Đổng sự trưởng của tập đoàn Lam Dịch, Tô Phùng Tần, là một người phụ nữ truyền kỳ tại thành phố H.
Mặc dù cô gái trẻ tuổi mỹ lệ tiền nhiều này đã từng bị vô số người lăng mạ, chữi nàng là hồ ly tinh dựa vào người đàn ông mà leo lên, nhưng lại không ai có thể chân chính đưa ra chứng cứ thuyết phục, chứng minh nàng dựa vào sắc đẹp mà có ngày hôm nay, người phụ nữ xấu xa phá hoại gia đình người khác.
Cho dù bị vô số người lên án, nhưng Tô Phùng Tần lại chưa bao giờ giải thích, biết điều ít xuất hiện dưới con mắt của công chúng. Dường như nàng cũng không quá quan tâm tới những ô ngôn uế ngữ, nhục mạ căm hận kia.
Trong con mắt của ngoại nhân không hiểu, nàng là một người phụ nữ cao cao tại thượng thần bí tràn đầy ô danh, nhưng trong con mắt của nhân viên tại tập đoàn Lam Dịch, Tô Phùng Tần là một cấp trên rộng lượng thông minh, biết quan tâm biết thấu hiểu.
Trong lòng một ngàn người có một ngàn Hamlet[1], không phải ai cũng có một suy nghĩ giống nhau.
Người sáng suốt thì ít, vậy nên càng có nhiều lời đồn thì càng có nhiều người kích động hùa theo.
Khi đôi vợ chồng ăn mặc mộc mạc, khuôn mặt già nua yếu ớt như ngọn nến trước gió, mặt mũi tràn đầy nước mắt đứng trước ống kính, lên án đứa con gái nuôi thu dưỡng nhiều năm trước, tổn thương bọn họ, vứt bỏ họ như rác rưởi.
Đối với cặp vợ chồng trông như nông dân dãi nắng dầm mưa trong một thời gian dài, mà thoạt nhìn còn thành thật chất phác này.
Trước mặt giới truyền thông còn gào khóc yếu ớt, trông vô cùng vô tội và chân thực.
Dưới sự miêu tả của họ, từ khi Tô Phùng Tần còn nhỏ họ đã nhận nuôi dưỡng Tô Phùng Tần. Đối đãi với nàng như con gái ruột, dốc lòng chăm sóc, tận đến khi nàng trưởng thành. Nhưng Tô Phùng Tần cho tới bây giờ cũng không biết ơn, sau khi biết thân thế của mình, luôn nói những lời lạnh nhạt với họ, động một chút lại nói muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình.
Khi nàng 16 tuổi, câu dẫn em trai của mình, sau khi bị phát hiện thì xấu hổ bỏ trốn. Từ đó không còn liên lạc, điều này khiến đôi vợ chồng hối hận vạn phần, tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại tìm không được tung tích của nàng.
Tận đến nhiều năm về sau, thấy được Tô Phùng Tần xuất hiện trên TV.
Thế là đôi vợ chồng bán đàn gà mái nuôi nhiều năm qua, lên thành phố H tìm nàng. Hi vọng gặp lại đứa con gái nuôi nhiều năm xa cách, mặc dù không có liên hệ máu mủ, lại khiến họ nhớ mãi không quên.
Nhưng điều họ không thể ngờ chính là, đứa con gái họ một mực lo lắng ấy, sau khi gặp lại họ, thì chẳng mảy may động lòng, chỉ lạnh lùng và căm ghét nhìn bọn họ, hệt như khen thưởng hai kẻ ăn mày, cho một chút tiền, mặt lạnh không nói một lời xoay người rời đi.
Đứa con gái nuôi lạnh lùng ích kỷ này thậm chí ngay cả khi cha mẹ nuôi lâm bệnh nặng, em trai nuôi ăn nói khép nép tới mượn tiền thuốc men chạy chửa, còn bị nàng buông lời độc địa, mở miệng uy hiếp.
Nghe xong lời lên án của đôi vợ chồng chất phác, tất cả những người xem truyền hình đều phẫn nộ . Bọn họ thương cảm cho đôi vợ chồng nông thôn đáng thương, cũng căm ghét luôn đứa con gái nuôi tàn nhẫn lạnh lùng trong câu chuyện bịa đặt kia, người ấy chính là Tô Phùng Tần.
Tất cả mũi dùi dư luận đều nhắm vào Tô Phùng Tần, mọi người trên internet tùy ý nhục mạ nguyền rủa nàng, mà những lời nguyền rủa ác độc ấy không chỉ tồn tại trên mạng internet, có người còn bắt đầu nháo tới tổng công ty Lam Dịch.
Trong lúc nhất thời không chỉ có mình Tô Phùng Tần bị người công kích, sản nghiệp dưới cờ của nàng cũng nhận công kích, ảnh hưởng tới thị trường chứng khoán.
Trong một ngày ngắn ngủi, một cô gái vốn đã có tiếng xấu, tựa hồ trở thành đối tượng bị chỉ trích của toàn thành phố H, đại địch quốc dân. Thậm chí còn có người tới công ty tổng bộ của Lam Dịch, dùng sơn đỏ viết mấy chữ lớn.
"Hồ ly tinh không biết xấu hổ, đồ đê tiện đáng chết, hãy lấy cái chết tạ tội đi."
Nguyền rủa ác độc như thế, người không biết còn tưởng rằng họ có thâm cừu đại hận gì với nàng.
Kỳ thật bất quá chỉ là một số người ngay cả sự tình từ đầu đến cuối còn chưa hiểu rõ, chỉ nghe tin tức một phía, hùa theo cảm động lây, góp nhặt nộ khí oán khí ngày bình thường, toàn bộ tập trung thừa cơ phát tiết lên người khác.
Người ở trước cổng bảo an đuổi cũng đuổi không hết, đành phải gọi cảnh sát đến giải quyết.
Nội bộ công ty cũng bắt đầu loạn cả lên, bởi vì người của cục thuế như vũ bão kéo tới, chưa gì đã đập bàn kêu gào: "Chúng tôi là người của cục thuế , có người báo cáo công ty của mấy người trốn thuế lậu thuế, kêu đổng sự trưởng của mấy người ra đây."
Nhân viên trong công ty thở cũng không dám thở, không biết giải quyết vấn đề như thế nào, bởi vì đổng sự trưởng của họ, Tô Phùng Tần đã mất tích hơn một ngày.
Không ai liên hệ được với nàng.
Trong thư phòng xa hoa lộng lẫy như hoàng cung cổ đại, dưới sàn nhà phủ một lớp thảm thuần trắng, phía trên thêu một bức tranh phong cảnh mỹ lệ ưu nhã, trải khắp cả phòng, vải vóc như vậy nhìn thôi cũng biết giá cả không rẻ.
Tất cả vật phẩm trang trí trong phòng đều tinh xảo xa hoa như thế, bên dưới ánh đèn đều lấp lóa ánh sáng.
Trên đỉnh đầu là một chùm đèn pha lê to lớn, cũng không biết có phải cố ý hay không mà công suất rất thấp, khiến cả căn phòng mờ mờ tối tối, tất cả màn cửa trong phòng đều bị vén lên.
"Meo" một tiếng mèo thanh thúy phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, con mèo đen với bộ lông đen bóng giống như một cái bóng đen thui, lăn qua tấm thảm thuần trắng, chạy đến cạnh cửa gắp một chiếc bao tay bằng da màu đen, sau đó xoay người chạy đến bên ghế sô pha, linh hoạt nhảy lên một đôi chân kia đôi thon dài trắng nõn.
"Ngoan" Chân Lộ Sanh hài lòng mỉm cười, tiếp nhận bao tay da trong miệng con mèo đen, sờ lên đầu nó.
Con mèo đen nhìn bàn tay Chân Lộ Sanh, ánh mắt trong nháy mắt trở nên hoảng hốt sợ hãi, nó cúi thấp người run rẩy nhu thuận nằm ở trên đùi Chân Lộ Sanh, không nhúc nhích.
"Nó trước kia rất bướng bỉnh, luôn thích cắn tôi, nhưng em nhìn nó bây giờ xem, tôi kêu nó làm gì thì nó làm cái ấy, ngoan vô cùng." Chân Lộ Sanh lười biếng híp híp mắt, cặp mắt hẹp dài như hồ ly này, dưới ánh đèn lóe lên một thứ ánh sáng rất băng lãnh, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái đứng tại cửa ra vào, thủy chung không chịu tới gần, một mực dùng ánh mắt lạnh lùng và cảnh giác nhìn mình.
"Tại sao không nói chuyện, mỗi lần gặp tôi đều nhanh mồm nhanh miệng đáng yêu lắm mà." Chân Lộ Sanh cười cười, buông mèo con trong lòng xuống, đứng lên đi đến bên quầy bar, rót hai ly rượu.
"Cô cảm thấy mình đã thắng?" Tô Phùng Tần lạnh lùng nhìn Chân Lộ Sanh, đôi mắt lạnh lùng tràn ngập sự chán ghét.
"Chẳng lẽ không đúng sao." Chân Lộ Sanh giơ ly rượu lên đong đưa, lông mày nhíu lại với bộ dáng bất đắc dĩ.
"Cô rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua, cô nhất định phải người chết ta sống à." Tô Phùng Tần mệt mỏi nhắm mắt lại, nàng đã cùng người phụ nữ này đấu đá quá lâu rồi, lâu đến mức mỏi mệt không chịu nổi.
Chân Lộ Sanh nhìn Tô Phùng Tần nhắm mắt, bắt đầu không chút kiêng kỵ nhìn nàng từ trên xuống dưới, dò xét mỗi một tấc da thịt trên người nàng, giống như lữ khách đói khát, điên cuồng khát vọng trên sa mạc.
"Chỉ cần em trở lại bên cạnh tôi, hết thảy đều sẽ kết thúc." Chân Lộ Sanh nhìn Tô Phùng Tần, ánh mắt đột nhiên nhu hòa, nàng ta quấn quýt si mê nhìn Tô Phùng Tần, quyến luyến mà thâm tình.
"Chân Lộ Sanh, cô kỳ thật căn bản cũng không hề yêu tôi, người cô yêu chỉ có chính mình mà thôi. Cô chỉ xem tôi như một cái cớ, không chút kiêng kỵ tổn thương tôi, còn đi mượn danh nghĩa của tình yêu. Tôi trở về bên cô thì thế nào, vì lợi ích, cô sẽ lại phản bội tôi lần nữa, không phải sao?" Tô Phùng Tần cười lạnh một tiếng, nhìn Chân Lộ Sanh ra vẻ thâm tình, trong lòng chỉ cảm thấy vạn phần buồn cười.
"Lần đó, do tôi chỉ bất đắc dĩ, tôi đã rất áy náy." Chân Lộ Sanh cảm thán một hơi, ảo não lắc đầu, bộ dáng rất hối hận.
"Cô không cần giải thích, cũng không cần nói xin lỗi, tôi không quan tâm nguyên nhân là gì. Đây là lần cuối cùng tôi tới tìm cô, hi vọng cô có thể buông tay, tôi không muốn cuối cùng lưỡng bại câu thương." Tô Phùng Tần đứng thẳng, có chút ngẩng đầu đứng trước mặt Chân Lộ Sanh, thần sắc lạnh lùng giọng điệu lạnh nhạt.
"Con bé hoạ sĩ kia, em thật yêu nó à." Chân Lộ Sanh thay đổi chủ đề, chuyển đến Tịch Sư Tử, nàng ta bưng ly rượu chậm rãi xoay một vòng, bắt chéo hai chân lười biếng ưu nhã ngồi xuống ghế sa lon.
Đôi mắt Tô Phùng Tần ngưng tụ, bước chân theo bản năng dịch chuyển về phía trước một bước, nhưng miệng lại ra vẻ lạnh lùng: "Tôi yêu hay không yêu, không liên quan gì tới cô."
"Thoạt nhìn, em thật đúng là rất yêu nó. Ha ha, một người mang chủ nghĩa lý tưởng không biết nỗi khổ nhân gian, ôm mộng tưởng không nói thành lời, lột đi lớp áo ngoài thanh cao ấy, kỳ thật bản chất chỉ giả vờ đạo mạo, thật không biết em yêu nó ở điểm nào?" Giọng điệu Chân Lộ Sanh tràn đầy khinh thường.
"Tôi không muốn nói với cô về em ấy, tôi chỉ muốn biết, có phải cô nhất định muốn cá chết lưới rách mới bằng lòng bỏ qua hay không?" Tô Phùng Tần dùng sự băng lãnh trả lời sự khinh thường của Chân Lộ Sanh, nàng đã có chút không kiên nhẫn , cùng Chân Lộ Sanh tiếp tục trò chuyện bất quá chỉ phí tốn thời gian mà thôi.
"A Tần, tôi làm hết thảy cũng chỉ vì muốn em trở về bên tôi, em hận tôi oán tôi không sao cả, kiếp sau tôi có thể bồi thường cho em, em đấu không lại tôi đâu, chỉ cần em chịu trở lại bên cạnh tôi, em muốn cái gì tôi cũng sẽ cho em, được không?"
Chân Lộ Sanh đứng lên, đi đến bên người Tô Phùng Tần, lạnh buốt ngón tay thận trọng muốn chạm vào mặt Tô Phùng Tần, trên khuôn mặt xinh đẹp phong tình, tràn đầy ôn nhu lưu luyến, để cho người ta cảm thấy nàng ta thâm tình tốt đẹp đến thế.
Thế nhưng chỉ có Tô Phùng Tần biết, phía sau sự ngọt ngào ôn nhu này, chính là một con dao dính đầy máu tươi, khi nàng mở rộng cửa lòng mềm mại tiếp nhận nàng ta, tất cả những gì Tô Phùng Tần nàng nhận được chỉ là một món quà đáp lễ đầy máu và chua xót.
"Bốp."
Tay còn chưa chạm được tới người Tô Phùng Tần, đã bị nàng gạt ra.
"Cảm phiền đừng chạm vào tôi." Tô Phùng Tần lui về sau hai bước, nhìn thấy ánh mắt của nàng tràn ngập chỉ có cảnh giác và chán ghét.
"Em vẫn như trước kia , luôn khiến tôi khổ sở thương tâm." Biểu lộ trên mặt Chân Lộ Sanh từ từ đọng lại, nàng ta lui lại hai bước, ngồi xuống ghế sa lon, bưng rượu lên, một hơi uống cạn.
"Ý của cô, là không nhường chút nào. Vậy được rồi, tôi cũng sẽ không nhượng bộ nữa, cô cứ việc khống chế hết thảy những gì cô cho rằng mình đã nắm chắc đi." Tô Phùng Tần cười lạnh, không nói thêm gì nữa, quay người liền muốn rời khỏi.
"Em có thể không tiếc bất cứ giá nào đối phó tôi, nhưng còn con nhỏ họa sĩ ấy, em không sợ tôi động thủ à?" Mặt Chân Lộ Sanh hơi đỏ, tựa hồ có chút say, nàng ta hoảng hốt nhìn bóng lưng Tô Phùng Tần.
"Nếu như cô muốn đối phó, tôi cũng ngăn cản không được, không liên quan tới tôi, tôi cũng không quan tâm." Tô Phùng Tần đưa lưng về phía Chân Lộ Sanh, giọng điệu có chút khinh thường.
Đôi mắt Chân Lộ Sanh chợt lóe sáng.
"Bởi vì tôi sẽ không để em ấy chịu bất cứ tổn thương nào, nếu cô dám đụng vào em ấy, tôi sẽ trả lại cho cô gấp vạn lần." Tô Phùng Tần quay người, đôi mắt sắc bén băng lãnh bắn về phía Chân Lộ Sanh, kiên quyết như đang tuyên thệ.
Sau khi Tô Phùng Tần rời đi, chỉ để lại trong không khí một mùi thơm nhàn nhạt, chứng minh nàng đã từng đứng tại nơi này.
Chân Lộ Sanh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mùi thơm nhàn nhạt bay vào xoang mũi, khiến nàng ta có cảm giác ngây ngất. Nàng nhẹ nhàng lùi ra sau dựa vào thành ghế, khóe môi hơi nhếch lên, vươn tay sờ vào cây bút ghi âm nho nhỏ, ấn nút phát lại.
"Em có thể không tiếc bất cứ giá nào đối phó tôi, nhưng còn con nhỏ họa sĩ ấy, em không sợ tôi động thủ à?"
"Nếu như cô muốn đối phó, tôi cũng ngăn cản không được, không liên quan tới tôi, tôi cũng không quan tâm."
[1] Trong lòng một ngàn người có một ngàn Hamlet: Danh ngôn của Shakespeare, ý nói cùng một sự việc mỗi người có một cách suy nghĩ, lý giải khác nhau
Esley: Ừ! bắt đầu ngược rồi đó, sắp ngược rồi đó, chắc chắc ngược rồi đó! >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...