Hà Vãn Thanh sững sờ, nhẹ gật đầu: “Vậy sao con không báo cảnh sát?"
Vẻ mặt của Mục Cảnh Hành lập tức cứng đờ, may do gương mặt bẩn thỉu nên không quá rõ ràng.
“Báo rồi ạ, nhưng khi bắt được tên trộm đó thì gã đã mang đi tiêu sạch! Mặc dù gã đã bị bắt ngồi tù nhưng số tiền kia của con không lấy lại được!”
Hà Vãn Thanh thông cảm nhìn Mục Cảnh Hành: “Chuyện này thê thảm quá.
"
“Vì vậy nên!” Mục Cảnh Hành càng dốc sức diễn, suýt thì bật khóc.
“Dì ơi, xin dì thương xót cho con ở một khoảng thời gian với? Chờ con kiếm ra tiền nhất định sẽ báo đáp dì!”
Hà Vãn Thanh còn chưa nói chuyện, Kiều Khanh đã hé môi, giọng lạnh lùng: “Đuổi anh ta ra ngoài.
"
Vẻ mặt Mục Cảnh Hành một lần nữa cứng lại, xảy ra vấn đề ở đâu vậy nhỉ?
Căn cứ theo tư liệu tra được thì hẳn hai mẹ con này phải rất dễ lừa chứ.
Hà Vãn Thanh vẻ mặt bối rối nhìn về phía Kiều Khanh: “Bảo bối, sao lại muốn đuổi cậu ấy đi? Đứa nhỏ này đáng thương biết bao, chưa quen cuộc sống nơi đây đã gặp chuyện như thế này, lại ráng chịu đựng không chịu nói cho bố mẹ, nghe ngoan ngoãn biết bao nhiêu.
"
Kiều Khanh bất đắc dĩ liếc mắt, cuối cùng không nói gì nữa mà thở dài, quay người đi lên lầu.
Hà Vãn Thanh coi là Kiều Khanh đã đồng ý, vẫy tay: “Vào đi, phòng khách dự bị vẫn còn chưa dọn dẹp, trước tiên con đi… Hả?"
Hà Vãn Thanh ngừng lại, nhìn về phía Quân Dạ Huyền: “Dì còn chưa biết con tên gì.
"
Quân Dạ Huyền thu hồi ánh mắt đang dừng trêи người Kiều Khanh, mở miệng cười: “Thưa dì, con họ Dạ, tên Huyền.
"
Bước chân trêи cầu thang của Kiều Khanh dừng lại, nhưng không quay đầu lại mà biến mất ở chỗ rẽ.
Mục Cảnh Hành thấy Quân Dạ Huyền nói tên giả thì cũng bỏ họ theo: “Dì ơi, con tên là Cảnh Hành.
"
Hà Vãn Thanh không quan tâm thủ đô nên không biết hai cái tên này.
Bà nói với Mục Cảnh Hành: “Trước tiên con đi vào trong phòng của Tiểu Huyền tắm rửa đi, dì đi lấy quần áo của bố Khanh Khanh cho con.
”
Nghe thấy Hà Vãn Thanh gọi Quân Dạ Huyền là “Tiểu Huyền”, Mục Cảnh Hành suýt nữa thì bật cười, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo dưới ánh mắt cảnh cáo của người phía sau: “Vâng thưa dì.
"
Trêи đường đi lên lầu, Quân Dạ Huyền hận không thể cách Mục Cảnh Hành tám mét.
Sau khi về phòng, sắc mặt của anh đen lại trong nháy mắt: “Cậu đi biến mình thành dáng vẻ này à?"
Bây giờ Mục Cảnh Hành cũng gạt nước mắt đau xót vì mình: “Tôi không muốn đâu anh Ba, ban đầu tôi ý tứ lắm, trông nghèo chút là được.
Ai biết trong lúc vô tình đi ngang qua căn cứ của một tên ăn mày, bọn họ cho là tôi muốn cướp bát cơm của bọn họ, một đám người bèn đuổi theo tôi đánh!
Sau đó lúc chạy trốn lại không cẩn thận đụng hư một cái lồng chó rồi bị một con chó đuổi mấy con phố!
May là giày da của tôi đủ cứng mới may mắn sống tiếp được.
Anh Ba, suýt nữa là tôi không gặp được anh rồi!"
Nói xong anh ta bèn muốn tiến lên để được an ủi.
Quân Dạ Huyền ghét bỏ lui về sau một bước: “Còn dám tới gần tôi, sợ mạng cậu không đủ dài à, mau cút đi tắm rửa sạch sẽ!"
Mục Cảnh Hành: “…”
Trong thư phòng.
Kiều Khanh bật máy tính lên, ngón tay rơi trêи bàn phím.
Sau một loạt thao tác “lạch cạch”, nhìn tin tức trêи màn hình, ánh mắt cô lại trở nên lạnh lẽohơn.
Vào lúc cô định lấy ly uống nước thì ánh mắt thoáng ngừng lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Vào đi!"
Cô vừa mới nói xong, một bóng người lập tức mở cửa sổ tiến vào.
Tề Phong chắp tay sau lưng, cười nói: “Cô chủ Kiều, bây giờ cô càng lúc càng nhạy cảm.
”
Kiều Khanh không nhìn anh ta đang nịnh nọt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Dây chuyền của tôi đâu?”
Tề Phong ho nhẹ một tiếng: “Cô chủ Kiều, dây chuyền của cô đã bị môn chủ của chúng tôi giữ lại rồi.
"
Kiều Khanh nghe vậy thì nheo mắt.
Tề Phong nuốt nước miếng một cái, vội vàng duỗi tay ra đặt một hộp trang sức lên mặt bàn trước mặt cô.
“Nhưng để trao đổi, môn chủ bảo tôi tặng thứ này cho cô.
”
Kiều Khanh nhìn xuống, ánh mắt rơi vào hộp trang sức nhỏ tinh xảo….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...