Bạn Gái Tôi Là Mèo

Ôn ma đầu lúc này không chỉ không được đắc ý, thoải mái như Lý Khoa tưởng tượng mà còn hơi khổ sở.

Là vì đã lâu không tiếp xúc với em gái thế nên bây giờ anh và em gái đã có khoảng cách thế hệ rồi sao?

Anh già rồi sao?

Bởi vì nghĩ như vậy, Ôn Cẩm cảm thấy mình không theo kịp thời đại nên hơi không vui, anh cầm chiếc váy màu hồng bồng bềnh đi xuống tầng để dọn dẹp phòng khách.

Cả một buổi chiều Ôn Kha mới ăn được mấy miếng cá nhỏ sấy khô, liếm được mấy miếng đồ hộp cho mèo lại phải dẫn Lý Cẩu Đản đi theo Ổn Cẩm chạy tới vùng ngoại ô, còn phải tắm rửa, gội đầu cho Lý Cẩu Đản. Bằng ấy việc đã khiến Ôn Kha hiện giờ đói tới mức có thể gặm luôn cả Lý Cẩu Đản.

Lý Cẩu Đản đói tới xanh mặt nhưng Ôn Kha vẫn chưa muốn cho Lý Cẩu Đản xuống nhà.

Cứ theo đà này, không tới hai tiếng Ôn Cẩm sẽ phát hiện ra cô và Lý Cẩu Đản không bình thường, tới lúc đó phải giải thích thế nào đây?

Anh trai sẽ bình thản tiếp nhận rất cả những chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra giống như Lý Khoa hay sao?

Ôn Kha có hơi khủng hoảng.


Dù sao cũng không có ai ngốc như Lý Khoa.

Xong rồi, bây giờ cô lại càng nhớ Lý Khoa hơn.



Không thẳng thắn với Ôn ma đầu thì có khả năng anh sẽ rất khó có thể gặp lại tiểu sư muội và Lý Cẩu Đản.

Tim Lý Khoa đập loạn, anh cầm điện thoại lên bấm số của Ôn Cẩm.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…”

Số cá nhân của Ôn ma đầu cũng chỉ có người nhà của anh và bạn bè thân thiết biết, khi gọi đến không thể xuất hiện tình trạng số máy bận được.

Xong rồi, Lý Khoa nghĩ thầm, anh bị Ôn ma đầu cho vào danh sách hạn chế rồi.

Xem ra kế sách gần như không thực hiện được rồi, Lý Khoa thử cầm điện thoại của Ôn Kha gọi cho Ôn Cẩm.

Sau khi điện thoại vang lên hai tiếng đã được bắt máy, đối phương dùng giọng nói dịu dàng hoàn toàn không hề giống với Ôn ma đầu trong trí nhớ của anh, Lý Khoa mím môi, không dám nói lời nào.

“Sao thế Tiểu Kha? Có phải người không thoải mái không? Em đi tắm trước đi, rồi nằm trên giường một lát, anh đi ninh cháo cho em.”

Giọng nói dịu dàng không phải đang giả vờ của Ôn ma đầu làm cả người Lý Khoa nổi hết da gà, anh không dám tiếp tục im lặng không nói nữa mà nói thẳng: “Em là Lý Khoa, tiểu sư muội quên điện thoại di động ở chỗ em.”

Một tay Ôn Cẩm cầm dao phay, một tay cầm điện thoại di động, khi nghe thấy giọng của Lý Khoa thì anh không hề do dự, dùng dao phay chặt xuống bàn, nói: “Cho cậu đó.”

Sau đó “tút” một tiếng, cúp điện thoại.

Vì đề phòng Ôn ma đầu lại cho số điện thoại này vào danh sách hạn chế, Lý Khoa phát huy tốc độ tay anh từng có khi độc thân hơn hai mươi năm trước khi gặp được Ôn Kha, anh nhanh chóng gọi lại một lần nữa.


Ôn ma đầu nhận điện thoại rất nhanh, dùng luôn con dao phay trên tay chặt từng nhát lên bàn, giọng điệu nói với Lý Khoa hoàn toàn khác so với sự dịu dàng như lúc tưởng rằng đầu dây bên kia là Ôn Kha, lúc này, giọng điệu của Ôn ma đầu khi nói chuyện tràn đầy sự uy hiếp: “Cậu còn dám gọi đến nữa à?”

Lý Khoa không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Liên quan đến tiểu… liên quan đến Ôn Kha, em có chuyện nhất định phải nói cho anh biết, chuyện này rất quan trọng.”

“Cho cậu ba mươi giây.”

“Hôm qua em đi làm về nhà, sau đó em tận mắt nhìn thấy đèn phòng khách lóe lên một cái, Ôn Kha và Lý Cẩu Đản đổi vị trí ở ngay trước mắt em. Sau đó em phát hiện, Ôn Kha đã biến thành Lý Cẩu Đản, Lý Cẩu Đản đã biến thành Ôn Kha.”

“…”

“Em nói đều là sự thật. Anh nghĩ xem, hôm nay sau khi nhìn thấy anh, Ôn Kha có phản ứng gì, hoàn toàn không giống với trước kia…” Đầu điện thoại bên kia yên lặng giống như không có ai vậy, Lý Khoa ảo não vò tóc: “A lô, anh vẫn còn đó chứ?”

Điện thoại đã bị cúp máy.

Xem ra hiện giờ Ôn Cẩm xem anh là tên thần kinh, chỉ vì muốn cứu vãn lại bạn gái mà không tiếc nói nhưng lời dối trá linh tinh.

“Chúng ta hát, khúc hát thời gian…”

Điện thoại vang lên, khi nhìn thấy màn hình hiển thị, ánh mắt Lý Khoa sáng lên, nhanh chóng nhận điện thoại: “Anh tin lời em nói là thật rồi?”

“Mục đích của cậu là gì?” Ôn Cẩm không kiên nhẫn nhíu mày, ngoại trừ đối diện với người nhà mình, khi ở chung với người khác, tính tình của anh tệ muốn chết.


“Em…” Lý Khoa nghẹn họng, sau đó cẩn thận nói: “Em còn có thể gặp lại tiểu sư muội và Lý Cẩu Đản không?”

Ôn Cẩm cúp điện thoại, mặt lạnh tanh dùng dao phay chặt bàn “ầm ầm” kêu vang dội.

Không phải anh không phát hiện ra em gái mình có chỗ không đúng, chỉ là, muốn anh tin rằng em gái mình bị tráo đổi thân thể với mèo thì không bằng để anh tin rằng em gái anh bởi vì chia tay với Lý Khoa nên tinh thần nhất thời bị đả kích quá lớn mà coi bản thân mình là một con mèo.

Điện thoại di động anh tiện tay nhét vào túi áo lại bắt đầu rung lên. Ôn Cẩm dùng dao phay chặt một cái, anh biết là Lý Khoa gọi đến.

Cứ để điện thoại kêu đến khi tự động tắt, khi thấy điện thoại lại tiếp tục vang lên lần nữa, Ôn Cẩm mới nhận điện thoại: “Muốn mèo hay là muốn Tiểu Kha?”

“Muốn…” Trên đầu Lý Khoa thoáng chốc rịn ra mồ hôi lạnh. Hiện giờ mèo chính là Ôn Kha, nếu anh nói muốn Ôn Kha thì phải chăng người được trả về chính là Lý Cẩu Đản? Nhưng nếu nói muốn mèo thì phỏng chừng, không ai về được.

Suy nghĩ của đại ma đầu rất khó đoán. Tính tình bình thường của đại ma đầu đã giống như thùng thuốc nổ rồi, Lý Khoa không hề nghi ngờ nếu lần này anh chọn sai thì tiểu sư muội và Lý Cẩu Đản của anh sẽ không còn nữa.

“Kéo dài thời gian à?” Ôn Cẩm cười khẩy một tiếng, đặt dao phay trên tay xuống, nói với Lý Khoa: “Mèo quan trọng hay là Tiểu Kha quan trọng. Nếu cậu cần nghĩ lâu như vậy thì mấy người không cần phải ở với nhau nữa, thật sự có thể chia tay rồi.”

Đầu tiên Lý Khoa thấy mừng, sau đó lại giật mình, do dự ba giây, nói: “Vừa rồi em nói là sự thật, nếu anh không tin thì có thể tự kiểm chứng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui