Buông bộ đàm, Hạ Vị Sương lại hỏi ba người ra ngoài có thu hoạch gì.
Ngụy Vân Lang nói: “Em mua chiếc xe đạp.”
Hạ Vị Sương: “Khá tốt, chạy trong căn cứ thay cho cuốc bộ cũng tiện.”
Bạch Thiến nói: “Bếp lò thì chốc nữa chủ tiệm sẽ đưa tới.
Ai da, không có Cục Than, Tiểu Lộ, lát nữa mượn móng tay của em dùng một chút, cắt cái lỗ cho ống khói.”
Hạ Vị Sương: “Tang Lộ nói chị ấy biết rồi.”
Tang Lộ: “Biết rồi.”
Mễ Nhạc Nhạc nói: “Chị Sương Sương, chị Thiến Thiến, em có cái này tặng hai người!”
“Cái gì vậy ta?” Bạch Thiến tò mò lâu lắm rồi, nghe vậy liền quay đầu hỏi.
Chỉ thấy cô nhóc moi moi trong lớp quần áo, lấy ra hai cái mũ len.
Một cái màu đen, một cái màu cam, phía trên được đính hai cái tai mèo, bên dưới còn có dây cột hình chân mèo.
“Chị xem, cái này có giống Cục Than không? Cái này là Xíu Xiu!”
Mễ Nhạc Nhạc đưa Bạch Thiến chiếc mũ tai mèo màu đen tượng trưng cho Cục Than, đưa Hạ Vị Sương chiếc mũ tai mèo màu cam tượng trưng cho Xíu Xiu.
“Cảm ơn Nhạc Nhạc.” Bạch Thiến đội mũ len ấm áp, bế Mễ Nhạc Nhạc lên hôn một cái trên mặt cô nhóc.
Hạ Vị Sương cầm đôi tai mèo trong tay, tuy nhìn không thấy nhưng có thể sờ được.
Cô cũng đội mũ lên đầu, tự dưng đúng là có hơi nhớ Cục Than và Xíu Xiu.
Khi vẫn còn là chú mèo con thì Xíu Xiu đã luôn ở bên cạnh Hạ Vị Sương.
Nó nhát gan, rất ít khi ra ngoài lang thang.
Không biết giờ ở khách sạn Chấn Hoa có tự lo được cho bản thân hay không.
Dù đã để lại đồ ăn, thức uống cho chúng nhưng nỗi nhớ nhung này vẫn không thể nào xua tan.
Tầm nhìn Tang Lộ men theo bàn tay, chuyển lên đầu Hạ Vị Sương.
Cô lặng im không nói một lời, rồi lại bất chợt vươn tay bóp bóp đôi tai mèo trên đầu Hạ Vị Sương.
Hình như là… trông rất đáng yêu… Sao mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thêm lỗ tai cho Sương Sương nhỉ…
Tang Lộ hơi hoài nghi bản thân.
Hạ Vị Sương không phát hiện, chỉ túm chặt hai cái dây cột chân mèo rũ hai bên ngực, cười hỏi: “Chị không đội ngược chứ?”
“Không, đẹp!” Mễ Nhạc Nhạc lớn tiếng nói.
Ngụy Vân Lang ngoắc tay với Mễ Nhạc Nhạc, dụ em bé đến gần xong lại xoa lấy xoa để cái búi tóc trên đầu cô nhóc: “Hay ha con bé vô lương tâm này, sao không có quà của anh?”
Mễ Nhạc Nhạc che tóc trốn đi, vội nói: “Ai bảo không có? Có!”
“Vậy sao? Ở đâu ha?” Mặt Ngụy Vân Lang không hề tin tưởng.
“Anh cúi đầu xuống đi.”
Mễ Nhạc Nhạc hơi chu mỏ, trông như muốn hôn cậu ta một cái.
Ngụy Vân Lang chẳng mảy may nghi ngờ, cười tủm tỉm chìa mặt qua, sau đó ăn một cái búng đầu từ Mễ Nhạc Nhạc.
Một lớn một nhỏ lại bắt đầu loi nhoi, cả phòng vui vẻ, ấm áp.
Thành Mẫn chịu không nổi, kêu hai tiếng, giơ cặp chân bị trói đập đập trên đất: “Ưm ưm!” Mấy người quên là còn có tôi rồi hả?!
Ngụy Vân Lang vỗ trán: “Xem cái trí nhớ của tôi này.
Người anh em, đừng nóng vội, tôi cởi trói cho anh ngay.”
Thành Mẫn tội nghiệp bị trói gần một ngày đêm, cởi dây thừng ra rồi thì tay chân vừa tê vừa mỏi, quả thật không thể cử động.
Thêm nữa, cả ngày anh ta còn chưa được ăn gì, chỉ có lúc mới tỉnh lại bị Tang Lộ thô bạo rót một ly nước.
Trạng thái toàn thân kém cực kì.
Ngụy Vân Lang đỡ Thành Mẫn, để anh ta tựa vào sô pha, còn giúp đối phương mát xa lưu thông máu một cách hết sức là chuyên nghiệp.
Cùng với những tiếng kêu đau thi thoảng vang lên, Thành Mẫn khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc mấy người là ai? Bắt cóc tôi có mục đích gì?”
Hạ Vị Sương đội chiếc mũ mèo màu cam.
Cô không biết nhờ chiếc mũ mà mình lúc này trông đáng yêu hơn rất nhiều, vẫn mỉm cười một cách vô cùng đứng đắn mà nói: “Không bằng tôi mang thứ này ra cho anh Thành xem trước nhé?”
“Cũng được.
Chị tin người có năng lực thật sự như anh Thành đây tuyệt đối sẽ không phụ sự mong đợi của tụi mình.”
Bạch Thiến tìm những cái cây biến dị mà cả bọn mang đến.
Trong đó, lúa mì đã kết hạt, bắp cũng sắp chín, đậu thì trĩu hạt trên đầu cành, còn có một vốc bo bo đã chín, được cắt xuống từ lâu.
Dọc đường đi, cả bọn vẫn luôn cẩn thận che chở mấy chậu cây này, không để chúng nó bị tổn thương xíu nào.
Giờ mang ra nhìn thì màu xanh lá đầy sức sống cùng với màu vàng tượng trưng cho được mùa thật sự khiến người ta mừng rỡ.
Mắt Thành Mẫn vừa chuyển sang đó đã dính cứng không thể rời đi.
Anh ta nhìn đám cây biến dị, nhịp thở dần trở nên dồn dập.
Trong giây phút ấy, Thành Mẫn đột nhiên nhận ra vốn liếng của mấy người trước mắt đây còn phong phú hơn tưởng tượng của anh ta nhiều.
Hạ Vị Sương nhoẻn miệng cười, nói: “Tiếp theo, để tôi tâm sự riêng với anh Thành đây nhé.”
Với Tang Lộ theo sau, Hạ Vị Sương và Thành Mẫn bước vào phòng ngủ tiến hành cuộc đàm phán riêng tư.
Xét thấy Tang Lộ nếu không cần mở miệng thì vẫn luôn im lặng, mà khi mở miệng cũng hay làm lơ Thành Mẫn, thế nên miễn cưỡng có thể xem là cuộc đàm phán riêng tư.
Ngoại trừ việc thi thoảng Tang Lộ lại đưa tay chạm vào đỉnh đầu Hạ Vị Sương một cái, rồi một cái, rồi thêm cái nữa, thì không có ảnh hưởng gì khác.
Ba người Bạch Thiến thì chờ tại phòng khách.
Chỉ lát sau, bếp lò và than đá đã đặt trước đó cũng được đưa đến.
Thấy Hạ Vị Sương còn chưa bàn xong, ba người dứt khoát đi dọn dẹp nhà cửa trước.
Không có máy sưởi lá sách, chỉ dựa vào bếp lò thì hiệu quả sưởi ấm có hạn, nhưng có vẫn đỡ hơn không.
Bạch Thiến mua thêm mấy đoạn ống khói, kéo dài một chút, cũng có thể gia tăng ít độ ấm.
Bên này sắp xếp xong, Bạch Thiến lại đi gõ cửa gọi Tang Lộ cắt giùm cái lỗ cho ống khói.
Tang Lộ, người không thấy nhưng một cái râu dài lại vươn ra từ dưới khe cửa.
Phần đầu cái râu được sừng hóa thành dạng gai nhọn, nhanh nhẹn cắt một lỗ trên cửa kính theo đúng yêu cầu.
Cắt xong, cái râu ấy lập tức rụt về mất tăm.
Ngoài Thành Mẫn ra thì không một ai nhìn thấy Tang Lộ lặng lẽ dùng râu múa may ra đủ kiểu tai và đuôi trên người Hạ Vị Sương.
Trong phòng khách, mấy người Ngụy Vân Lang nhóm lửa bếp lò nấu nước.
Tối nay cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm nóng.
Mùa đông trời mau tối, làm xong đâu đấy thì phòng khách đã tối mù.
Nhạc Nhạc mang ra hai cái đèn bằng pin nhỏ, một cái đặt trên bàn cơm, một cái đặt bên bếp lò.
Ánh đèn le lói không sáng mấy, nhưng cũng đủ dùng.
Bữa tối hôm nay là mì ăn liền nấu cùng gói gia vị và đồ đông lạnh.
Mùi thơm tỏa ra từng đợt, len qua kẹt cửa bay vào phòng ngủ.
Tay nghề của Bạch Thiến càng ngày càng tiến bộ.
Thật ra trước kia cô không phải bậc thầy nấu nướng gì, chỉ có thể nói con người đều là do hoàn cảnh ép buộc mà ra.
Cuối cùng Hạ Vị Sương, Tang Lộ và Thành Mẫn cũng xuất hiện.
Cô gái tóc đen khách khí bắt tay với Thành Mẫn, cũng tuyên bố với cả phòng khách rằng: “Anh Thành đã quyết định cải tà quy chính.
Giờ mọi người đều là bạn bè, giới thiệu lẫn nhau một chút đi.”
Thành Mẫn kinh ngạc nhìn nồi nước lèo to tướng đang sôi ùng ục trên bếp lò, không biết có nghe lọt hay không.
Mấy người Bạch Thiến tự giới thiệu, bụng anh ta cứ réo òn ọt không ngừng.
Ngụy Vân Lang đến vỗ vai mới khiến anh ta hoàn hồn.
Thành Mẫn xấu hổ cười một tiếng, cứ nhìn chằm chằm vào đồ ăn nhà người ta thì không hay.
Thật ra anh ta thân là đối tượng được bảo hộ nghiêm ngặt trong phòng thí nghiệm, bình thường được ăn không tệ, lại càng chưa chịu đói bao giờ.
Nhưng cố tình từ khi tận thế đến nay, anh ta chưa được ăn mì gói một lần nào.
Hôm nay nhịn đói lâu như thế, cơn thèm thuồng trong bụng cũng bị dụ ngoi lên.
Tuy nhiên, so với mì gói, hiện tại có một thứ mà Thành Mẫn càng muốn nhìn thấy hơn.
“Mấy chậu cây mới nãy đâu rồi? Cho tôi xem!”
“Tạm thời đừng vội.
Mì không ăn là nở hết.
Cơm nước xong thì anh Thành có thể từ từ nghiên cứu.”
Hạ Vị Sương dẫn Tang Lộ bước đến an ủi một câu.
Thành Mẫn ngẩng đầu nhìn Tang Lộ, rồi cũng im.
Anh ta cảm thấy con người Hạ Vị Sương khá tốt, chỉ có cô gái bên cạnh này quá mức đáng sợ.
Tối qua, trước khi bị bẳt cóc bất tỉnh, Thành Mẫn đã từng chứng kiến cảnh Tang Lộ biến hình.
Lúc ấy, anh ta bị hù sợ chết khiếp, không biết căn cứ xuất hiện loại dị nhân quái lạ này từ khi nào.
Thế nên bây giờ tỉnh táo lại, cũng đã lựa chọn trở thành đồng đội của Tang Lộ, song trong lòng Thành Mẫn vẫn giữ nỗi sợ hãi với người này.
Dùng cơm tối xong, Thành Mẫn bê mấy cái cây vào phòng Ngụy Vân Lang.
Không cần nói nhiều cũng tự hiểu, từ rày về sau, Ngụy Vân Lang sẽ phụ trách công việc trông coi Thành Mẫn.
Còn mấy cô nàng hoặc lớn hoặc nhỏ ở lại phòng khách, bàn nhau chuyện khác.
Ban ngày khi ra ngoài, ngoại trừ nghe được tin tức đội cảnh vệ muốn điều tra ăn trộm thì mấy người Bạch Thiến còn tìm hiểu được chút tin tức khác, có điều thật hay giả còn chưa xác định.
Hạ Vị Sương nghe xong, đối lập với những nội dung từng xuất hiện trong cảnh tiên tri của mình rồi nói: “Mọi người nhắc đến em vợ của Thượng tá Dương Lộ Văn, ông ta còn sống à?”
Bạch Thiến nói: “Đương nhiên.
Nghe nói ông ta thầm rao bán dược phẩm ở chợ đen, rẻ hơn nhiều so với điểm giao dịch chính thức.”
Nhưng nếu Hạ Vị Sương nhớ không lầm thì trong cảnh tiên tri, tình trạng của người này là tử vong, hơn nữa chính cô còn có phỏng đoán về hung thủ.
Rất có thể điều đó có nghĩa ông ta đang cận kề cái chết.
Thượng tá Dương Lộ Văn trước giờ vẫn ở trạng thái trung lập, có lẽ men theo con đường người em vợ này thì sẽ thúc đẩy được lựa chọn của ông ta.
“Em có chuyện này cần mọi người giúp đỡ.” Hạ Vị Sương nói, “Cần phải nghĩ cách đưa tin tức đến tay Thượng tá Dương Lộ Văn, nhưng không thể thông qua phía Trần Giai Vĩ.
Hiện giờ Trịnh Phách Tường đang móc nối với Trần Giai Vĩ, đương nhiên cô ta sẽ bị theo dõi chặt chẽ, cho nên chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Nhưng tiếc là em không hiểu nhiều về Thượng tá Dương Lộ Văn, cũng không nắm rõ bên trong quân đội thế nào.
Vậy nên chị Thiến, ban ngày khi ra ngoài thì tụi mình nghĩ cách hỏi thăm đi.”
Tiểu đội này hơi ít người, phải phân một Ngụy Vân Lang ở nhà trông coi Thành Mẫn.
Theo nguyên tắc không tách lẻ thì còn phân thêm một Mễ Nhạc Nhạc ở nhà chung.
Như vậy, có thể ra ngoài hành động cũng chỉ còn Bạch Thiến… cộng với Hạ Vị Sương và Tang Lộ.
Một người mù, một người nửa câm, rất thích hợp làm lâu la cho Bạch Thiến.
Vì thế, sáng sớm hôm sau, Bạch Thiến dẫn theo hai đứa lâu la, ăn mặc vô cùng bình dân, ra ngoài một lần nữa.
Trước khi đi, đêm qua Hạ Vị Sương còn nói chuyện riêng với Lữ Viện Viện.
Đầu tiên là hỏi tình hình gần đây của Hạ Tình Tuyết, biết Tiểu Tuyết vẫn bình thường mới yên tâm.
Hạ Vị Sương muốn gặp Hạ Tình Tuyết một lần, nhưng Tiểu Tuyết được bảo hộ nghiêm ngặt, nhất cử nhất động đều có người nhìn chằm chằm, giờ gặp mặt rất dễ rút dây động rừng, đành phải chờ phía Trịnh Phách Tường bên kia sắp xếp xong lại hội ngộ.
Tiếp đó, Hạ Vị Sương lại hỏi Lữ Viện Viện có biết dị nhân hay dị thú nào có thể biến một người thành xác khô hay không.
Lữ Viện Viện nói: “Xác khô á? Không chắc có phải loại xác khô mà cô nói hay không nhưng tôi nhớ rõ có dị năng của người này là hấp thu sức sống của sinh vật.
Sinh vật bị anh ta hút xong, bất luận là động hay thực vật, đều sẽ biến thành trạng thái khô cằn mà yếu ớt.
Cô có ăn đồ sấy khô rồi đúng không? Tương tự vậy đó, nhưng không giống hoàn toàn.”
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ, miêu tả của Lữ Viện Viện như thế, thực tế còn giống với mục tiêu mà cô muốn tìm kiếm hơn.
Cô hỏi cô ta những điều ấy thật ra là đang hoài nghi người giết chết em vợ Thượng tá Dương Lộ Văn chính là dị nhân này, hơn nữa phỏng chừng người này cũng là hung thủ gây ra tình trạng chỗ vứt xác mà tối mấy hôm trước Tang Lộ dẫn cô đến.
Không ngờ Lữ Viện Viện lại biết người này thật.
Hạ Vị Sương cảm thấy mình khá may mắn, bèn hỏi tiếp: “Tên anh ta là gì? Cô quen biết không? Giờ anh ta đang ở đâu, có thuộc Bộ Quản lý Dị nhân của Chính phủ hay không?”
Lữ Viện Viện thở dài đáp: “Anh ta tên Thái Dương, đã từng thuộc Bộ Quản lý Dị nhân của Chính phủ.
Đúng là tôi có quen biết anh ta, dù không thân nhưng đã từng hợp tác mấy lần.
Con người anh ta khá tốt, nhưng tiếc là… đã không còn nữa.”
Vừa cảm thấy mình khá hên, Hạ Vị Sương lập tức ngậm miệng.
Lữ Viện Viện nói với vẻ đầy tiếc nuối: “Tháng trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ, anh ta không may hy sinh.
Nhiệm vụ lần đó tôi không có tham dự, không rõ lắm tình hình cụ thể thế nào, chỉ biết là không tìm được xác.”
Tận thế ập xuống, cái chết như đã trở thành bóng ma đeo bám mỗi người, không cách nào dứt bỏ.
Đối với những dị nhân tường ra ngoài làm nhiệm vụ thì ly biệt lại càng là chuyện thường thấy.
Bọn họ đau buồn, phẫn nộ vì cái chết của đồng đội, đồng thời cũng phải biến sự phẫn nộ thành sức mạnh, tìm kiếm đường sống giữa thế giới tàn nhẫn này.
Nghe Lữ Viện Viện nói xong, trong lòng Hạ Vị Sương dâng lên một cảm giác quái dị.
Cô không làm lơ trực giác của bản thân mà tiếp tục truy vấn: “Có thể kể tôi nghe cụ thể hơn về lần nhiệm vụ mà Thái Dương hy sinh không?”
Lữ Viện Viện nói: “Chuyện này tôi biết không nhiều lắm, vì lần đó là Cố Mẫn chi dẫn đội, đa phần người đi theo là tay sai của cô ta.
Bọn họ không quá tin tưởng chúng tôi…”
Bên kia bộ đàm, Lữ Viện Viện từ từ nhớ lại.
Hạ Vị Sương yên lặng lắng nghe, chìm vào suy ngẫm.
Cố Mẫn Chi dẫn đội, không tìm được xác Thái Dương…
Trùng hợp thật đấy.
Bất luận là chuyện gì, một khi đã trùng hợp đến mức độ nào đó thì rất có thể nó không còn là trùng hợp nữa.
Lữ Viện Viện cũng không có nhiều thứ để nói.
Cô ta bị phe Cố Mẫn Chi xa lánh, biết rất ít.
Nghe xong, Hạ Vị Sương nói: “Tôi biết rồi.
Tạm thời không bàn về Thái Dương nữa.
Cô biết trong căn cứ có dị thú khỉ không? Hoặc là dị nhân trông giống khỉ?”
Lữ Viện Viện hết sức mờ mịt: “Cái khác thì tôi không biết, nhưng tôi biết có dị thú là con tinh tinh, có tính là khỉ không?”
“Con tinh tinh kia bao lớn?”
“Cao gần ba mét, như King Kong vậy.”
“Biết biến hình không?”
“Không.
Nó là thú biến dị loại sức mạnh.
Thông minh, thật thà, ngoan ngoãn, do phía Chính phủ thuần dưỡng, không lệ thuộc bởi dị nhân.
Bình thường hay giúp làm việc, thế nên rất nhiều người đã gặp qua nó.”
Cao ba mét? Vậy chắc không phải kẻ xâm nhập phòng cách ly đêm đó.
Hạ Vị Sương đành phải nhờ Lữ Viện Viện để ý giùm một chút, sau đó đưa ra thỉnh cầu cuối cùng.
“Cô muốn tôi chụp ảnh Châu Châu ấy hả?”
“Đúng vậy.” Hạ Vị Sương đáp, “Tôi muốn cho bạn tôi nhìn xem cô ta trông thế nào.
Nhưng cô ta bị Cố Mẫn Chi trông giữ gắt quá, bình thường chắc là không lộ diện mấy đúng không?”
“Quả vậy.
Người của Bộ Quản lý Dị nhân bọn tôi cũng hiếm khi thấy được cô ta.”
Hạ Vị Sương muốn để Ngụy Vân Lang xem bộ dạng Châu Châu.
Trên thực tế, Ngụy Vân Lang cũng đã hiểu được ẩn ý của Hạ Vị Sương.
Số người mà cả hai đều biết đếm tới đếm lui chỉ có mấy mống, thế nên rốt cuộc đang nói ai, trong lòng họ đều hiểu rõ.
Chỉ tiếc là Châu Châu hình như không dễ gặp.
Hơn nữa, hiện giờ Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc phải ở lại nhà trông coi Thành Mẫn, đành phải tìm đường khác.
Lữ Viện Viện đồng ý chuyện này.
Cô có điện thoại di động, có thể chụp ảnh.
Thật ra căn cứ đang xây mạng tín hiệu nội bộ, chờ xây xong thì điện thoại của mọi người sẽ dùng được.
Mạng nội bộ hiện tại chỉ cho phép một số người sử dụng, Lữ Viện Viện vẫn chưa được xếp vào.
Nhưng tính năng chụp ảnh đơn thuần thì không bị ảnh hưởng, đến lúc đó trực tiếp đưa điện thoại đến đây là được.
Lữ Viện Viện hỏi: “Tôi không chắc chừng nào mới chụp được, cô có gấp lắm không?”
Hạ Vị Sương nói: “Càng nhanh càng tốt, nhưng an toàn là trên hết.
Nếu chụp không được thì không cần phải miễn cưỡng.”
Bộ đàm truyền đến một giọng khẳng khái: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
…
Thời tiết tuy lạnh nhưng tiến độ xây dựng căn cứ lại không thể ngừng.
Ngày nào trên đường cũng có rất nhiều người hối hả qua lại.
Có người mặc nhiều, có người mặc ít.
Người mặc ít, để được mặc nhiều, chỉ có thể nỗ lực hơn nữa.
Ba người Hạ Vị Sương ăn mặc hết sức bình thường.
Hạ Vị Sương chống gậy, được Tang Lộ nắm tay dắt đi, tốc độ cũng không chậm hơn ai.
Bạch Thiến nhỏ giọng nói: “Xem cái không khí này khiến chị cũng muốn đi tìm một công việc làm thử.
Tinh thạch của tụi mình chẳng còn bao nhiêu viên, cũng không thể miệng ăn núi lở.”
Hạ Vị Sương nói: “Không vội, mấy cái này tụi mình có thể vòi từ Trần Giai Vĩ.
Hạt giống là mình đưa, người là mình bắt về, ngay cả chân tướng cũng là mình phơi bày.
Dù gì ông ta cũng phải cho tí tiền trà bánh.”
Đi một lúc, đột nhiên Bạch Thiến bảo dừng: “Bên kia hình như có người bán đạn.”
Hạ Vị Sương nhướng mày: “Đạn á? Lộ liễu vậy sao?”
Bạch Thiến nói: “Không, bọn họ mua bán bằng tiếng lóng, không trực tiếp đưa hàng ra.
Hôm qua chị dạo một vòng chợ đen cũng trùng hợp mới biết được.
Cơ mà có đạn, còn dám mua bán trong căn cứ, chắc là cũng có mối mang, chị đi hỏi xem sao.”
“Cùng đi đi.”
Gian hàng bán đạn khuất sâu trong ngõ nhỏ.
Chờ vị khách vừa rồi đi, Bạch Thiến mới dẫn Hạ Vị Sương và Tang Lộ tiến lên, ra mòi thành thạo.
“Ông chủ, thức ăn cho chó bán thế nào?”
Người bán hàng kia cũng quấn kín mít, nghe được giọng nữ còn thoáng nghi hoặc.
Cứ thấy giọng này nghe quen quen, có thể là khách quen chăng? Nhưng trong số khách quen gần đây rõ ràng không có người này.
Một đôi mắt đầy cảnh giác lộ ra dưới vành mũ, nhìn về phía Bạch Thiến cùng hai cô gái đứng sau với vẻ xét nét.
“Muốn hiệu gì?”
Bạch Thiến chỉ biết sơ sơ, đi sâu nữa là bí, đành phải nói: “Hiệu phổ biến nhất.”
Người bán hàng lập tức cảnh giác rụt trở về: “Giờ là thời buổi nào rồi, làm gì còn ai bán thức ăn cho chó nữa? Người không có ăn, còn nuôi chó? Vị khách này, đừng nói giỡn với tôi.
Không có!”
Thấy người bán hàng rong đầy vẻ cảnh giác và hoài nghi, Bạch Thiến cũng chỉ có thể tạm lánh đi, không gặng hỏi.
Rời khỏi sạp hàng, giả vờ xem những thứ khác.
Bên này bị tường chắn, không có gió lùa, chỉ lát sau đã thấy hơi nóng.
Bạch Thiến kéo kéo khẩu trang, nói: “Người này thế mà nhạy bén.
Biết vậy chị cũng giả ngu, hỏi anh ta có bán thức ăn cho mèo hay không.”
Hạ Vị Sương cười nói: “Đừng nhắc, thức ăn cho chó mèo loại tốt giàu dinh dưỡng, tự nhiên, khỏe mạnh.
Tầm này thiếu thốn, ăn chút thức ăn chó mèo cũng xem như bổ sung dinh dưỡng.”
“Ầy, Cục Than nhà chị cũng lâu lắm rồi không ăn thức ăn cho mèo.
Đồ hộp lại càng không cần phải nói.
Cơ mà nếu có thì dám là chị giành với nó lắm.
Cái mùi đồ hộp cho mèo ấy, thơm ơi là thơm, có điều không dầu, không muối, ăn không ngon lắm thôi.”
Ba người đang định đổi mục tiêu thì đột nhiên người bán hàng ban nãy lại chủ động gọi các cô.
“Chờ chút!” Người nọ đổi đi thái độ không tin tưởng ban đầu, cẩn thận hỏi, “Hai người có phải cô Hạ và cô Bạch ở khách sạn Chấn Hoa không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...