Nhờ sự giúp sức của Tang Lộ, cả bọn vượt qua cái khe này nhanh hơn dự tính, cũng tránh được rắc rối phải đi tìm thêm hai chiếc xe thích hợp.
Từ đó trở đi, tuy khó tránh khỏi phải gặp một số nguy hiểm nhưng chung quy vẫn bình an vô sự.
Chạng vạng ngày lên đường thứ ba, cả bọn đã đến gần căn cứ người sống sót ở thành phố B.
Từ xa đã thấy đằng trước có một tòa thành bao quanh, tường thành đã cơ bản hoàn thiện.
Thành được xây với kiểu dáng trên rộng dưới hẹp, tránh cho xác sống leo lên.
Mà phía trước lối vào căn cứ lại có hai cái rào chắn dựng bằng gậy và lưới sắt, tạo một khoảng không gian giảm xóc cho người ra vào căn cứ.
Nếu có xác sống rượt đến thì cũng có thể giải quyết gọn ở chỗ này.
Đương nhiên, tất cả những điều đó Hạ Vị Sương đều nhìn không tới, chỉ có thể dựa vào lời thuật lại của người khác.
Trịnh Phách Tường nói: “Tôi đã sắp xếp hết rồi, mấy hôm nay người trực ở cửa thành sẽ không gặng hỏi chi tiết về thân phận của chúng ta.
Chỉ cần không bị người quen bắt gặp thì Cố Mẫn Chi sẽ không biết.”
Cùng với sự sụp đổ của xã hội hiện tại, hệ thống thân phận cũng không có nhiều tác dụng nữa.
Có ai chạy trốn mà còn nhớ tới chứng minh thư đâu? Hơn nữa, bên này không có phương pháp xác nhận, thế nên thân phận trong xã hội ban đầu đã không còn quan trọng.
Mọi người đăng kí cái gì khi đến căn cứ thì chính là cái đó.
Thế nên, khi mới xây dựng kế hoạch, cả bọn đã quyết định sẽ sử dụng thân phận giả khi đến căn cứ.
Ba cái tên Trịnh Phách Tường, Hạ Vị Sương và Tang Lộ thì trong căn cứ chắc chắn là có ấn tượng, thế nên phải đổi thành tên giả.
Ngụy Vân Lang, Bạch Thiến và Mễ Nhạc Nhạc thì đỡ hơn, không có bao nhiêu người biết tên, nhưng nếu đã đổi thì dứt khoát cùng đổi hết.
Trịnh Phách Tường nhìn ra sau qua kính chiếu hậu, thấy Hạ Vị Sương vừa xoay khối rubik vừa cau mày, bèn hỏi: “Cô đang lo lắng chuyện gì?”
Bằng vào hiểu biết của Trịnh Phách Tường đối với Hạ Vị Sương thì cô nàng này sẽ không rầu rĩ vì không giải được rubik, vậy chỉ có thể là đang lo lắng điều gì khác.
Chẳng lẽ là sự sắp xếp của mình có sơ suất gì đó?
Trịnh Phách Tường nói: “Đến giờ phút này rồi thì muốn an bài lần nữa cũng đã muộn.
Cô yên tâm, đồng đội của tôi rất đáng tin cậy.”
Hạ Vị Sương tay thì xoay rubik nhưng đầu óc từ lâu đã không còn chú ý vào nó.
Cô nói: “Không phải tôi lo lắng phía cô.”
Về căn cứ thì Trịnh Phách Tường quen thuộc hơn cô, lại còn có đồng bạn.
Nhưng đồng thời cô ta cũng là một người thông minh, thế nên cô ta nhất định sẽ cố gắng làm hết những việc nằm trong khả năng.
Phía Hạ Vị Sương bên đây không giúp đỡ được gì, đương nhiên cũng sẽ không múa may chỉ đạo.
Điều cô đang nghĩ, là một chuyện khác.
“Tôi chỉ nghĩ, từ sau khi chúng ta rời khỏi thành phố A thì việc gặp phải dã thú biến dị và xác sống tiến hóa có hơi lạ.”
“Hửm? Chuyện thế nào?”
Hạ Vị Sương nói: “Cô có phát hiện không? Khi ta đến gần căn cứ thì không gặp dị thú hay xác sống nào lợi hại nữa.”
Dựa theo tiền đề xác sống sẽ bị con người thu hút thì số lượng xác sống chung quanh căn cứ thành phố B hẳn sẽ không ít.
Đương nhiên, phía căn cứ sẽ tổ chức xử lí xác sống, nhưng phải biết rằng xác sống cũng sẽ không ngừng mò đến đây.
Hơn nữa, tình trạng phân bố xác sống khi rời xa căn cứ chắc cũng phải tương đồng với vùng ngoại ô của thành phố A mới phải.”
Nhưng từ khi mấy người các cô rời khỏi thành phố A, đi về phía này thì số lượng dị thú và xác sống lợi hại gặp phải càng lúc càng ít.
Cả ngày hôm nay gần như không gặp được dị thú hay xác sống nào lợi hại tương đương như ở thành phố A.
Đây vốn nên là chuyện tốt, nhưng chuyện lạ thì tất có điều kì quặc.
Hạ Vị Sương không biết là do mình quá đa nghi hay chuyện này thật sự còn ẩn khuất, bèn thẳng thừng nói ra suy nghĩ của bản thân, đồng thời thử nghe xem phán đoán của người khác thế nào.
Trịnh Phách Tường nghe xong thì nói: “Điểm này tôi cũng có để ý, cơ mà phía căn cứ bên này đã qua giai đoạn hỗn loạn ban đầu, dần dần đi vào quỹ đạo, thế nên hành động dọn dẹp bên ngoài căn cứ vẫn luôn được tiến hành.
Từ sau khi nhiệt độ hạ thấp thì rất nhiều hoạt động sản xuất đã gặp khó khăn, lại thêm vật tư ngày càng khan hiếm.
Dị nhân ra ngoài thu thập vật tư, đồng thời giải quyết những mối nguy hiểm lớn cũng là một tôn chỉ của căn cứ.”
“Tôi rất mừng vì mọi người vẫn xem như đoàn kết, dũng cảm, cho nên hiện tượng mà cô nói có thể là thành quả của căn cứ.” Trịnh Phách Tường nói, “Tôi biết thế cũng không thể loại trừ những tình huống khác, cơ mà bất luận là vì chuyện gì thì lượng tin tức chúng ta đang nắm giữ vẫn còn quá ít, cũng không có thời gian và sức lực để đi điều tra.”
Thế nên ấy, đừng suy nghĩ lung tung, có nghĩ cũng vô dụng.
Hạ Vị Sương khẽ than một tiếng, đành phải tạm thời ghi nhớ chuyện này.
Còn mặt khác, đúng vậy, nghĩ cũng vô dụng.
Trước khi đến căn cứ, Trịnh Phách Tường thuần thục dẫn dắt mọi người lái xe vào khu vực cách ly, sau đó đến chỗ đăng kí người mới đăng kí thân phận giả.
Vì đã nhờ người sắp xếp sẵn từ trước nên cũng không xuất hiện những tình huống xung đột như trong phim.
Dù sao thì trời rét như thế, ai lại muốn chịu lạnh mà gây chuyện cơ chứ?
Để tránh gây chú ý, cả sáu người đều đăng kí thân phận giả không có dị năng.
Cả bọn bàn trước với nhau về bối cảnh giả, tránh cho có người hỏi lại lộ tẩy.
Đăng kí xong, dựa theo quy định thì mọi người có thể dùng vật tư đổi lấy một gian nhà ở, cho dù chỉ là ở tạm chứ không lâu dài thì cũng cần giao nộp vật tư.
Thật ra đó là ưu đãi dành cho người mới, gia nhập căn cứ rồi thì không thể dùng vật tư đổi tài nguyên từ Chính phủ nữa.
Hiện tại, trong căn cứ đã đưa ra hệ thống tiền tệ mới, việc dùng vật đổi vật đa phần chỉ có giữa dân chúng với nhau.
Sau đó, sáu người lại được đưa đến phòng cách ly.
Để đề phòng trong số họ có người nhiễm virus thì cần cách ly quan sát hai mươi bốn giờ mới được cho vào căn cứ.
Trong lúc đó, xe và những vật phẩm không mang theo bên người đều được trông chừng.
Nằm trên cái giường gỗ ọp ẹp trong phòng cách ly, Trịnh Phách Tường khép mắt, từ tốn nói: “Ngủ đi.
Ở đây vẫn xem như an toàn, chưa đến giờ thì sẽ không ai tới tìm chúng ta.”
Bạch Thiến ôm Mễ Nhạc Nhạc, xoa tay, vô cùng bất đắc dĩ: “Ở đây thế mà chẳng có nổi một cái bếp lò.
Sớm biết chỗ này lạnh tới vậy thì tôi đã ôm cái áo lông theo rồi.”
Trịnh Phách Tường ngoéo môi cười: “Thật, có chuyện này cần nói cho chị biết trước.”
Bạch Thiến thắc mắc: “Chuyện gì?”
Trịnh Phách Tường: “Cái áo lông của chị ấy, khả năng cao là mai nó sẽ mất tích.”
Bạch Thiến cạn lời: “…”
Trịnh Phách Tường nhún vai: “Chị biết mà, mấy chuyện này rất khó tránh.
Thế nên mới có rất nhiều người muốn làm việc ở cửa thành.”
Bên kia, Bạch Thiến còn đang tiếc cái áo lông thì bên đây, Hạ Vị Sương cũng đang lạnh cóng.
Thể chất của cô vốn đã có điều cải thiện sau khi chết đi sống lại, nhưng bị dị năng phản phệ, cộng thêm thời tiết không tốt, cô lại cảm thấy không thoải mái.
Càng đáng ghét hơn chính là Tang Lộ.
Tang Lộ tuy không ngủ đông chết giấc nhưng vẫn sợ lạnh mà mệt rã rời, kề sát vào Hạ Vị Sương mà khép mắt như một đụn kem tươi mềm oặt.
Dưới sự tấn công từ hai phía, Hạ Vị Sương lạnh đến run rẩy cả người.
Thật sự chịu không nổi, cô bèn dùng gậy chống đẩy Tang Lộ ra.
Nhưng chẳng mấy lâu sau, chị lại sáp vào, rất khó trị.
Trong hoàn cảnh ấy, suốt cả một đêm Hạ Vị Sương không được ngủ ngon.
Khi nửa mộng nửa tỉnh, chợt, hình như cô nghe thấy tiếng động gì đó kẽo kẹt kẽo kẹt rất kì quái.
Hạ Vị Sương từ từ tỉnh lại, mới vừa ngồi dậy đã cảm nhận thấy Tang Lộ cũng dậy theo.
Bản thân cô ngủ không được, không biết Tang Lộ có ngủ hay không.
“Chị nghe thấy không?”
Tang Lộ chậm rãi ừ một tiếng.
Hạ Vị Sương nhẹ nhàng cử động chân tay để đỡ lạnh cóng, tê cứng.
Cô phát hiện thính giác của mình hình như đã tốt lên rất nhiều.
Cô thường nghe được nhiều âm thanh hơn người khác.
Đêm nay, dường như ngoài cô và Tang Lộ ra thì những người khác vẫn không ai tỉnh lại, hệt như tối hôm trước.
Nhưng Hạ Vị Sương phát hiện, cô hỏi Tang Lộ câu ấy xong thì tiếng động kì quái kia cũng đột nhiên biến mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...