều là cô em gái đã biến thành mèo của anh.
“Hửm?”
Ôn Kha mãi không trả lời, Ôn Cẩm lại tăng thêm lực trên tay, hỏi lại một câu.
Lực đang vừa phải chợt manh hơn làm Ôn Kha khó chịu mở mắt ra, đôi đồng tử tròn xoe của loài mèo nhìn thẳng về phía Ôn Cẩm.
Ôn Cẩm không hề sợ hãi, anh dừng động tác trên tay, nói: “Tuần này anh có thời gian ở cùng với em, em muốn anh đưa em đi đâu chơi?”
Tới tận lúc này Ôn Kha vẫn hoàn toàn không ý thức được mình đã bị Ôn Cẩm nhìn thấu, cô vẫn còn có chút sững sờ, anh trai cô lại muốn ăn đập à?
Ôn Cẩm đặt máy tính bảng tới trước mặt Ôn Kha, mở bàn phím lớn, nói với cô: “Viết đi, Lý Khoa nói hết với anh rồi.”
“…”
Cảm giác bị anh trai ruột vạch trần có hơi khó tả.
Ôn Kha lười biếng giơ đệm thịt hoa mai lên, thu hết móng vuốt vào, gõ chữ trên máy tính bảng. Giống hệt lần đầu tiên, cô phải tốn sức hồi lâu mới gõ ra được lời cô muốn nói: “Muốn chờ ở nhà.”
Ôn Cẩm tự động phiên dịch lời của Ôn Kha thành: “Em muốn đi tìm Lý Khoa?”
Ôn Kha rụt đệm thịt hoa mai lại, miệng mèo ngậm chặt, lộ ra vẻ giữ vững lập trường tư tưởng, từ chối trả lời.
“Có thể.”
Ôn Cẩm, người mà buổi chiều còn bắt Ôn Kha và Lý Khoa chia tay, giờ nói tới Lý Khoa thì giọng điệu anh lại tốt tới không ngờ, thái độ cũng rất bình thường.
Anh biểu hiện như vậy làm trái tim bé nhỏ của Ôn Kha cảnh giác hơn.
“Anh chỉ có thời gian một tuần để ở cạnh em.” Vẻ mặt của Ôn Cẩm dần trở nên nghiêm túc, “Tình huống bây giờ của em rất đặc biệt. Loại chuyện kỳ dị này không thể nói ra ngoài, cũng không được nói cho ba mẹ. Bọn họ tuổi đã cao, không chịu đựng được kích thích lớn như vậy, cũng khó có thể tiếp nhận được… chuyện quái dị như vậy. Anh cũng không thể lúc nào cũng để em và Lý Cẩu Đản ở bên mình. Em ở bên cạnh Lý Khoa vẫn an toàn hơn một chút.”
“Tuần sau anh phải quay lại Hoa Kỳ. Tới lúc đó anh sẽ để ý tìm hiểu loại chuyện này, tìm xem có ai gặp tình huống giống em hay không. Em đừng lo lắng, cũng đừng sợ, anh bảo đảm sẽ giúp em khôi phục lại bình thường. Quãng thời gian này em cứ chờ ở chỗ Lý Khoa trước, anh sẽ thường xuyên tới thăm em.”
Ôn Cẩm là một người anh trai vô cùng, đặc biệt, cực kỳ tốt. Trong cảm nhận của Ôn Kha, anh là người anh trai tốt nhất trên đời này. Anh trai của ai cũng không thể sánh được với Ôn Cẩm nhà cô.
Nhớ tới vừa rồi ở trên tầng cô còn chần chừ, do dự, thế mà cô lại thấy Ôn Cẩm không thể tiếp nhận loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này, thế mà cô nghĩ anh sẽ sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...