"A Thành, khi nào thì con tới thành phố S?''
Sau bữa trưa tất cả mọi người ngồi trên ghế sa lon phòng khách tám chuyện, trên bàn trà bày hoa quả tươi mới.
Lý Tiên Ny có chút mệt mỏi, về phòng ngủ nghỉ ngơi , Tịch Sư Lam thì theo nàng chăm sóc.
Bà Tịch thân thiết hỏi An Mẫn Thành.
"Hai ngày nữa có một người bạn gọi con quá đó chơi một thời gian." An Mẫn Thành cười trả lời.
"A Sư Tử cũng không có việc gì. Nó hay thích đi chơi khắp nơi lắm con hỏi em nó xem có muốn đi cùng không?'' Bà Tịch liếc mắt nhìn Tô Phùng Tần và Tịch Sư Tử đang ngồi kế nhau không nói một lời nào.
"Sư Tử, em có hứng thú à? Bạn của anh nói ở đó đang tổ chức một buổi triển lãm tranh em có muốn cùng đi xem không?'' nhãn tình An Mẫn Thành sáng lên có chút khẩn trương hỏi Tịch Sư Tử.
Tịch Sư Tử hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn mặt bà Tịch đầy thâm ý.
"Không tiện, em còn bận một số việc, không đi được. Anh đi chơi vui vẻ.'' Tịch Sư Tử lễ phép cự tuyệt.
Sao cô có thể không biết ý tứ của bà Tịch, rõ ràng là muốn tìm cơ hội để cô cùng An Mẫn Thành ở bên nhau.
''Con thì có thể bận chuyện gì? Công ty con cũng không còn tới nữa, trước kia không phải vẫn hay đi khắp nơi tham gia triển lãm tranh à. Lần này có thể đi cùng A Thành, có bạn cùng đi, trên đường có thằng bé chiếu cố con, mẹ cũng không cần giống như trước, suốt ngày lo lắng một mình con đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì.'' Bà Tịch biểu thị bất đồng ý kiến.
"Mẹ, con nói con có việc, không đi được.'' Tịch Sư Tử đột nhiên lên giọng, không khó nghe ra cô đã không còn kiên nhẫn và đang rất bất mãn.
''Chuyện gì?'' Bà Tịch ngẩn người, dáng vẻ khó hiểu, trông có hơi ủy khuất.
Ông Tịch đang đọc báo giương mắt nhìn Tịch Sư Tử, sau đó lại giương mắt nhìn Tô Phùng Tần ngồi ở một bên cười không nói gì, ho một tiếng nhẹ giọng dạy dỗ.
'' Sư Tử, mẹ con chỉ suy nghĩ cho con, sao con có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mẹ?''
Tịch Sư Tử cắn cắn môi, mắt nhìn người cha có chút nghiêm khắc, sau đó cau mày cúi đầu.
Bầu không khí có chút trầm xuống.
An Mẫn Thành hơi lúng túng nhìn Tịch Sư Tử, sau đó cười hoà giải.
"Lão sư, Sư Tử khẳng định là có chuyện, không đi được cũng không sao cả.''
''Con nghĩ bởi vì mấy ngày nay Sư Tử muốn vẽ cho cô mấy bức tranh nên không có thời gian cùng An tiên sinh ra ngoài." Tô Phùng Tần đột nhiên mở miệng, nàng ôn nhu cười nhẹ, tư thái đoan trang.
"Vẽ tranh à? Cũng không vội hai ngày này đi.'' Bà Tịch vẫn cố chấp, đáy lòng bà chỉ không muốn để Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần suốt ngày dính vào nhau.
"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.'' Tịch Sư Tử đứng lên, cau mày, ra hiệu bà Tịch cùng với cô vào thư phòng đơn độc trò chuyện.
Bà Tịch xê dịch thân thể, dựa vào người ông Tịch, ánh mắt lay động.
Bà dường như dự cảm được Tịch Sư Tử muốn nói gì với bà, đáy lòng có chút bất an mà cự tuyệt.
''Có chuyện gì mà phải nói riêng, con nói ở đây đi.''
Trước mặt nhiều người như vậy, hẳn là cô không dám nói đi.
Thế nhưng bà Tịch đã hoàn toàn đánh giá thấp Tịch Sư Tử.
Bà vừa mở miệng cự tuyệt, Tịch Sư Tử bèn ồ một tiếng trầm thấp, sau đó đứng thẳng lưng, nghiêng đầu nhìn Tô Phùng Tần.
"Con muốn kết hôn với học tỷ.''
Không khí trong nháy mắt đọng lại.
An Mẫn Thành có chút há to miệng, khiếp sợ nhìn Tịch Sư Tử, thật lâu không thể ngậm lại được.
Còn ông Tịch thì khe khẽ thở dài, buông tờ báo xuống, vươn tay ôm nhẹ lấy người vợ đang ngây ngẩn cả người.
''Con vừa nói gì? Lặp lại lần nữa.'' Giọng Bà Tịch run lên, bà vươn tay chỉ vào Tịch Sư Tử, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Không chỉ có người nhà họ Tịch bất ngờ, ngay cả Tô Phùng Tần đang ngồi ở một bên cũng ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ Tịch Sư Tử thế mà nói ra nhanh như vậy, không chuẩn bị gì đã công khai rồi.
''Con muốn kết hôn với học tỷ, chính là cô gái đang ngồi bên cạnh con.'' Tịch Sư Tử thản nhiên ngồi xuống, ở trước mặt tất cả mọi người trực tiếp cầm tay Tô Phùng Tần đặt lên đầu gối mình, mười ngón đan vào nhau chặt thật chặt, thân mật mà kiên định.
Tịch Sư Tử thoạt nhìn không có chút khẩn trương hay bất an nào, giọng điệu nhẹ nhàng như bình thường .
''Nàng...'' bà Tịch không lấy lại tinh thần nổi, phỏng đoán của bà đã được chứng thực, nhưng khi lời nói ấy rời khỏi môi Tịch Sư Tử vẫn khiến bà không thể bình tĩnh được.
Lời nói nhẫn nhịn rất lâu mới chực trào ra khỏi miệng, bà Tịch đỏ cả vành mắt, có chút khổ sở chỉ vào Tô Phùng Tần.
"Nàng là nữ nhân."
''Đúng vậy, nhưng con thích chị ấy, chị ấy đã nhận lời cầu hôn của con, chúng con sẽ kết hôn." Tịch Sư Tử gật gật đầu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt đầy kiên định và hạnh phúc.
Sau kinh ngạc Tô Phùng Tần cũng không nói lời nào, nàng chỉ ngồi thẳng lên dựa vào Tịch Sư Tử, nắm chặt lấy tay cô.
Không lên tiếng vẫn tuyên cáo lập trường của nàng.
Nàng cũng giống Tịch Sư Tử, nàng nguyện ý cũng kiên định.
''Mẹ không đồng ý." Cảm xúc của Bà Tịch cũng không tới mức quá khích, bà hít mũi một cái, lau mắt cũng kiên quyết nói ra lập trường của mình.
"Sư Tử, thật xin lỗi, anh không biết, em với Tô tiểu thư là người yêu." Gương mặt An Mẫn Thành bất đắc dĩ, anh ta có chút khổ sở, thế nhưng anh vốn có phong độ thân sĩ cũng không quá phản cảm, chỉ là có chút áy náy nhìn Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần.
Ở nước ngoài lâu như vậy An Mẫn Thành cũng đã quá quen với những chuyện này, anh có thể hiểu được.
Mặc dù có chút thương tâm vì người mình thích từ lâu đã có bạn gái, nhưng anh vẫn rộng lượng biểu thị áy náy.
Dù sao lúc trước ý đồ muốn theo đuổi Tịch Sư Tử của anh cũng đã rất rõ ràng.
"Không sao A Thành, chỉ là thật có lỗi hôm nay lần đầu gặp lại, mà để anh gặp phải tình huống như vậy." Tịch Sư Tử nghiêng đầu nhìn anh, có chút nhún vai, biểu thị cô cũng bất đắc dĩ.
''Mẹ không đồng ý, con có nghe hay không?'' bà Tịch đỏ cả vành mắt tựa hồ phát hiện mình bị lãng quên, vội vàng vỗ vỗ bàn trà, gây sự chú ý.
''Ngay từ đầu con đã biết mẹ sẽ không đồng ý ." Tịch Sư Tử nằm ngoài sức tưởng tượng của bà, gật gật đầu, biểu thị mình biết rồi.
''Con...mẹ không đồng ý, không đồng ý, đây là thái độ gì hả?'' Bà Tịch cảm thấy tôn nghiêm làm mẹ của bà đã bị tổn thương, việc bà không tán đồng đối với Tịch Sư Tử chẳng có chút ý nghĩa nào.
Rõ ràng bà thể hiện sự tức giận tới khổ sở như vậy, vì sao tất cả mọi người lại có thể bình tĩnh không có chút bất ngờ nào?
"Tịch Tố Công, ông còn không nói lời nào, ông xem xem con gái ông kìa, ông có nghe nó vừa nói gì không hả?'' Bà Tịch đứng bật dậy, dùng chân ra sức đá vào ông chồng đang giả chết.
"Khụ khụ, Sư Tử, mẹ con tức giận rồi, mau xin lỗi." Ông Tịch động thân thể, lại bỏ báo xuống, cau mày nghiêm khắc chỉ trích Tịch Sư Tử.
"Cái gì gọi là xin lỗi, ông có nghe nó nói không vậy? Nó nói nó thích nữ nhân, còn muốn cùng một nữ nhân kết hôn, con gái của ông muốn cùng nữ nhân kết hôn." Thái độ của ông Tịch làm cho bà Tịch càng giận hơn.
Cái gì gọi là xin lỗi, loại chuyện này có thể dùng hai chữ xin lỗi để giải quyết sao?
"Mẹ, thật xin lỗi, thái độ vừa rồi của con không tốt." Tịch Sư Tử nhu thuận nói xin lỗi, biểu lộ thành khẩn.
''Con...con nói nói xin lỗi, vậy con...'' bà Tịch có chút hồ đồ rồi, lời xin lỗi này lại là có ý gì?
Hiện tại vấn đề đâu phải là thái độ trước đó của Tịch Sư Tử, hiện tại vấn đề chính là con gái bà thích nữ nhân.
Vì sao tất cả mọi người đều bình tĩnh như vậy, xem như vấn đề này không hề tồn tại, chỉ có mình bà ở chỗ này phẫn nộ giơ chân múa tay.
"Tịch Tố Công, ông có phải đã biết từ sớm rồi không?'' Bà Tịch bừng tỉnh đại ngộ, chồng bà rõ ràng bình tĩnh tới bất ngờ.
Bà Tịch lạnh lùng nhìn ông Tịch, ánh mắt hung ác này hệt như muốn ăn tươi nuốt sống ông.
''Ấy, cái này, tôi đâu có biết.'' thân thể ông Tịch lắc một cái, lúng túng nhích ra xa, tránh đi ánh mắt lạnh lẽo phẫn nộ của bà Tịch.
''Ba biết từ sớm rồi, nói sẽ ủng hộ con, còn nói đừng nói với mẹ, để ba từ từ giải thích với mẹ.'' Tịch Sư Tử ti tiện châm thêm một mồi lửa, dẫn hết phẫn nộ của mẹ qua chỗ ông Tịch.
"Sư Tử con con con chớ nói lung tung, ba nói ủng hộ con khi nào?'' Đang làm người ngoài cuộc ông Tịch bị con gái bán đi, lo lắng giải thích, quay lại đã thấy khuôn mặt tức giận của vợ càng ngày càng gần.
"Tịch Tố Công, hỗn đản, chuyện lớn như vậy, thế mà dám cùng con gái gạt tôi, ông có còn là người không?'' Bà Tịch ở trước mặt tất cả mọi người, bàn tay hung hăng tức giận đập vào đầu ông Tịch.
''Ấy, lão sư, lão sư đừng như vậy.'' An Mẫn Thành xấu hổ lại không biết làm sao, anh đứng lên, không có tâm tư thương tâm khó xử, vội vàng tiến lên muốn kéo bà Tịch đang bạo hành chồng ra.
Phòng khách trong nháy mắt loạn cả lên.
Bà Tịch truy đánh ông Tịch chạy trối chết, An Mẫn Thành theo ở phía sau muốn kéo lại không dám, chỉ có thể không ngừng nói: '' Lão sư đừng kích động, lão sư đừng như vậy.''
Mà kẻ cầm đầu chân chính Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần, thì lại nắm tay dựa vào ghế sa lon, gương mặt bình tĩnh ân ái.
''Mấy người chỉ biết khi dễ tôi, chồng như vậy, con gái cũng thế, tôi không thể sống nổi nữa, tôi muốn về bên ngoại.'' Bà Tịch đuổi một hồi lâu cũng không đuổi kịp ông Tịch, mắt đỏ lưng tròng, như cô bé cáu kỉnh khổ sở, cố chấp đứng yên bất động, quở trách chồng và con gái, đe dọa muốn bỏ nhà ra đi.
''Tịch Sư Tử, mẹ nói cho con biết, mẹ không đồng ý cho con cưới nữ nhân này, con tự mình chọn đi, một là đi cùng cô ta, hai là đi với mẹ, con có bản lãnh thì tự mình chọn đi.'' Bà Tịch bi thương nhìn Tịch Sư Tử, nước mắt to như hạt đậu từ trong hốc mắt bồi hồi một hồi lâu mới rơi xuống.
Tịch Sư Tử chậm rãi đứng lên, bất đắc dĩ nhìn người mẹ đang thương tâm rơi lệ.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy."
''Mẹ thế nào, mẹ nuôi con lớn như vậy, từ nhỏ tới lớn mẹ luôn thương con. Hôm nay mẹ cho con hảo hảo chọn, nếu con chọn cô ta, thì con không còn người mẹ này nữa, mẹ sẽ về nhà ông ngoại, từ này không về đây nữa.'' Bà Tịch chỉ Tịch Sư Tử, bắt cô chọn.
"Lão bà, bà đừng như vậy.'' Tịch Sư Tử không hề bị hù sợ, mà ngược lại ông Tịch bị dọa đến đổi sắc mặt, ông tiến lên một bước, ôm lấy bà Tịch.
''Con không thể chọn cả hai à?'' Tịch Sư Tử bất đắc dĩ mở miệng, cô có chút bế tắc nghiêng đầu nhìn về phía Tô Phùng Tần.
Tô Phùng Tần cắn cắn môi, cúi đầu.
Nửa phút đồng hồ sau, khi nàng ngẩng đầu lên, trên gương mặt tinh xảo ấy ẩn hiện vô số bi thương và khổ sở, thủy quang phủ lên mắt nàng một tầng hơi nước mông lung.
''Cô vẫn biết, con luôn muốn có một người mẹ.''
Giọng Tô Phùng Tần run rẩy yếu ớt, phảng phất như một đứa bé bất lực, nàng như vậy khiến ai thấy cũng thương tiếc.
Bà Tịch ngây ngẩn cả người, đôi mắt mở to, đột nhiên có chút mềm lòng, bất đắc dĩ lại luống cuống nhìn Tô Phùng Tần, bắt đầu có chút bối rối đau lòng an ủi Tô Phùng Tần.
"Tiểu Tô, con con đừng khóc a, nhìn thấy con thế này khiến cô đau lòng lắm, đứa bé ngốc đáng thương này.''
Bà Tịch đẩy ông Tịch đang ôm mình sang một bên, tiến lên hai bước, rút hai tờ khăn giấy, trực tiếp đẩy Tịch Sư Tử đi, ngồi bên người Tô Phùng Tần.
Tô Phùng Tần cũng không nói lời nào, nước mắt trong mắt lại giống như diều đứt dây , khống chế không nổi rơi xuống. Nàng khẽ cắn môi, lắc đầu tựa hồ muốn quật cường ngăn nước mắt lại, làm như thế lại càng khiến người xem đau lòng hơn.
''Con bé này, làm sao lại đáng thương như thế này. Không sao, cô xem như mẹ con, con có mẹ rồi, đừng khóc, đừng khóc, con khóc mẹ cũng muốn khóc." Bà Tịch ai nha một tiếng, nhẹ nhàng ôm Tô Phùng Tần, bắt đầu rơi lệ.
Mấy người bên cạnh đã triệt để ngây ngẩn cả người.
Tịch Sư Tử không ngờ Tô Phùng Tần vậy mà khóc, nước mắt của nàng khiến Tịch Sư Tử vừa đau lòng lại vừa thắc mắc.
Khóc thật à ?
Vùi đầu vào bờ vai bà Tịch, Tô Phùng Tần ngẩng đầu yên lặng khổ sở rơi lệ, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Tịch Sư Tử, sau đó nàng đột nhiên nghịch ngợm chớp chớp mắt với Tịch Sư Tử.
Tuy bà Tịch vừa đóng vai bà mẹ khóc than như bi kịch trong những bộ phim truyền hình, nhưng thực ra bà là một người dịu dàng và nhẹ nhàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...