Bạn Gái Tai Tiếng

Tịch Sư Tử bôn ba cả ngày, cô hối hận vì không ở bên Tô Phùng Tần khi nàng gặp chuyện.
Nhưng chuyện quan trọng nhất lúc này, chính là tìm Tô Phùng Tần.
Bởi vì Tịch Sư Tử phát hiện, cô vậy mà không liên lạc được với Tô Phùng Tần.
Điện thoại liên tục bị treo, nàng lại không ở nhà, một đống người vây quanh ngoài cửa công ty, khiến bảo an canh giữ rất nghiêm.
Tịch Sư Tử thật vất vả mới có thể gặp được cô gái lễ tân cô đã từng gặp một lần khi tới công ty chờ Tô Phùng Tần, nhưng cô ấy cũng chỉ biết, cả ngày hôm nay Tô Phùng Tần chưa tới công ty lần nào.
Tịch Sư Tử thậm chí cũng tới nhà cũ của Tô Phùng Tần, thế nhưng chỉ có vài người trẻ tuổi xa lạ mở cửa, hình như Tô Phùng Tần đã từng nói, nàng cho người khác thuê nhà.
Tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Tô Phùng Tần đâu, giống như nàng đột nhiên bốc hơi biến mất.
Tịch Sư Tử mím môi sắc mặt trắng bệch, ôm ba bức họa trong ngực thật chặt, đứng trước con đường đối diện công ty tổng bộ của Lam Dịch.
Những bức vẽ được cô xem như bảo bối này, giờ phút này khiến cô hận không thể ném đi hết. Nếu như không phải bởi vì vẽ những bức họa này, có lẽ bây giờ cô đang ở bên cạnh Tô Phùng Tần.
Không cần nghĩ cũng biết hiện tại Tô Phùng Tần có bao nhiêu khổ sở bất lực.
Ngay cả những người vô tình đi ngang qua cũng tiện tay chỉ trỏ vào tòa cao ốc, thảo luận tin tức sốt dẻo nhất trong thành phố gần đây, liên quan tới tổng giám đốc Tô Phùng Tần, của công ty con Lam Dịch, bị đào bới về quá khứ.
"Thật là một con tiện nhân, nhìn dung mạo của cô ta thật xinh đẹp, không ngờ lại lẳng lơ như thế, ngay cả em trai mười mấy tuổi cũng không tha. Nói không chừng cho cô ta một chút tiền, tôi cũng có thể có được cô ta." Một trong hai người đàn ông đi ngang qua buông lời khinh miệt buồn nôn bay vào trong tai Tịch Sư Tử.
Tịch Sư Tử nhướng mày, trong lòng dâng lên một cơn lửa giận.
Bước nhanh về phía trước mấy bước, Tịch Sư Tử giống như lơ đãng va phải gã ta một chút.
Sau đó bèn đi về phía trước rồi đột nhiên dừng lại, quay về ngăn cản trước người hai gã đàn ông nọ, chau mày, sắc mặt nghiêm túc có chút phẫn nộ, chỉ trích nói: "Anh này, làm phiền anh trả lại ví cho tôi."
Người đàn ông cùng bạn của anh ta hiển nhiên rất sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn cô gái trước mặt có khí chất không tầm thường, cùng diện mạo xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ví gì?! Chúng tôi không biết cô, cô đi ra đi."
"Từ sau khi tôi rời khỏi cửa hàng kia, chưa từng va phải ai hay gặp chuyện gì, vừa rồi bị anh đụng phải, thì ví đã biến mất." Mặt Tịch Sư Tử lộ vẻ phẫn nộ, hệt như người bị mất ví tiền thật.

"Cô nói hươu nói vượn gì vậy? Tự cô đụng vào tôi, tôi cũng không trộm ví của cô, cô đừng ngậm máu phun người." Người đàn ông bị oan hiển nhiên rất tức giận, mặt trong nháy mắt liền đỏ lên, giọng điệu kích động biện giải.
"Đúng đấy, vị tiểu thư này, chắc cô lầm rồi, tự mình tìm lại đi, chúng tôi không trộm ví của cô." Người đàn ông đi bên cạnh cũng lúng túng giải thích.
"Tôi không lầm, vừa mới nãy còn ở đây, sau khi đụng phải anh ta thì biến mất. Nếu anh chịu trả cho tôi, tôi cam đoan sẽ không báo cảnh sát." Tịch Sư Tử nhíu mày, bất mãn nhìn người đàn ông nọ đỏ cả mặt vì giận.
Giọng nói oang oang của người đàn ông cùng đối thoại của hai người đã hấp dẫn lực chú ý của người đi đường vây xem.
Quần chúng vây xem đánh giá hai nhân vật chính.
Một trong hai người là một cô gái, dáng dấp cao cao gầy gầy, xinh đẹp trắng trẻo, mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, trong ngực còn ôm mấy bức tranh, vẻ mặt tuy không vui nhưng vẫn duy trì tư thái lễ phép.
Người còn lại là một người đàn ông, mập lùn mắt híp, ít tóc, mặc quần áo nhăn nheo, mặt đỏ bừng, thần tình kích động.
Sự tình hiển nhiên rất rõ ràng.
"Đồ ăn cắp, bị bắt quả tang rồi còn chối." Người vây xem nhao nhao thì thầm, nhưng giọng thì lại không hề nhỏ.
"Tôi không trộm đồ của cô ta, cô ta đổ oan cho tôi, con mẹ nó chán sống rồi mà." Người đàn ông đột nhiên bị đổ oan, đỏ cả khuôn mặt chỉ Tịch Sư Tử nghiến răng nghiến lợi, mấy từ thô tục đều tự nhiên phun ra khỏi miệng.
Người vây xem lại xôn xao thêm.
"Cô bé, gọi cánh sát đi, đừng nể mặt nữa."
"Đúng đấy, báo cảnh sát đi. Loại người này không cần mặt mũi đâu, cho dù có lục được ví của cô trên người hắn, hắn cũng sẽ nói cô vô tình để rớt trúng người hắn."
"Đừng nói nhãm với hắn nữa, báo cảnh sát tới bắt lại đi."
"Trộm đồ mà còn kiêu ngạo như vậy, còn mắng chửi người, thật không biết xấu hổ."
Quần chúng vây xem tựa hồ còn phẫn nộ hơn cả Tịch Sư Tử, từng người từng người không ai không lên án gã.
"Tôi không có trộm đồ, tôi thật không có trộm. Cái con...cô ấy đổ oan cho tôi." Người đàn ông đỏ ngầu cả mắt, hung hăng nhìn Tịch Sư Tử, hận không thể nhào tới cấu xe cô.

Ai bị đổ oan mà không như vậy?!
Mọi người thấy người đàn ông càng ngày càng nóng nảy, vội vàng cầm điện thoại di động lên bắt đầu bấm điện thoại.
Nhưng vào đúng lúc này, Tịch Sư Tử lại đột nhiên ảo não kinh ngạc mở miệng: "Thật ngại quá, do tôi hiểu lầm."
Cả đám người đều đồng loạt quay đầu.
Tịch Sư Tử cau mày có chút bất đắc dĩ lúng túng đứng ở một bên, trong tay không biết tự lúc nào, đã xuất hiện một cái ví tiền màu đen.
"Thật ngại quá, do tôi trách lầm anh ta, túi tiền ở túi quần phía sau, vừa nãy sốt ruột nên không tìm thấy." Cô gái với khuôn mặt trắng trẻo phát hào quang có chút não bất đắc dĩ, lắc lắc ví tiền trong tay.
"Ví để trong túi mà còn đổ oan cho người ta, cô có bệnh à." Người đàn ông tức muốn nghẹn, căm tức nhìn Tịch Sư Tử.
Quần chúng vây xem mới vừa rồi còn đầy kiên cường chính trực cùng nhiệt huyết hiển nhiên cũng có chút lúng túng.
"Cô bé, lần sau. . . nhớ kiếm kỹ một chút, đừng đổ oan cho người khác."
"Đúng vậy a, đừng sơ ý chủ quan như vậy. Vị đại ca này, thật ngại quá, ban nãy mới vừa mắng anh."
"Được rồi được rồi, giải tán, hiểu lầm thôi, hên là chưa gọi mấy đồng chí cảnh sát tới."
Tốc độ vây xem rất nhanh mà tốc độ giải tán cũng rất nhanh.
Sau khi họ oán trách Tịch Sư Tử vài câu xong, thì lũ lượt kéo đi.
"Móa nó, không tìm cho kỹ, đui mù đổ oan cho người khác." Người đàn ông tiếp tục không cam lòng oán giận.
"Thật ngại quá, anh này. Hy vọng sau chuyện này anh học được một bài học." Tịch Sư Tử mím chặt môi, mặt không thay đổi nhìn người đàn ông thấp hơn mình một chút.
"Học cái gì mà học, cô có bệnh thần kinh à." Người đàn ông trừng mắt nhìn Tịch Sư Tử, vẻ mặt đầy khó hiểu.

"Khi không hiểu rõ một sự việc, thì đừng bàn luận về nó. Những thứ dù mắt thấy, tai nghe chưa chắc đã là sự thật. Giống như những gì mọi người nói về anh, hay những gì anh nói về Tô Phùng Tần. Con người ai cũng muốn thấy thứ mình muốn thấy, nghe thứ mình muốn nghe, trong cuộc sống nhàm chán và vô vị này, có một số người chỉ muốn kiếm trò hay để xem mà thôi."
"Cho dù chỉ phê phán hay sỉ nhục, thì đối với người trong cuộc không biết có phải trong sạch hay không ấy, là hoàn toàn không công bằng. Chúng ta không phải thẩm phán, không có quyền phán xét kẻ khác."
Tịch Sư Tử mặt không thay đổi nói đến thao thao bất tuyệt, ánh mắt lại tản ra ánh sáng rực rỡ đầy nghiêm túc, phảng phất như một cô giáo đang khiêm tốn dạy bảo những đứa trẻ bi bô tập nói.
"Cô nói cái gì loạn thất bát tao vậy!? Đúng là có bệnh." Người đàn ông ngây cả người, sau đó nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
"Tôi khuyên anh nên quản tốt miệng của mình đi, khi chưa hiểu rõ chân tướng sự thật, thì đừng nên thuận miệng nôn ra mấy từ ô ngôn uế ngữ. Nói như vậy, chắc dễ hiểu hơn chứ?!" Tịch Sư Tử không còn tiếp tục kiên nhẫn dạy bảo, chỉ lạnh lẽo, dứt khoát ngay thẳng nói ra những lời trong lòng .
"Con mẹ nó! Cô đúng là có bệnh, cá mè một lứa." Người đàn ông mắt đỏ thở hổn hển.
Tịch Sư Tử nhìn mặt người đàn ông gắt gỏng, khe khẽ lắc đầu, sau đó không nói không rằng, quay người rời đi.
Loại người này, kỳ thật căn bản cũng không phải là bởi vì lòng chính nghĩa nhất thời, mới phê phán Tô Phùng Tần, mà chỉ vì muốn kiếm một lý do quang minh chính đại mắng chửi người khác, vũ nhục người khác mà thôi.
Đi nói với hắn chuyện hắn hiểu rõ nhưng lại giả vờ không hiểu thì thật phí công vô ích.
Trên cái thế giới này chuyện thống khổ nhất đối với một người, chính là biết người yêu của mình rõ ràng đang trốn ở một nơi nào đó vượt qua khổ, nhưng lại không tìm thấy nàng, không thể an ủi nàng, không thể ôm lấy nàng.
Tịch Sư Tử đã tìm rất lâu, những nơi cô cùng Tô Phùng Tần đi qua cô đều tới tìm một lần, bởi vì cô không muốn bỏ qua, cũng bởi vì cô sợ bỏ lỡ Tô Phùng Tần.
Chân đi tới mức đau nhức, Tịch Sư Tử đành ôm ba bức vẽ thất tha thất thểu trở về nhà.
Gian phòng tối đen không một bóng người, Tịch Sư Tử hít sâu một hơi, ném những bức họa trong tay lên ghế sa lon. Nhưng sau đó lại xoay người đi ra ngoài, bước đến cửa phòng của Tô Phùng Tần ở sát vách, từ từ ngồi xuống, quyết chờ nàng trở về.
Từ trước đến giờ cô chưa từng cảm thấy bất lực như hiện tại, tựa như đứa bé mất đi món đồ chơi mình yêu quý nhất, mặc dù không khóc, lại khó chịu giống như cả bầu trời sắp sụp đổ, loại cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Đèn trên hành lang lấp lóe rồi đột nhiên vụt tắt, hình như lại hư rồi.
Trong bóng tối, màu xanh lam lấp lóe, điện thoại trong tay run vài lần.
Tịch Sư Tử vội cúi đầu nhìn.
Là Tịch Sư Lam gọi tới.
Sau khi kết nối, giọng Tịch Sư Lam có chút mệt mỏi vang lên bên đầu dây bên kia.
"Sư Tử, em có ở nhà không."

"Có."
"Công ty xảy ra chút chuyện, em chắc đã nghe chuyện của Tô Phùng Tần. Anh đã cùng một số cổ đông trong công ty thương lượng xong, chúng ta phải khẩn cấp kết thúc hợp tác với Lam Dịch, hiện tại Lam Dịch đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, cổ phiếu của họ rớt giá nghiêm trọng như vậy, chúng ta không thể tiếp tục hợp tác nữa. Tóm lại hiện tại chúng ta đã không còn quan hệ hợp tác với Tô Phùng Tần, em tốt nhất cũng nên tránh xa cô ta một chút."
Bên đầu điện thoại kia Tịch Sư Lam dạy Tịch Sư Tử, nhưng lại không nghe Tịch Sư Tử trả lời, chỉ tự mình tiếp tục nói.
"Anh nghe chị dâu em nói, Tô Phùng Tần đã dọn tới sát vách nhà em. Trong khoảng thời gian này cô ta khẳng định không yên ổn, em tốt nhất nên dọn nhà đi, cách cô ta càng xa càng tốt, đừng có dính líu quan hệ gì với cô ta nữa."
Tịch Sư Tử không nói gì, chỉ là bàn tay rũ xuống ở một bên đang từ từ nắm lại, chặt thật chặt như sắp bật cả máu.
"Còn nữa, hai ngày nữa là sinh nhật của mẹ, em. . ."
Tịch Sư Lam còn chưa nói xong, Tịch Sư Tử đã dập máy.
Sự ngột ngạt trong lòng cô cơ hồ đã đạt đến đỉnh điểm .
Còn chưa yên tĩnh được một hồi, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Tịch Sư Tử nhíu mày, nhưng vẫn khẩn trương cúi đầu nhìn, cô sợ là điện thoại của Tô Phùng Tần, cô sợ bỏ lỡ điện thoại của Tô Phùng Tần.
Tuy nhiên lại không phải là nàng, mà là một dãy số xa lạ.
Là một đoạn ghi âm.
Tịch Sư Tử tiện tay ấn mở .
"Em có thể không tiếc bất cứ giá nào đối phó tôi, nhưng còn con nhỏ họa sĩ ấy, em không sợ tôi động thủ à?"
Một giọng nữ thành thục, có chút lạ lẫm, nhưng cũng có chút quen thuộc.
Nếu như câu nói này khiến Tịch Sư Tử suy nghĩ một hồi mới nghe ra là giọng của Chân Lộ Sanh, vậy thì câu nói tiếp sau, vừa cất lên Tịch Sư Tử đã biết là giọng của ai.
Giọng nói mỗi giờ mỗi khắc đều chạm khắc trong tim cô, mỗi một hơi thở đều khiến cô có cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Nếu như cô muốn đối phó, tôi cũng ngăn cản không được, không liên quan tới tôi, tôi cũng không quan tâm."
[1] (Sáo lộ - 套路: nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu "đẹp gái không bằng chai mặt" )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui