Mưa rả rích tuôn rơi, như bầu trời bi thương đang khóc.
Dần dần, giữa những rặng ngô xanh rì bát ngát, một thôn làng xuất hiện.
Đồi núi phía sau xanh um mơn mởn, chìm giữa màn mưa trông càng xinh đẹp mờ ảo.
Vì không quá gần gũi với những thân thích ở quê nên Hạ Vị Sương không có cảm giác hồi hộp, bồn chồn gì lúc trở lại.
Song, khi nhìn đến tấm bia với ba chữ “Thôn Thúy Sơn”, cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy thả lỏng đôi chút.
Tiểu Tuyết sắp được đoàn tụ cùng chú thím Hai rồi, thật sự là quá tốt.
Xe Hạ Vị Sương tiến lên phía trước, đi trên con đường lớn có bia thôn.
Đầu tiên là vượt qua trường tiểu học và quảng trường bỏ hoang ngoài thôn.
Lớp học nằm ven đường của trường tiểu học đã bị đổi thành phòng hoạt động cho người cao tuổi, lúc này đương nhiên không còn ai.
Thứ hoạt động hiện giờ cũng chỉ có xác sống chuyên nghiệp còn săn thú giữa trời mưa.
Thôn Thúy Sơn không lớn.
Mấy người Hạ Vị Sương chạy bon bon, một đường thẳng đến đầu phía tây.
Cắt đuôi xác sống, cắt không được lại đâm, sau đó quẹo vào hẻm, lại chạy thêm một chút là đến nhà ông bà nội.
Thôn của các cô xem như khá giả, vẫn luôn tích cực xây dựng nông thôn mới.
Mấy năm nay, những con đường chính đều đã được nâng cấp thành đường xi măng.
Hạ Vị Sương dừng xe trước một căn nhà hai tầng.
Căn nhà này có sân, rất rộng rãi.
Nhà của nhiều người trong thôn Thúy Sơn đều như thế.
Xe của bọn Hạ Vị Sương vừa trờ tới gần đã có hai người nhô đầu ra từ cửa sổ tầng hai, lớn tiếng hỏi: “Người tới là ai vậy? Sao còn ngồi trên xe?”
Hạ Vị Sương chậm rãi dừng xe, bước xuống, nói với người trên lầu: “Là con, Hạ Vị Sương, còn có Hạ Tình Tuyết nữa.”
Cái tên Hạ Vị Sương này quả nhiên khiến bọn họ bất ngờ, song họ vẫn nhanh chóng báo tin cho mọi người trong nhà.
Sau đó, cửa mở, mấy người Hạ Vị Sương được cho vào.
Cả bọn đội mưa chui vào nhà, chỉ có Tang Lộ còn đứng trong sân dầm mưa.
Ông nội Hạ tên là Hạ Phú Quý.
Trong sân có trồng không ít hoa cỏ.
Điều khiến người ta ngạc nhiên chính là trong nhà này hóa ra lại rất đông đúc.
Chú thím Hai vừa nghe đến tên con gái đã lập tức kích động chạy ra nghênh đón, ôm chặt Hạ Tình Tuyết không buông.
Hạ Vị Sương còn thấy bọn họ lặng lẽ lau nước mắt.
Người thời của ông nội Hạ sinh rất nhiều con.
Lúc này, ngoài chú thím Hai ra thì còn có cô Hạ cùng con trai và cháu gái vừa tròn hai tuổi, có con trai người chú thứ ba, người thứ tư thì còn ở thành phố chưa về…
Khác với phía Hạ Tình Tuyết, bầu không khí chỗ Hạ Vị Sương bên đây có vẻ ngượng ngùng hơn nhiều.
Năm đó vì Hạ Vị Sương là con gái, mẹ cô lại không chịu sinh thêm nên quan hệ cả nhà với ông bà nội Hạ cũng như mọi người ở quê rất gượng.
Bọn họ không thích mẹ của Hạ Vị Sương, từ đó cũng không thích luôn cả Hạ Vị Sương.
Tình huống nhà chú Hai vốn cũng tương tự, nhưng mới đầu nhà chú dỗ ngọt ông bà cụ, nói sẽ sinh thêm đứa nữa, rồi lần lữa mãi đến lúc kế hoạch hóa gia đình ngày càng nghiêm.
Nhà chú Ba, chú Tư sau đó cũng có cháu trai, chuyện này cứ thế mà lỡ dở.
Hơn nữa, Hạ Tình Tuyết từ nhỏ đã hoạt bát, đáng yêu, sống bên cạnh hai ông bà cũng lâu nên quan hệ vẫn thân thiết.
Nhà chú Ba sinh hai đứa, một trai một gái.
Chú Tư thì có một con trai.
Nhà cô Hạ có hai đứa con trai sinh đôi.
Cả đại gia đình họ Hạ, chỉ có nhà Hạ Vị Sương là lạnh nhạt nhất, sau khi cha mẹ qua đời thì lại càng xa cách, đến lúc xu hướng tính dục của Hạ Vị Sương được công khai thì gần như là không qua lại nữa.
“Về một mình không được sao mà còn dẫn nhiều đứa con gái như vậy về cùng làm gì.” Ông nội Hạ rõ là rất bất mãn, bèn nói, “Đừng bảo lại có đứa quan hệ không đứng đắn với mày nữa đấy.”
Nói đoạn, ông ta lại không nhịn được mà nhìn về phía người đứng trong sân.
Thật sự là quá kì quái.
Hạ Vị Sương lắc đầu nói: “Không có ‘lại’, trước giờ vẫn là một người đó.”
Ông nội Hạ: “…”
Cô Hạ ‘aiz’ một tiếng, nói: “Không phải cô nói con đâu Tiểu Sương, con cũng biết bây giờ mọi người đều khó khăn, cô cũng không dám tùy tiện ra ngoài nữa.
Vốn bao nhiêu người, mỗi ngày đã tốn không ít đồ ăn rồi.
Giờ con còn dẫn thêm về nhiều miệng ăn như vậy.
Cũng không biết nghĩ cho ông bà nội một chút.”
Hai người không có quan hệ huyết thống với nhà họ Hạ là Kha Tiếu Tiếu và Mễ Nhạc Nhạc lập tức xấu hổ vô cùng.
Chú Hai thấy tình hình bên này căng thẳng, vội bước qua giảng hòa: “Bây giờ bên ngoài như thế, Tiểu Sương trở về cũng không dễ dàng.
Tiểu Sương, mấy cô bé này là bạn con à?”
“Đây là bạn cùng phòng của con, là chị em của con!” Hạ Tình Tuyết nhào đến ôm lấy cánh tay Kha Tiếu Tiếu, bực dọc nói, “Cô, cô nói chuyện khách khí một chút có được không? Tự tụi con có đồ ăn.
Hơn nữa, cô dượng bình thường đâu có ở đây, cũng chẳng thèm về thăm ông bà nội, nhưng vừa có chuyện đã thấy mặt rồi.
Cô có mang đồ về không đấy?”
Cô Hạ lập tức liếc xéo Hạ Tình Tuyết: “Con nít mà sao thực dụng quá vậy? Tôi về nhà mẹ đẻ thì có sao?” Nói đoạn, bà ta lại đỏ mắt khóc rấm rức, “Chồng, con tôi đều chết cả rồi, con dâu cũng chẩng còn.
Tôi mẹ góa con côi còn dẫn theo đứa cháu, có thể đi đâu được đây? Sao các người nhẫn tâm dữ vậy?! Tôi biết mà, anh chị Hai các người chê tôi đúng không…”
Vì thế, đề tài nói chuyện của nhà họ Hạ lại chuyển sang bà cô.
Ồn, thật sự quá ồn.
Hạ Vị Sương xoa lỗ tai, chẳng hề thương tâm vì những người cùng huyết thống không chào đón mình.
Chuyến này cô về vốn chính là vì Hạ Tình Tuyết.
Giờ đưa được Hạ Tình Tuyết trở lại bên cạnh chú thím Hai rồi, nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành.
Kế hoạch ban đầu của cô là hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ một mình trở về tìm Tang Lộ.
Nhưng hiện tại Tang Lộ đã ở ngay bên cạnh, không cần phải quay về nữa.
Ở lại nông thôn hình như cũng là một lựa chọn không tồi.
Các cô có thể tìm một căn nhà vô chủ ở tạm.
Thời buổi này chắc cũng sẽ không ai đến quấy rầy…
Hạ Vị Sương rất mong chờ.
“Mọi người đừng cãi nữa, con không định ở lại đây.” Hạ Vị Sương nói, “Con chỉ đưa Tiểu Tuyết về thôi, sẽ đi ngay.”
“Khoan, chị không ở lại vậy chị ở đâu?” Hạ Tình Tuyết sợ ngây người.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mình và Hạ Vị Sương sẽ tách ra, đặc biệt là vào thời điểm thế này!
Hạ Vị Sương nói: “Tìm một ngôi nhà trong thôn ở tạm một thời gian vậy.”
“Tiểu Sương, sao có thể nói thế!” Bà nội Hạ như phật lòng nói, “Con là cháu gái nhà họ Hạ chúng ta.
Nào có đạo lí nhà không ở mà đi ở bên ngoài? Hơn nữa, đã trễ thế này rồi, con ra ngoài có thể đi đâu? Được rồi, tối nay cứ ở đây, còn lại để sau rồi tính! Còn ba cô bé này… tạm thời cũng ở đây luôn đi.
Đã là lúc nào rồi, ai cũng khó khăn.”
Chẳng biết có phải vì thảm họa đáng sợ này khiến mọi người mất đi quá nhiều hay không mà người thân trước kia không mấy gì gần gũi cũng bắt đầu học được cách đón nhận nhiều hơn.
Ông nội Hạ vẫn còn khó chịu: “Vậy sao được.
Có biết mấy người biết mày đồng tính luyến ái đều nói sao không? Đều nói là mày bị bệnh tâm lý! Nếu mày không sửa, ha, vẫn cùng với… cái kia...!khụ, tóm lại nếu không sửa thì mau dẫn bạn gái mày cút đi!”
Hạ Vị Sương lập tức xoay người, chuẩn bị dẫn Tang Lộ cút đi.
Thím Hai vội chạy đến giữ người.
Chú Hai và Hạ Tình Tuyết thì trách ông nội Hạ, trách ông đã lúc nào rồi mà còn sĩ diện hão, mặc kệ tình cảm.
Ồn ào một lúc, cuối cùng mọi người vẫn ngồi trên bàn cơm ngay tại sảnh lớn, vừa ăn cơm chiều vừa ôn chuyện, tạm thời gác xu hướng tính dục của Hạ Vị Sương qua một bên.
Đương nhiên, Tang Lộ vẫn không vào ngồi cùng.
Trên bàn cơm chủ yếu là Hạ Tình Tuyết kể lại những chuyện mình đã trải qua trong suốt chuyến đi, khiến mọi người liên tục trầm trồ, đồng thời cũng nhắc qua tình trạng của mấy người trong nhà.
Hóa ra chuyện nổ ra đúng lúc cô Hạ dẫn cháu đến nhà ông nội Hạ thăm nom.
Vừa có chuyện, gọi điện về nhà mới biết chồng, con lớn và con dâu đều đã chết, con út lái xe một đường chạy đến đây.
Thế là bọn họ dứt khoát ở lại, không đi nữa.
Nhà chú Ba thì ở ngay cách vách.
Chú Ba biến thành xác sống, cắn chết thím Ba.
Cậu con trai lớn tên Hạ Vũ ở trong nhà may mắn thoát chết.
Còn cô con gái, lúc xảy ra chuyện thì đang ở ngoài, hiện tại vẫn mất liên lạc.
Cả nhà chú Tư thì không có tin tức gì, chẳng biết là còn sống hay đã chết.
Một đại gia đình vốn vô cùng đông đúc, náo nhiệt, thoắt cái đã vơi đi một nửa số người, dù cho ai cũng phải thương tâm.
Hẳn chính vì thế mà hai ông bà cụ cũng bắt đầu quan tâm đến cô cháu gái có cùng huyết thống là Hạ Vị Sương.
Một bữa cơm chiều bình thường, người ăn ầm ĩ, nhốn nháo, cuối cùng vẫn hòa hợp được.
Nhưng sự tồn tại của Tang Lộ thật sự quá kì quái.
Dù Hạ Vị Sương đã nhấn mạnh Tang Lộ là dị nhân, chỉ có tính tình hơi quái lạ, đừng nên để ý, nhưng vẫn không tránh được chuyện mọi người nhìn Tang Lộ bằng ánh mắt xem xét, đánh giá.
Đồng thời, để tất cả đừng quá ác cảm với hai người đến từ bên ngoài là Kha Tiếu Tiếu và Mễ Nhạc Nhạc, cơm nước xong, mấy cô nàng Hạ Tình Tuyết chuyển từ xe vào một ít vật tư, nói là cả bọn cùng nhau mang về.
Mà đến tối, lúc ngủ, phân phòng thế nào lại trở thành vấn đề.
Bên ông nội Hạ thật ra cũng không có nhiều phòng, vốn để cả nhà chú thím Hai và nhà bà cô ở đã đầy rồi.
Giờ lại về thêm năm cô gái, bỗng dưng thiếu chỗ.
“Không mấy ở nhà con đi.” Hạ Vũ nói, “Dù sao nhà con cũng trống.”
Lúc nói những lời này, cậu ta có hơi buồn bã: “Có điều phòng ba mẹ con thì phải dọn dẹp một chút mới được.
Còn có phòng Tiểu Mai nữa.
Hẳn là đủ rồi.”
Muốn qua nhà kế bên không cần đi cửa chính, trực tiếp leo thang men theo nhà kho trong sân đi qua là được.
Mưa không lớn, bọn họ cũng không che dù.
Qua bên kia rồi, Hạ Vị Sương nói: “Tối nay cảm ơn em.”
“Đừng khách khí như vậy.” Hạ Vũ cười cười, nói, “Dù sao em cũng là em chị mà.
Chị cũng đừng nghĩ chuyện đi ra ngoài nữa.
Bên ngoài nguy hiểm như thế, cứ ở luôn nhà em là được rồi.
Bằng không bình thường ở đây trống vắng quá, trong lòng em khó chịu, phải sang nhà ông nội.”
Cứ ở luôn tại đây?
Nếu chỉ có một mình Hạ Vị Sương thì ở lâu một chút cũng không sao, nhưng còn Tang Lộ…
Hạ Vị Sương nắm tay Tang Lộ, kéo cái người vẫn đang mải tận hưởng trời mưa kia qua.
Hạ Tình Tuyết, Kha Tiếu Tiếu và Mễ Nhạc Nhạc ở phòng em gái của Hạ Vũ.
Hạ Vị Sương thì ở phòng chú thím Ba trên lầu hai.
Vết máu trong phòng này chưa được lau rửa, vẫn còn mùi hơi tanh, thoạt trông cũng hỗn độn khá đáng sợ.
Hạ Vị Sương để Tang Lộ tiếp tục ở ngoài sân tắm mưa còn mình lấy giẻ lau, bắt đầu lau dọn.
Hạ Vũ cũng giúp cô, lại không nhịn được mà hỏi:
“Cô bạn kia của chị rốt cuộc là gì thế? Sao lại kì quái như vậy? Nãy chị nói bạn gái chị vẫn không đổi… không phải là chị ấy đó chứ?”
“Đúng vậy.” Không có gì phải che giấu, Hạ Vị Sương thoải mái thừa nhận, “Chị ấy chính là bạn gái của chị.
Tuy bây giờ trông có hơi kì quái nhưng trước kia không phải thế.
Chỉ là chị ấy bị bệnh vì virus xác sống thôi.
Em đừng sợ.
Chị ấy không phải xác sống, sẽ không tấn công người ta lung tung.”
Vẻ mặt Hạ Vũ lập tức trở nên quái lạ.
Khác với người lớn, cậu ta thân là giới trẻ, biết nhiều hơn, cũng không ác cảm với đồng tính như thế, cho nên…
“Sao em nhớ cô bạn gái ba năm trước của chị mất rồi mà.
Chị rất đau buồn, còn bị bệnh nữa.” Hạ Vũ cười cười nói, “Đây là bạn gái mới đúng không? Quen hồi nào thế?”
Hạ Vị Sương im lặng một chút rồi nói: “Không phải mới, vẫn là chị ấy.”
Hạ Vũ: “…”
Hạ Vị Sương: “Chị cũng không biết nên giải thích với em thế nào.
Nhưng mà chị ấy không có chết, chị ấy trở về rồi.”
Hạ Vũ: “……”
Hạ Vũ cầm giẻ lau, lặng lẽ đi ra ngoài: “Ngủ… ngủ ngon.”
Hạ Vị Sương thở dài, thầm nghĩ quả nhiên vẫn nên tìm một căn nhà rồi dọn ra ở riêng thôi.
Lau rửa quét dọn một phen, Hạ Vị Sương cuối cùng cũng khiến căn phòng trông có thể ngủ được.
Trời mưa, đêm nay không trăng không sao nên có vẻ tối tăm lạ thường.
Hạ Vị Sương mò mẫm bước đến cửa sổ, trông ra sân.
Tang Lộ trong sân vẫn còn đứng lặng giữa mưa.
Hạ Vị Sương dứt khoát mở cửa sổ, để chị muốn vào lúc nào thì vào.
Sau đó, cô nằm trên giường mơ màng thiếp đi.
Đang ngủ, bỗng một tiếng thét văng vẳng từ xa khiến Hạ Vị Sương giật mình tỉnh lại.
Cô bật ngồi dậy, lại quay mặt trông ra sân theo phản xạ.
Trong sân không một bóng người.
Tang Lộ đi đâu rồi?
Tiếng động vừa rồi nghe sao lại kì quái như thế?
Ở đây cách âm không tốt lắm, hơn nữa còn là giữa đêm yên ắng, vì thế tiếng gì cũng bị phóng đại lên.
Cô chắc chắn vừa rồi mình thật sự có nghe được tiếng gì đó rất lạ, ở ngay trên con đường phía sau nhà kia.
Hạ Vị Sương xuống giường, xỏ dép đi đến cửa sổ hướng bắc.
Cửa sổ chỗ này mở, gió lướt qua người Hạ Vị Sương, thổi tan sự ẩm ướt khó chịu của đêm mưa.
Cô nghi hoặc nghiêng tai, hòng nghe ngóng được thêm tiếng động gì khác.
Đột nhiên, một bóng đen vọt nhảy lên khiến Hạ Vị Sương hoảng sợ.
Cô vội lùi về sau một bước.
Song, bóng dáng kia càng nhìn lại càng thấy quen mắt.
Cô không nhịn được thử hỏi: “Tang Lộ?”
Tang Lộ dùng tay đỡ bệ cửa sổ, treo mình trên tầng hai ngôi nhà.
Hạ Vị Sương vội mở luôn cửa sổ lưới.
Cửa sổ là mở ra phía ngoài.
Tang Lộ nhanh nhạy ngửa ra sau né cái cửa lưới, sau đó mang theo nước mưa ướt đẫm chui tọt vào hệt con cá chạch.
Chị như hóa thân của đêm mưa, mang sự ẩm ướt lạnh lẽo vương mùi cỏ cây và hơi đất mà bao lấy cả người Hạ Vị Sương.
“Tang Lộ.” Hạ Vị Sương thấy mình ướt nhẹp, thấp giọng nói một câu, “Đừng quấy.”
Mà khi vươn tay đẩy Tang Lộ ra, Hạ Vị Sương bỗng nhiên lại ngửi được một mùi máu tanh nhàn nhạt trên cằm đối phương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...