Trong ánh mắt chán ghét đầy hận ý của cả nam lẫn nữ đang nhìn cô, mặc dù bọn họ che giấu rất giỏi nhưng Chân Lộ Sanh vẫn có thể nhìn ra thần sắc của bọn họ.
Tang lễ của Lý Triệt diễn ra rất giản dị, chỉ có một số doanh nhân có quan hệ mật thiết với Lý gia và Chân gia tới tưởng niệm.
Kỳ thật bọn họ cũng không thân với Lý Triệt nhưng đối với những người làm ăn, cho dù tới tang lễ vẫn có thể nói chuyện làm ăn trao đổi danh thiếp với nhau.
Chân Lộ Sanh mặc một bộ vét màu đen, sắc mặt phong khinh vân đạm, nếu như không biết cô, cũng không ai nhìn ra người đàn ông trong bức ảnh đen trắng giữa lễ truy điệu là chồng cô.
Ba mẹ của Lý Triệt luôn đứng cạnh cô với thần sắc đau khổ thống hận nhận lấy từng lời thương tiếc.
Bọn họ đã mất đi đứa con độc nhất, không chỉ thống khổ mà còn đầy oán hận.
Người bên ngoài đồn đại đứa con trai tàn tật nhà họ Lý bị bệnh mà chết, nhưng kỳ thật không phải vậy.
Mẹ của Lý Triệt là một quý bà đoan trang dịu dàng phảng phất trong vòng một đêm đã già thêm mười mấy tuổi, thỉnh thoảng lại thấy bà dùng thần sắc bi thống cùng thê lương nghiêng đầu nhìn về phía Chân Lộ Sanh, thay vì nói bà nhìn cô thì nên nói bà đang nhìn chiếc trâm ngọc trên tóc cô với nỗi đau thương sâu sắc mới phải.
Bà ôm mặt khóc qua rất nhiều ngày đến nổi đôi mắt đã sưng đỏ, lớp trang điểm dày cũng không che giấu được.
Bà không rõ, vì sao người phụ nữ Chân Lộ Sanh này lại tuyệt tình và tàn nhẫn như vậy? Cô ta vậy mà vẫn dùng cây trâm ấy cài lên tóc, chính nó đã hại chết con trai bà.
Trong mắt ba mẹ Lý Triệt cây trâm ấy rõ ràng đã nhuốm đầy máu của con họ.
Nếu như không phải chồng bà nắm thật chặt tay của bà, giúp bà tỉnh táo, bà nhất định sẽ không chút do dự bước qua đó hung hăng tát Chân Lộ Sanh vài bạt tai.
Hôm Lý Triệt mất, cũng là ngày Tô Phùng Tần tự mình hại mình uy hiếp Chân Lộ Sanh.
Khi Chân Lộ Sanh vội vàng xuống lầu, ngọc trâm trên tóc trong lúc vội vàng rơi xuống bậc thang.
Không ai biết vì sao Lý Triệt không kêu hạ nhân giúp đỡ, tự mình kéo theo đôi chân tàn phế chật vật bò lên cầu thang.
Một kẻ đã tàn phế nhiều năm, dựa vào sức của đôi tay, tự bò lên nhặt trâm gài tóc cho bà xã.
Anh ta mừng rỡ vui vẻ đến quên mất đôi tay đã không còn trọng lực.
Nguyên nhân cái chết của Lý Triệt là đầu bị va đập mạnh.
Sau khi anh ta nhặt trâm của Chân Lộ Sanh lên, lăn từ trên cầu thang xuống, đầu đập mạnh vào góc cầu thang, tử vong tại chỗ.
Khi quản gia phát hiện ra anh ta, thi thể đã lạnh như băng, nhưng anh ta vẫn nắm chặt cây trâm của Chân Lộ Sanh, không cách nào tháo ra được.
Đối với cái chết của Lý Triệt, Chân Lộ Sanh cũng không hề lộ ra chút thương tâm khổ sở nào, khi cô nhận được tin chỉ nhàn nhạt trả lời một tiếng, chứng tỏ cô đã biết rồi.
Ba mẹ Lý Triệt vô cùng hận cô, hận không thể giết chết cô.
Thế nhưng bọn họ cũng không dám tổn thương Chân Lộ Sanh, không phải bởi vì bọn họ không có năng lực, mà bọn họ sợ đứa con trai đang nằm trong quan tài kia, sẽ rơi lệ vì khổ sở, sẽ báo mộng lên án bọn họ.
Lý Triệt yêu Chân Lộ Sanh, tình yêu mãnh liệt ấy có thể đạp đổ tất cả, bao gồm cả sinh mệnh của anh.
Anh không chỉ một lần uy hiếp cầu xin ba mẹ mình, cầu bọn họ đồng ý cho anh chuyển giao toàn bộ cổ phần công ty của Lý gia cho Chân Lộ Sanh, thậm chí dùng cái chết để bức bách.
Sở dĩ Chân Lộ Sanh có thể ở thành phố này lật tay tạo mây, cũng bởi vì người nhà Lý gia luôn bảo vệ cô.
Lý Triệt cho Chân Lộ Sanh tất cả, bao gồm cả tính mạng của mình.
Bây giờ Lý Triệt chết rồi, ba mẹ của anh ta có thể cướp công ty của gia tộc về từ trong tay Chân Lộ Sanh, nhưng bọn họ không làm vậy.
Từ khi rời khỏi Lý gia Chân Lộ Sanh không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Ba mẹ Lý Triệt và cô đã làm một cuộc giao dịch.
Nếu như cô vẫn muốn khống chế công ty của Lý gia thì chỉ cần tuân thủ một điều kiện.
Cả đời làm thê tử của Lý Triệt.
Nói cách khác, giống như nữ nhân cổ đại, sống cả đời vì một người đã chết.
Chân Lộ Sanh muốn nhiều quyền lợi hơn, thì nhất định cả đời này phải khoác lên người thân phận quả phụ của Lý Triệt.
Về sau không thể yêu ai, không thể kết hôn, càng không thể có con.
Có rất nhiều người khi đối mặt với loại giao dịch này, đều sẽ lùi bước, nhưng điều khiến ba mẹ Lý Triệt không thể ngờ, chính là Chân Lộ Sanh không chút do dự đáp ứng, ngay cả một giây suy nghĩ cũng không hề có, không chút do dự nào.
Chân Lộ Sanh quay về căn biệt thự xa hoa, không còn người ngày đêm thức trắng dưới ánh đèn chờ cô.
Lý Triệt chết rồi, Chân Lộ Sanh thật không đau khổ?
Hoàn toàn sai, vào giờ phút ấy Chân Lộ Sanh đột nhiên cảm thấy muốn rơi lệ, nhưng loại cảm giác ấy chỉ tồn tại mấy giây.
Chân Lộ Sanh cảm thấy có chút khổ sở, bởi vì người duy nhất trên thế giới này yêu cô vô điều kiện, người đàn ông ngu xuẩn không cầu báo đáp gì từ cô, đã vĩnh viễn biến mất, sẽ không bao giờ còn quay lại nhìn cô đầy thâm tình, sẽ không bao giờ còn bởi vì cô tùy tiện nói một câu mà xông pha khói lửa.
Nhưng cô vẫn không yêu Lý Triệt, dù rằng cô đang rất khó chịu.
Cô dùng cả đời cô độc đổi lấy lợi ích và tiền tài, chí ít có thể trao cho Chân Lộ Sanh một chút cảm giác an toàn.
Nhưng chuyện khiến Chân Lộ Sanh đau khổ nhất là cô bắt buộc phải triệt để từ bỏ Tô Phùng Tần, người duy nhất cô yêu.
Chân Lộ Sanh ngồi một mình trên ghế sa lon trong thư phòng, yên lặng rất lâu, trên mặt cô đã không còn nụ cười đầy giễu cợt, mà chỉ còn sự vắng lặng đầy trống rỗng của một người đã chết.
Cô cảm thấy mình thật đáng thương cũng thật đáng buồn, sống lâu như vậy, vẫn cứ cô độc một mình.
Nhưng cô tuyệt không hối hận.
Thư phòng này do Chân Lộ Sanh thiết kế, màu đỏ sậm bao phủ cả căn phòng ấm áp, nhưng lại không giống lòng cô.
Chân Lộ Sanh nhớ khi còn bé, khi ấy cô vẫn còn là một đứa bé khả ái ngây thơ, bởi vì con cún cô nuôi đã chết mà khổ sở mấy ngày mấy đêm ăn không ngon ngủ không yên, khóc đến không thể mở mắt nổi.
Về sau vì sao cô lại biến thành như bây giờ? Vì sao trở nên tham lam máu lạnh như vậy?
Cô suy nghĩ thật lâu, sau đó nhớ tới người mẹ đã qua đời cách đây mười năm.
Mẹ Chân Lộ Sanh xuất thân từ danh môn vọng tộc, danh môn vọng tộc chân chính, cho dù không phải giàu có gì, nhưng là một gia tộc luôn khiến tất cả mọi người tôn kính.
Mẹ Chân Lộ Sanh họ Cố, tên là Cố Thanh Doanh, một cái tên dễ nghe, một người phụ nữ cao ngạo xinh đẹp.
Lúc còn trẻ Cố Thanh Doanh cao ngạo như phượng hoàng trên cành, thông minh mỹ lệ, thanh cao nhưng lại lạnh lùng kiêu ngạo.
Người nhà của bà, ông ngoại bà ngoại Chân Lộ Sanh có kỳ vọng rất cao về bà, hi vọng bà có thể trở thành một quý tộc chân chính, một quý bà học thức uyên bác.
Một người phụ nữ cao ngạo học thức uyên bác như bà, cuối cùng đã gả cho một công tử nhà giàu tên Chân Mẫn Khải, quả thực khiến ai nghe cũng phải ngạc nhiên.
Cố Thanh Doanh kiêu ngạo mà tự tin , bà tin bà có thể thu phục vị công tử nhà giàu khiến ai nghe cũng phải lắc đầu này, không thèm để ý đến sự phản đối của mọi người quyết gả cho ông.
Bà muốn biến người chồng ăn chơi trác táng thành một người đàn ông người người ngưỡng mộ.
Bà đã tự tin và cao ngạo như vậy.
Thế nhưng sự thật chứng minh rằng, bản tính của con người dù che giấu tới đâu vẫn sẽ không thay đổi.
Chân Mẫn Khải ăn chơi nửa đời người, sao có thể thật vì một người đàn bà thanh cao lạnh lùng ngạo mạn mà hồi tâm chuyển ý?
Ân ái mấy năm, bọn họ sinh ra Chân Lộ Sanh, nhưng lúc ấy Chân Mẫn Khải đã quá chán cảnh một lòng một ý bèn khôi phục bản tính khi xưa.
Ông ta ở bên ngoài tìm người đàn bà mới, đến cuối cùng thậm chí cũng chẳng thèm giấu diếm Cố Thanh Doanh, đường hoàng dẫn họ về nhà ngay trước mặt bà.
Cố Thanh Doanh phẫn nộ và căm giận, nhưng trước tự tôn và kiêu ngạo của mình, bà kiềm nén không ly hôn, bà không muốn những người trước đó phản đối bà, quay lưng lại cười vào mặt bà.
Một người phụ nữ kiêu ngạo một khi đã bị đả kích đến tuyệt vọng, sẽ trở nên điên cuồng, đáng sợ và độc ác.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Cố Thanh Doanh cảm thấy bởi vì bà khinh thường tiền bạc không muốn tham gia Chân thị, nên mới để Chân Mẫn Khải có quá nhiều quyền lợi và tài phú, khiến ông ta không chút kiêng kỵ ăn chơi hoan đàng tửu trì nhục lâm[1].
Sau khi ngộ ra Cố Thanh Doanh bắt đầu không tiếc bất cứ giá nào đoạt tất cả tiền tài và địa vị của Chân Mẫn Khải.
Thậm chí đến cuối cùng, khi Chân Mẫn Khải muốn đi ra ngoài tìm người đàn bà khác, muốn bà im lặng thì chỉ cần cho bà một khoảng tiền.
Một cuộc hôn nhân biến thành một địa ngục, trong địa ngục ấy chỉ có giao dịch đầy tham lam vô bờ bến.
Một người phụ nữ cao ngạo mỹ lệ , cuối cùng biến thành nô lệ của đồng tiền và quyền lực.
Chân Lộ Sanh dưới sự dạy dỗ của Cố Thanh Doanh, một người mẹ đã từng ôn nhu thông tuệ, sau khi hóa điên thì sự dạy dỗ con gái của bà dần biến chất.
Cố Thanh Doanh không chỉ một lần nắm chặt lấy Chân Lộ Sanh , dùng đôi mắt đầy tơ máu với ánh mắt sắc bén nhìn cô, khuyên cô.
''Con gái, trên cái thế giới này không có ai đáng tin, con không thể tin ai, chỉ cần có tiền có quyền lực, con sẽ có được tất cả, muốn làm gì thì làm.''
Thậm chí khi Cố Thanh Doanh lâm bệnh nặng nằm ở trên giường, bà vẫn nắm lấy tay Chân Lộ Sanh , thê lương bi ai khuyên cô: '' Trên đời, chỉ có tiền cùng quyền lực mới là chí cao vô thượng , tất cả tình cảm tình yêu, dưới sức mạnh của quyền lực và tiền tài, chỉ mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô.''
Sau khi Cố Thanh Doanh chết để lại mình Chân Lộ Sanh cùng sáu mươi phần trăm cổ phần của Chân thị, và một tờ chi phiếu viết nhiều số không đến đếm không hết.
Sau khi lớn lên Chân Lộ Sanh cũng mỹ lệ kiêu ngạo như mẹ cô.
Những lời nói, những ánh mắt của Cố Thanh Doanh khi cô còn bé, đã khiến Chân Lộ Sanh trở thành một người xem tiền quan trọng hơn tất cả.
Tiền tài và lợi ích là tất cả, có nó thì có tất cả.
Lúc trước Chân Lộ Sanh vì lôi kéo một khách hàng cực kỳ quan trọng mà đã bán rẻ Tô Phùng Tần, sau đó lại tự bán re chính mình gả cho Lý Triệt.
Bây giờ cô đã là người phụ nữ quyền lực nhất thành phố này.
Nhưng sao cô vẫn không vui?
Khoảng thời gian khi Tô Phùng Tần ở bên cô mới là thời gian hạnh phúc vui vẻ nhất, nhưng đến cuối cùng cô vẫn tự tay mang chút tình cảm này, cùng đoạn thời gian tươi đẹp ấy ra bán rẻ.
Chân Lộ Sanh nằm một mình trên ghế sa lon, đôi mắt trống rỗng lẳng lặng nhìn trần nhà, cô tựa như một con búp bê xinh đẹp nhưng không có linh hồn.
''Mẹ.'' Chân Lộ Sanh đột nhiên nhẹ nhàng nói mớ, sau đó lật người lại, co mình trên chiếc ghế sa lon.
Giờ khắc này cô yếu ớt như một con búp bê bằng pha lê , phảng phất như đụng nhẹ thì sẽ tan vỡ.
Hoàng hôn từ từ buông xuống, căn phòng tối tăm dần nuốt chửng lấy Chân Lộ Sanh , cuối cùng cô chẳng còn lại gì giữa bóng đêm đen kịt.
Tổng giám đốc mới của Lam Dịch cũng là nữ, nghe nói cô ta họ Chân, là một người phụ nữ có bối cảnh đặc biệt.
Trong sự nhao nhao nghị luận của nhân viên , Chân Lộ Sanh mặc một thân sườn xám màu đen , cao quý kiêu ngạo như nữ vương bước tới.
Trên mặt cô vẫn mang theo ý cười nhu hòa, không thèm để ý đám nhân viên đang nghị luận ầm ĩ, trực tiếp đi vào phòng làm việc, trước đây từng là văn phòng của Tô Phùng Tần .
Xuyên qua tấm kính lớn sát đất, có thể nhìn thấy trung tâm thương mại phồn hoa nhất thành phố, từng tòa từng lầu kiến trúc trang nghiêm mọc trên mặt đất.
Chân Lộ Sanh đứng trong phòng làm việc của Tô Phùng Tần, cầm ly nước của Tô Phùng Tần , đứng bên cửa sổ, ôm lấy cánh tay lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Chúc gõ cửa đi vào, cung kính hỏi Chân Lộ Sanh muốn uống gì.
Chân Lộ Sanh không quay đầu lại, nhẹ nhàng mở miệng: "A Tần trước kia hay kêu cô pha gì?''
Chu Chúc ngây cả người: "Tô ... Tô tiểu thư thích uống nước lọc.''
''Ừm, vậy cô cũng rót cho tôi một ly.'' Chân Lộ Sanh nhìn ra ngoài cửa sổ không quay đầu lại, tay cô nắm thật chặt cốc nước Tô Phùng Tần để lại, đưa qua.
''Dùng chiếc ly này.''
Em xem, A Tần, tôi có giống em không?
Sau cùng tôi cũng chịu buông tay, trong lòng của em, có thể lưu lại một chút ôn nhu sau cùng này hay không ?
[1]Một trong những hình thức giải trí nổi tiếng nhất mà Trụ Vương rất thích là "Nhục Lâm - Tửu Trì" (酒池肉林). Đó là một cái hồ lớn đủ chỗ cho một số chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển. Điều này cho phép toàn bộ hồ được lấp đầy với rượu, gọi là Tửu Trì (suối rượu). Một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ bơi, với các cây được trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ bơi dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là Nhục Lâm (rừng thịt). Điều này cho phép Trụ Vương, bạn bè và thê thiếp của ông trôi dạt trên những chiếc xuồng trong hồ bơi và suốt ngày đêm vui chơi ở đây đến mức không còn biết thời gian và thế giới bên ngoài. Đây được coi là một trong những ví dụ nổi tiếng nhất của sự suy đồi và tham nhũng của một người cai trị trong lịch sử Trung Quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...