Bạn Gái Quái Vật


Nói nhiều, nói lắm, nhưng chưa bắt được kẻ xâm nhập quỷ dị kia thì vẫn không thể xác định được rốt cuộc nó là gì.

Cơ mà Hạ Vị Sương nghĩ đến nội dung tiên tri, trong lòng đã có một chút tính toán.
Sau đó, mọi người phái Trịnh Phách Tường gác đêm, còn mình mang lòng cảnh giác mà tạm thời chợp mắt, trời cũng sắp sáng rồi.

Từ đó mãi đến xế chiều hôm sau, khi mọi người được thả ra khỏi phòng cách ly, không xuất hiện thêm trường hợp bệnh biến thành xác sống nào nữa.
Mang theo đám hành lí thiếu lượng nhẹ cân của mình, cầm số sắp xếp, đoàn người chuẩn bị rời khỏi phòng cách ly, di chuyển đến nơi ở tạm.

Tang Lộ giúp Hạ Vị Sương xách đồ, tay nắm tay, lắc lư trước sau hết sức thảnh thơi, như thể thứ đang xách trong tay kia chỉ là bông.

Đi ngang phòng cách ly kế bên, Tang Lộ nghiêng đầu nhìn vào, mũi giật giật.
Trước khi rời khỏi, Bạch Thiến lại tìm gặp viên quản lí đêm qua, bèn tự nhiên đánh tiếng hỏi thăm xem người chồng bị nhiễm bệnh biến thành xác sống thế nào.
Quản lí nói: “Ai da, chuyện này thì làm sao mà biết được.

Có người ấy, ngoài mặt trông thì rất bình thường nhưng ai biết có nhiễm bệnh hay không.”
Bạch Thiến cười nói: “Vậy nếu anh ta bị xác sống cắn thì cũng không nhìn ra sao?”
Quản lí giải thích: “Để lây nhiễm virus xác sống lại không nhất định phải bị cắn.

Có đôi khi một vết thương nhỏ thôi cũng có khả năng lây nhiễm rồi.

Lại nói, cũng thật đáng tiếc, người kia thoạt trông không hề giống bị thương, lúc sớm vẫn còn khá tinh thần.”
Bạch Thiến lại hỏi: “Mọi người không kiểm tra thi thể à?”
Viên quản lí liền hỏi ngược lại cô với vẻ quái lạ, rằng cái đó có gì mà kiểm tra.

Đương nhiên, có người rất giàu kinh nghiệm, biết một số người sống sót đến từ bên ngoài, khi vào căn cứ sẽ mang theo đồ quý giá nhất bên người, đề phòng đang cách ly bị người ta chôm mất.

Thế nên, xử lí những thi thể dị biến trong phòng cách ly cũng xem như một công việc béo bở.

Ai lớn gan là sẽ mò xác luộc đồ.
Hai vợ chồng này chết một lượt, những món đồ quý giá bọn họ tích góp và vật tư gửi tạm ở phòng cách ly đều đã bị phân chia sạch sẽ, đương nhiên cũng không trốn khỏi việc bị sờ mó lột hết đồ.
Viên quản lí cũng khá “nhiều chuyện”.

Tuy không tiện nói cho người khác nghe về “truyền thống” của phòng cách ly nhưng cũng không ngại chia sẻ một số chi tiết nhỏ.
Từ chỗ anh ta, Bạch Thiến biết được trên người anh chồng xác sống kia không có vết thương gì rõ ràng.


Rõ ràng nhất chắc chính là cái đầu bị bắn nát bét.

Còn rốt cuộc anh ta lây nhiễm virus xác sống thế nào, người xử lí anh ta cũng không cảm thấy hứng thú, nên không điều tra cặn kẽ.

Mà thi thể hỏa táng rồi, muốn điều tra cũng không được nữa.
Nhưng thế đã đủ.

Bạch Thiến vừa quay đầu đã lập tức thuật lại tin tức ấy cho bạn bè nghe.

Điều đó đã chứng minh rõ thứ kì quái có vẻ là con khỉ kia thật sự có chút năng lực.
Rời khỏi khu cách ly, mọi người mang đồ di chuyển đến khu tạm trú.

Nơi đây cung cấp nhà ở miễn phí cho người mới đến, nhưng vì miễn phí nên có thể tưởng tượng ra chất lượng nhà ở như thế nào.

Hơn nữa, thời gian cho phép ở tạm cũng rất ngắn ngủi, chỉ nửa tháng.

Nếu trong vòng nửa tháng vẫn chưa tìm được nơi ở mới thì phải bắt đầu giao phí dừng chân.
Đến nơi, sáu người được phân cho một gian giường chung lớn, bày trí rất giống khu cách ly, nhưng rộng rãi hơn, cũng có thêm những nội thất thường dùng như bàn ghế các thứ.
Khu tạm trú không có nhà vệ sinh riêng, mọi người muốn đi đều phải đi nhà vệ sinh công cộng, vừa bất tiện vừa không được riêng tư, lại thêm không cung cấp hệ thống sưởi ấm nên người sống ở đây thật sự không dễ dàng.
Trịnh Phách Tường đặt hành lí của mình xuống, nói: “Bình thường thì người mới nào rủng rỉnh một chút là ở chưa được mấy ngày sẽ dọn vào nội thành.

Còn phần chúng ta, ngày mai đi xin chuyển sang phòng mới.”
Trịnh Phách Tường giải thích rằng có người quen ở phòng làm việc xử lí việc dọn vào phòng ốc, ngày mai thay ca lại đi thì tương đối an toàn.
Ráng chịu khổ một đêm thật ra cũng không sao, chỉ là so với những người khác thì Hạ Vị Sương càng bất tiện hơn một chút.

Lúc cách ly, quản lí sẽ sắp xếp thời gian ăn tập thể và thời gian đi vệ sinh.

Bởi vì quản lí cũng dùng chung nên nhà vệ sinh bên kia vẫn còn đỡ, có chia thành những gian riêng, lau dọn cũng xem như sạch sẽ.

Nhưng nghe nói “gian riêng” của nhà vệ sinh bên này là loại cũ, không có cửa, chỉ cần ngẩng đầu là có thể trò chuyện với bạn cầu đối diện…
Hạ Vị Sương không nhìn thấy gì cả, vừa nghĩ đến việc phải dò dẫm đi vệ sinh ở chỗ này đã cảm thấy vô cùng suy sụp.

Trong một khoảnh khắc, dường như cô thấy được cảnh tượng thê thảm mình chống gậy gõ gõ, mò mò, đi hai bước lại quay đầu hỏi một câu ‘làm phiền rồi, xin hỏi trong cầu có ai không’.

Nhịn.
Chỉ có một ngày, nhịn chút cũng qua!
Hạ Vị Sương im lặng ngồi trên đệm đã trải, khi có ai hỏi cô bị sao thế, cô sẽ trả lời suỵt, đừng nói chuyện, đây đang tự vấn nhân sinh.
Ban đêm, bên này không có đèn, mọi người đều phải ngủ.

Tang Lộ kéo kéo Hạ Vị Sương, lại kề sát vào, ôm lấy gương mặt đối phương mà thoáng vẻ nghi hoặc.
Hạ Vị Sương: “Suỵt, đừng nói chuyện, em đang tự vấn nhân sinh.”
Tang Lộ ngẫm nghĩ, thật sự không nói nhưng lại bế Hạ Vị Sương lên đi ra ngoài.
Tốc độ cô hết sức nhanh chóng, tựa như một cơn gió.

Những người khác còn chưa kịp nhìn rõ thì Hạ Vị Sương đã bị Tang Lộ ôm chạy ra khỏi khu tạm trú.
Gió lạnh phả vù vù vào mặt, Hạ Vị Sương cảm thấy mình đang bay lên, hạ xuống, nhảy bật ra trước… đương nhiên, tất cả đều là bị động.
“Tang Lộ.” Vừa mở miệng ra thì Hạ Vị Sương đã bị gió ập vào cổ họng, không nhịn được phải ho khan.
Tang Lộ giơ tay kéo khăn choàng cổ, giúp cô che mặt.

Một cái râu thịt bện thành hình mũ chắn trước mặt Hạ Vị Sương.
“Tang Lộ, chị muốn dẫn em đi đâu?” Hạ Vị Sương có phần kinh ngạc.
“Sắp đến rồi.”
Vừa dứt lời, Tang Lộ đã ôm Hạ Vị Sương nhảy vọt lên trước, sau đó phanh gấp.

Hạ Vị Sương lắc lư trong lòng Tang Lộ.

Tối ăn món lạnh, dạ dày không thoải mái lắm, cô lập tức cảm thấy muốn nôn.
“Đến rồi.” Tang Lộ thả Hạ Vị Sương xuống để đối phương đứng vững, sau đó nắm tay, nói, “Chị nhớ mùi của thứ tối hôm qua.”
“Chị ngửi thấy được à?” Hạ Vị Sương kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ nó ở gần đây?”
“Không có.” Tang Lộ đáp rất đúng lí hợp tình, “Chạy xa quá, lười đuổi.”
Hạ Vị Sương: “… Vậy chị mang em ra làm gì?”
Tang Lộ: “Đi toilet.”
Mặt Hạ Vị Sương xoạt một tiếng đỏ bừng: “Chị thật đúng là…”
Tang Lộ vươn tay áp lên bụng Hạ Vị Sương, ấn nhẹ một cái.
Hạ Vị Sương: “…”
Tang Lộ nắm tay người trong lòng, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng: “Ở đây rất tốt.


Có cái hố tự nhiên.”
Vì nhìn không thấy, cộng thêm lời miêu tả mơ hồ của Tang Lộ, Hạ Vị Sương thật sự không đoán ra nổi rốt cuộc ở đây là chỗ nào.

Nhưng nếu Tang Lộ đã mang cô đến thì nghĩa là nơi này an toàn.
Bên đây không có tiếng người, có vẻ rất kín đáo.

Hạ Vị Sương cũng không ngượng ngùng nữa, thoải mái giải quyết nhu cầu sinh lí.
Vừa mới kéo quần lên thì đã nghe Tang Lộ thấp giọng cảm thán từng chữ: “Nhiều người ghê.”
Hạ Vị Sương: “…???”
Người… người nào?!
Cho dù tâm lí vững vàng như Hạ Vị Sương thì lúc này cũng phải thắt chặt lưng quần bằng tốc độ nhanh nhất, đồng thời giũ xuống cái áo khoác ban nãy vừa vén lên.
Tang Lộ chợt nhảy đến bên cạnh Hạ Vị Sương, mang theo luồng gió thổi từ trên xuống, ôm lấy eo đối phương đưa người lên cao.

Cũng không phải cô muốn đưa em về, mà là dịch sang bên cạnh một khoảng ngắn.

Lần này tốc độ khá chậm, đoán chừng là cách nơi trước đó không xa.
“Sao vậy chị?”
"Đằng trước có người, chết.”
Tang Lộ kéo Hạ Vị Sương ngồi xuống.

Hạ Vị Sương vươn tay bắt lấy một cành cây, chọt chọt ra trước, quả thật đụng đến thứ gì đó.

Chọt một lúc, cô móc lấy thứ có vẻ là vải quần áo, song lại khá nhẹ.
“Tình hình thế nào? Ở đây có người chết à? Trông ra sao?” Hạ Vị Sương cau mày nói, “Em đâu có ngửi thấy mùi hôi.”
“Rắc” một tiếng giòn rụm, hệt như khoai lát bị bóp nát.

Tang Lộ xoa xoa ngón tay, sau đó đích thân nhét thứ gì đó vào tay Hạ Vị Sương, nói: “Khô.”
Hạ Vị Sương cũng bóp một cái theo bản năng, rắc.
Bóp xong, cô im lặng một lúc rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
Tang Lộ: “Ngón tay.”
Hạ Vị Sương: “…”
Cuối cùng, dưới sự truy vấn của Hạ Vị Sương, Tang Lộ cũng từ từ nói ra thứ mình nhìn đến.
Chỗ này ở bên trong căn cứ, nhưng rất khuất và hẻo lánh, tan hoang vắng vẻ, lại có năm cái xác bị vứt ở đây.

Cái xác nào cũng ở trạng thái khô quắt, hoàn toàn mất nước.

Tổ chức cơ quắt queo và xương cốt giòn rụm, bóp là gãy, hết sức quỷ dị.
Hạ Vị Sương xác định mình không ngửi được mùi hôi hay thơm: “May quá, hẳn là không phải dầu chiên.”
Tang Lộ nghiêng nghiêng đầu, nắm tay Hạ Vị Sương lên thổi thổi, thổi hết bụi dính trên đó.


Tiếp theo, cô nói với Hạ Vị Sương rằng sở dĩ cô mang em đến đây là bởi vì phát hiện cái mùi mà hướng này loáng thoáng truyền đến không đúng lắm.
Mùi, ý không phải nói mùi của mấy cái xác, mà là mùi trên người hung thủ đã tạo ra những cái xác này, sau đó vứt tại đây.

Cái mùi ấy khiến Tang Lộ liên tưởng đến kẻ xâm nhập bí ẩn đã ngửi thấy ở phòng cách ly đêm đó.

Hai mùi này không hoàn toàn giống hệt nhau, nhưng có chỗ tương tự.
Chẳng mấy chốc Hạ Vị Sương đã hiểu được ý của Tang Lộ: “Ý chị là… bọn họ là hai người, nhưng có thể là đồng lõa, có lai lịch giống nhau?”
Tang Lộ chậm rãi ừ một tiếng.
Hạ Vị Sương liếm liếm cánh môi khô, nói: “Tình hình trong căn cứ này đúng là đầy chỗ quái dị.”
Đột nhiên, Tang Lộ lại ‘a’ một tiếng.

Cho rằng chị lại phát hiện ra điều gì đó, Hạ Vị Sương vội hỏi: “Sao vậy?”
Tang Lộ thương tiếc nâng gương mặt Hạ Vị Sương lên, đầu ngón tay lướt qua cánh môi đối phương, nói: “Tróc da.”
Hạ Vị Sương im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Chị vừa đụng vào thi thể, còn chưa rửa tay đúng không?”.

Ủng hộ chính chủ vào ngay -- TR UМtruyeИ.VN --
Tang Lộ: “Ờ à ừm… Chị cắt giúp em, xé xuống sẽ rất đau.”
Nói đoạn, cô nhẹ nhàng kề sát.

Hàm răng bén nhọn sắc như dao, cà cà một chút đã cắn đứt gọn ghẽ mảnh da khô trên môi Hạ Vị Sương với tốc độ sét đánh.
Trên môi lạnh lẽo, ướt mềm, Hạ Vị Sương giật mình trong thoáng chốc rồi đột nhiên phản ứng lại, lập tức vươn tay chọt vào miệng Tang Lộ: “Phun ra!”
Tang Lộ: “… Phì.”
Hai người còn đang chí chóe vì loại chuyện nhỏ như miệng tróc da thì bất thình lình nghe thấy có người quát lớn: “Ai ở đó!”
Còn chưa nói xong, Tang Lộ đã lập tức đỡ Hạ Vị Sương, biến mất khỏi hiện trường như một tia chớp.
Hạ Vị Sương nghe thấy người đằng sau hô hoán, hình như anh ta cũng phát hiện năm cái xác kia, đồng thời cảm thấy kinh ngạc vì điều đó.

Người này hẳn chính là một người lính canh tuần tra ban đêm.

Anh ta bắt đầu gọi đồng đội, muốn xử lí chuyện bên này.
Bị Tang Lộ ôm lấy mà chạy chạy bay bay giữa không trung, Hạ Vị Sương cảm thấy kì quái: “Trước đó không ai hay, sao tụi mình vừa đến thì đã có người phát hiện?”
Tang Lộ vẫn thong thả đáp lời: “Ò, lúc đi có nhìn thấy người này, chị dẫn đi.”
Là Tang Lộ.
Bất chợt, Hạ Vị Sương nhận ra điều gì đó.
Kẻ xâm nhập giữa đêm ở phòng cách ly và hung thủ của năm cái xác, nghĩa là căn cứ này có bí ẩn khác thường.

Điều đó cũng tượng trưng cho nguy hiểm không cách nào khống chế.
Tang Lộ cảm nhận được sự uy hiếp, chị bắt đầu thấy hứng thú..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui