Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá Đạo


“Nhờ một cuốn tiểu thuyết trinh thám mà được biết đến như một Einstein của giới văn học, một cuốn võ hiệp mà hầu hết những ai đã đọc nó đều đưa ra đánh giá rằng “Bất hủ” giống như một cuốn tiểu thuyết không thuộc thể loại võ hiệp, mà là một cuốn tiểu thuyết về thương trường, khiến tất cả các doanh nhân phải điên cuồng săn đón.

Mỗi khi cuốn sách của cô ấy được bán ra thị trường, hệ thống thanh toán của tất cả các nền tảng bán hàng trực tuyến lớn sẽ bị tắc nghẽn, việc này còn kinh khủng hơn chuyện tranh giành đăng ký môn của sinh viên đại học.

Khi “Bất hủ” được bán ra thị trường, tôi không ngủ suốt một đêm, cố thủ suốt tám tiếng đồng hồ mới có thể cướp được một bản, nhờ vả quan hệ cũng không có nổi một bản có chữ ký.

Tôi luôn muốn gặp được nhà văn Phong Từ, nhưng người này quá kín tiếng và bí ẩn, chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng.


Cho nên những lời đồn đại về nhà văn này càng ngày càng vô lý, có người còn cho rằng Phong Từ là một cô gái trẻ đang tuổi vị thành niên.

Tôi không tin một cô gái trẻ tuổi vị thành niên lại có thể viết ra được một cuốn sách như vậy, tám mươi phần trăm là một ông già.”
Kiều Khanh: “…”
Lúc này, cửa hàng đã mang đĩa cơm ra, đặt trước mặt Lạc Thâm: “Cá hầm của cậu đã chuẩn bị xong, cộng thêm nước dừa, tổng cộng là chín mươi ngàn.”
“Vâng.” Lạc Thâm thanh toán tiền, vừa cầm đũa lên gắp một miếng, đột nhiên ho sặc sụa.
“Khụ khụ khụ… Khụ… Cái gì thế này, sao lại cay thế?”
Bà chủ quay đầu lại nói: “Cá hầm cay đó, cậu nói muốn chọn món giống với cô gái này mà."
Kiều Khanh nhìn thấy Lạc Thâm cay đến mức lè lưỡi, dùng ống hút chọc vào trái dừa và uống một cách điên cuồng, không kìm được mà bật cười.
Ánh mắt Lạc Thần chạm phải nụ cười trêи khóe môi cô, không khỏi sững sờ.
Dường như cậu ta không còn cảm thấy cay nữa, lí nhí nói: “Kiều Khanh, cậu nên cười nhiều hơn, cậu cười thật đẹp.”
Đối diện nhà hàng nhỏ là một nhà hàng kiểu Âu cao cấp, một hoàn cảnh, hai thế giới.
Mục Cảnh Hành và Quân Dạ Huyền đang nói chuyện với nhau ở trong một căn phòng sát cửa sổ tầng hai của nhà hàng.
Vô tình đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh phát hiện ra một cảnh tượng không thể không chú ý đến.
“Anh Ba.” Mục Cảnh Hành đá chân Quân Dạ Huyền ở dưới gầm bàn: “Tôi nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ với vẻ ngoài vô cùng tuyệt vời.”
Mục Cảnh Hành thừa nước đục thả câu.

Quân Dạ Huyền hiển nhiên không có chút hứng thú nào với đôi tình nhân trẻ kia.
“Cậu muốn chết à?”
Mục Cảnh hành ho “khụ khụ” một tiếng: “Chỉ là cô gái đó nhìn hơi quen.”
Quân Dạ Huyền nhận ra ẩn ý qua ánh mắt của anh ta, lông mày anh chợt nhướn lên.
Nhìn theo hướng tầm mắt của anh ta, anh đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Trong không gian ngột ngạt đầy khói và lửa của nhà hàng nhỏ, cô gái nhìn chàng trai ngồi đối diện và nở một nụ cười thật đẹp, chàng trai nhìn cô gái một cách say đắm, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Sự kết hợp giữa mỹ nam và mỹ nữ, thật hài hòa và đồng điệu.
Nhưng trong mắt Quân Dạ Huyền lại vô cùng chướng mắt.
Mới biết nhau được hai ngày, anh đã từng thấy cô gái đó với vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại có chút vẻ mỉa mai chế giễu, sao anh chưa từng thấy cô cười một nụ cười hân hoan vui vẻ từ tận đáy lòng như vậy?
Anh không thể nói rõ được cảm giác lúc này trong lòng, Quân Dạ Huyền đột nhiên đứng lên, quay người bước ra ngoài.
Mục Cảnh Hành vội vàng quay người: “Anh Ba, đồ ăn vẫn còn chưa mang lên mà!”

Quân Dạ Huyền không thèm để ý anh ta, anh không quay đầu lại.
Nhưng khi anh bước ra khỏi căn phòng, anh đụng phải một nhóm người khác.
Dẫn đầy là một người đàn ông với vẻ ngoài anh tuấn: “Các cậu xuống trước đi.”
Những người phía sau anh ta lùi lại khi nghe thấy câu nói đó.
Phong Ngân nhìn Quân Dạ Huyền, rút ra một điếu thuốc: “Cậu ba Quân đã đến địa bàn của tôi, mà lại không lên tiếng cho mọi người biết, anh sợ rằng Phong Ngân tôi không thể tiếp đãi anh chu đáo hay sao?”
Quân Dạ Huyền đẩy điếu thuốc lại: “Cậu chủ Phong nói vậy là xem tôi như người ngoài rồi, nhưng cũng nhờ phúc của các thuộc hạ của cậu, bây giờ tôi không thể hút thuốc nữa rồi.”
Phong Ngân cười: “Đám người bên dưới thât không hiểu chuyện chút nào, nhưng tính mạng của Tần Hải, chứng cứ phạm tội bao năm qua của Quân Thiên Lân, cộng thêm căn cứ mới xây dựng ở phía đông thành phố, vẫn không thể khiến cho cậu ba Quân bình tĩnh lại sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui