Cô nhóc cao không bao nhiêu nhưng sức bật lại đáng kinh ngạc.
Vừa nhảy một cái đã tót lên người Hạ Vị Sương.
Trông thì tay chân nhỏ nhắn nhưng áng thử cũng nặng ra trò.
Hạ Vị Sương suýt chút nữa đã bị nhóc con đè ngã ngửa.
May mà còn Tang Lộ đỡ lấy người cô, đỡ luôn Mễ Nhạc Nhạc, thế mới không để cô bị ngã.
Tang Lộ khẽ nghiêng mặt, đôi con ngươi tím thẫm dò ra từ mái tóc Hạ Vị Sương, hơi híp lại nhìn Mễ Nhạc Nhạc.
Tiếc là Mễ Nhạc Nhạc mắt rưng rưng chỉ lo nhìn Hạ Vị Sương, căn bản không để ý thấy Tang Lộ đang nhìn mình chăm chăm.
Mễ Nhạc Nhạc dùng ngón tay quệt một chút nước mắt, bôi lên mí mắt Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được mi mắt lành lạnh.
“Chị, chị ngửa đầu ra chút đi.” Mễ Nhạc Nhạc sợ như thế không hiệu quả, bèn lên tiếng thúc giục.
Hạ Vị Sương vươn tay đỡ cô nhóc, ngửa đầu ra phía sau.
Cô mở to đôi mắt vô hồn, để Mễ Nhạc Nhạc khóc cho mình.
Quả nhiên cô nhóc lại nhích người lên một chút, hu hu khóc trên mặt Hạ Vị Sương.
Nước mắt trong suốt rơi lộp độp, có mấy giọt nhoáng cái đã rơi vào mắt.
Hạ Vị Sương chớp chớp mắt.
Cảm giác dị vật rơi vào mắt cứ là lạ, nhưng vẫn ổn.
Mấy giọt nước mắt kia lành lạnh, không có chỗ nào khó chịu.
Cô xoa xoa bả vai Mễ Nhạc Nhạc trấn an, sau đó thẳng cổ, nhắm mắt chờ nước mắt của Mễ Nhạc Nhạc có tác dụng, nhân tiện an ủi cô nhóc: “Rồi, rồi, đừng khóc nữa.
Đi rửa mặt đi, nhớ bôi kem dưỡng, không là dễ nứt da.”
“Vâng-“ Mễ Nhạc Nhạc chành miệng bật ra một tiếng vâng mang giọng mũi.
Bạch Thiến mang khăn giấy đến cho cô nhóc lau nước mắt, định ôm đi rửa mặt.
Được bế ra phòng khách, Mễ Nhạc Nhạc còn không ngừng quay đầu: “Chị, cảm giác sao rồi?”
Hạ Vị Sương nói: “Rất thoải mái.
Nước mắt mà, hiệu quả hơi chậm một chút.
Em đi rửa mặt trước đi, chờ em rửa xong quay lại là biết kết quả rồi.”
Bạch Thiến ôm Mễ Nhạc Nhạc đi, trong phòng cũng trở nên im ắng.
Hạ Vị Sương đưa tay mò mẫm ở mép giường, rút khăn giấy lau đi nước mắt của Mễ Nhạc Nhạc trên mặt mình.
Cô vẫn nhắm mắt, biểu cảm không rõ là vui hay giận.
Tang Lộ vốn dựa trên người Hạ Vị Sương, lúc này lại càng quấn quít.
Cô đưa tay sờ lên mặt người trong lòng, muốn vạch mí mắt em lên nhìn xem bên trong đã biến thành cái gì.
Nhận thấy ý đồ của Tang Lộ, Hạ Vị Sương nắm lấy tay đối phương, bất đắc dĩ rụt đầu về phía sau: “Đừng quấy, chị sẽ làm đau em.”
Tang Lộ trầm giọng cười một tiếng.
Đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua mắt Hạ Vị Sương, líu ríu nói: “Chỗ nào của Sương Sương cũng ấm.
Chị ôm Sương Sương là hết buồn ngủ.”
Hạ Vị Sương không khỏi hỏi lại: “Thật không? Sao em nhớ hồi trước chị buồn ngủ gần chết, lúc đó chị ôm em cũng đâu có ít.”
Tang Lộ kiên trì nói: “Thật… Oáp!”
Hạ Vị Sương lại không nhịn được mà nhấp môi cười.
Quái vật Tang Lộ này căn bản không có khái niệm xấu hổ, cho dù là nói dối bị lật tẩy tận mặt nhưng chỉ cần cô không có tâm lí mâu thuẫn thì chị sẽ hoàn toàn chẳng thèm bận tâm.
Nhưng đột nhiên, Tang Lộ lại nghĩ đến chuyện gì đó: “Sau khi mắt Sương Sương tốt lên… thì không cần chị giúp nữa đúng không?”
Hạ Vị Sương đáp: “Vốn em cũng đâu cần.”
Tang Lộ phát ra một tiếng hừ thất vọng.
Hạ Vị Sương nghe mà bốc hỏa, không nhịn được véo Tang Lộ một cái: “Chị có ý gì đấy hả? Là không muốn em thấy được ánh sáng lại à?”
Nhạy cảm nhận ra tâm trạng Hạ Vị Sương, Tang Lộ vội đáp: “Không có, ừm, không có.”
Hạ Vị Sương tức giận nói: “Đừng có suy nghĩ lung tung mấy chuyện cực đoan nữa.
Nếu chị dám có ý gì xấu thì đi ngủ một mình đi!”
Tang Lộ bĩu môi, quấn Hạ Vị Sương càng chặt.
Cô lạnh đến nỗi hận không thể co thành một cục, nhưng rồi lại mê luyến sự ấm áp trên người Hạ Vị Sương, đành phải cố gắng đến gần.
Nhưng Hạ Vị Sương lại bị Tang Lộ làm cho lạnh cóng cả người, còn bị quấn đến thở không nổi nên muốn nới lỏng một chút.
Cứ giằng co như thế, dù cả hai đều không cố ý, song vẫn khó tránh khỏi hiềm nghi là đang tán tỉnh, âu yếm nhau.
Chịu không nổi.
Người duy nhất tận mắt chứng kiến ở đây là Ngụy Vân Lang chịu không nổi: “Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ!”
Hạ Vị Sương khựng lại, hơi mất tự nhiên mà khảy khảy phần tóc mái.
May mà công lực giả vờ bình tĩnh của cô hết sức thâm hậu, chỉ cần một nụ cười tự tin thì người xấu hổ sẽ không là mình.
Sau đó, cửa lại mở ra, có tiếng thứ gì đó nằng nặng rơi xuống đất ngay cửa.
Không phải Bạch Thiến trở lại, mà là… Ngụy Vân Lang khiếp sợ gõ cửa: “Tang Lộ, chị làm vậy sao được!”
Tang Lộ đáp lời hết sức đúng lí hợp tình: “Cậu bị cảm, đừng lây bệnh cho Sương Sương.”
Hạ Vị Sương: “… Khụ khụ, Tang Lộ, không liên quan đến Ngụy Vân Lang!”
Chỉ lát sau, Bạch Thiến đã nắm tay Mễ Nhạc Nhạc bước đến cửa, thắc mắc: “Tiểu Ngụy, sao em ra rồi?”
Ngụy Vân Lang cắn răng nói: “Không có gì, chắc là tại em sáng chói quá.”
Phòng 612 trầm lắng mấy hôm dường như đã khôi phục vẻ náo nhiệt trước kia.
Hạ Vị Sương nghe mấy người bạn đùa bỡn, không nhịn được mà cong cong khóe môi.
Cô biết rõ, khi bọn họ trở vào thì chắc chắn sẽ quan tâm hai mắt của cô.
Chỉ là… kết quả phải khiến mọi người thất vọng rồi.
Thế nên Hạ Vị Sương đã mở mắt trước khi bọn họ đẩy cửa tiến vào.
Đúng lúc Bạch Thiến cũng kéo Mễ Nhạc Nhạc đến.
Vừa bước vào phòng, Mễ Nhạc Nhạc đã vội nhào về phía Hạ Vị Sương.
“Chị! Chị thấy sao rồi? Có nhìn thấy đường chưa?” Mễ Nhạc Nhạc lo lắng huơ bàn tay be bé trước mắt Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương túm lấy cổ tay cô nhóc.
Hành động ấy có vẻ như cô nhìn thấy được.
Mễ Nhạc Nhạc vừa mới khấp khởi vui mừng thì đã nghe Hạ Vị Sương cười nói: “Không có.
Vẫn nhìn không thấy.”
Mễ Nhạc Nhạc không khỏi ủ rũ: “A, chị, chị không nói đùa đó chứ? Chị bắt lấy tay em được rồi mà.”
Hạ Vị Sương nói: “Em quạt ra gió thiếu điều muốn làm chị bị cảm lạnh luôn rồi.
Nếu chị còn không túm được thì chẳng phải là uổng phí sự huấn luyện của cô Trịnh hay sao?”
Mễ Nhạc Nhạc mím môi thật chặt.
Đôi má phính trên mặt bị cô nhóc nhăn mà trông càng rõ ràng.
Em nói: “Chắc chắn là tại em khóc ít rồi.
Nước mắt có hiệu quả chậm.
Chị bị thương nặng, em khóc nhiều một chút thì nhất định sẽ khỏe!”
Tuy nhìn không thấy nhưng Hạ Vị Sương biết chuyện mắt mình không hồi phục ắt sẽ gây đả kích nhất định cho bạn bè.
Vì thế, cô dứt khoát chuyển đề tài: “Cái này từ từ tới, tạm thời không gấp.
Lại nói, Trịnh Phách Tường chắc cũng biết em bất tỉnh.
Chuyện em bị mù không có gì phải giấu cô ấy.
Chị Thiến, chị giúp em gọi cô ấy sang đây đi.
Em có một số chuyện muốn hỏi.
Không, thôi, em tự đi tìm vậy.”
Nói đoạn, Hạ Vị Sương xốc chiếc chăn đắp ngang đùi, lấy áo khoác toan mặc vào.
Bạch Thiến không đồng ý mà đắp chăn trở lại cho Hạ Vị Sương: “Làm gì có ai cậy mạnh như em.
Mới ngày đầu tiên nhìn không thấy, thể hiện cái gì vậy? Em không thể nhân lúc này mà ngồi im không đụng gì hết, không nghĩ gì hết, để mình hoàn toàn thả lỏng, nghỉ ngơi cho đàng hoàng à? Lần dị năng phản phệ này của em còn không phải tại tiêu hao quá mức, mệt mỏi quá độ mà ra sao? Nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi đàng hoàng cho chị!”
Bạch Thiến càng nói càng kích động.
Nói đến phần sau đã không nhịn được mà vươn một ngón tay chọt trán Hạ Vị Sương, chọt đến Hạ Vị Sương lảo đảo.
Chọt xong mới nhớ còn có một Tang Lộ ở cạnh bên, cô lập tức rụt tay về, khẽ liếc mắt nhìn qua.
Thấy Tang Lộ híp mắt, trông như đang thơ thẩn trên mây, trong lòng Bạch Thiến lập tức cảm thấy may mắn.
Mù lòa còn có một chỗ bất tiện rất lớn, đó chính là khó quan sát được một số chi tiết thầm lặng.
Hạ Vị Sương ôm trán, cam chịu cười cười, nói: “Vậy được rồi.
Em nghỉ ngơi còn không được sao.”.
||||| Truyện đề cử: Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ! (Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi) |||||
Bạch Thiến lại túm Mễ Nhạc Nhạc xuống khỏi người Hạ Vị Sương, đẩy cho Ngụy Vân Lang.
Một ánh mắt liếc qua, Ngụy Vân Lang lập tức nhận được tín hiệu, đỡ vai Mễ Nhạc Nhạc bắt đầu nói chuyện phiếm với Hạ Vị Sương.
Cũng không có gì để nói.
Cứ ở miết trong khách sạn, chuyện mọi người có thể làm chỉ có nhiêu đó, nhưng từ miệng Ngụy Vân Lang kể ra lại khiến người ta cảm thấy thú vị, đặc sắc.
Bạch Thiến nói một câu: “Chị đi gọi Trịnh Phách Tường.” Rồi lập tức xoay người rời đi.
Cục Than nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng ‘meo’ một tiếng rồi đuổi theo Bạch Thiến.
Tang Lộ dán trên người Hạ Vị Sương buồn ngủ đến nghiêng ngả.
Sự chú ý của cô tuy vẫn đặt ở chỗ Hạ Vị Sương nhưng đã hết một nửa là chìm trong suy ngẫm của bản thân.
Chuyện đôi mắt Hạ Vị Sương chưa được chữa lành có ảnh hưởng lớn dị thường đối với cô.
Trước đó, Tang Lộ chưa hề suy ngẫm gì về chuyện ấy.
Nhưng khi thời khắc này tới, cô mới chợt phát hiện hóa ra mình lại bối rối đến thế.
Nếu Sương Sương mù thì sẽ càng ỷ lại cô.
Chuyện này có vẻ tốt.
Nhưng Sương Sương mù thì em sẽ rất thương tâm.
Thế này thì hình như lại là chuyện xấu.
Mà hiện tại, Sương Sương chưa được chữa khỏi, cô hẳn nên vui vẻ, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy đau buồn cùng Sương Sương.
Cùng một chuyện nhưng tốt hay xấu, hài lòng hay tiếc nuối, lợi mình hay lợi người… vừa trái ngược nhau lại vừa khó để lựa chọn… Không, cũng không phải đặc biệt khó lựa chọn.
Tang Lộ thấy lạ khi nhận ra mình thế mà lại càng hy vọng mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng làm Sương Sương vui vẻ.
Sau đó, cô lại càng khiếp sợ phát hiện mình đang suy nghĩ quá nhiều thứ vô dụng, nhàm chán như thế.
Cô đã có chút thay đổi, tuy không hiểu nhưng hết sức rõ ràng… Cuối cùng, Tang Lộ quy hết tất cả cho Hạ Vị Sương.
Nhất định là Sương Sương quá yêu cô, thế nên mới có thể lấp đầy cái khe tham dục sâu thẳm kia, giúp cô bò ra ngoài một chút, đi ngắm nhìn những phong cảnh khác.
Nhất định là thế.
Tang Lộ cảm động quấn quanh Hạ Vị Sương.
A, ấm quá.
Ngụy Vân Lang đang bô lô ba la cảm thấy không nói nổi nữa: “… Em có quét tuyết bên ngoài.
Nếu có ai đến thì chắc chắn sẽ phát hiện chỗ này có người sống.
Chủ yếu là tuyết dày quá sẽ ảnh hưởng nếu tụi mình lái xe ra ngoài.
Dù là trời rét thế này, em nghi xe căn bản không nổ máy được.”
Tạ ơn trời đất, Bạch Thiến đúng lúc dẫn Trịnh Phách Tường đến đây.
Trước đó cô đã báo cho Trịnh Phách Tường chuyện Hạ Vị Sương bị mù nên Trịnh Phách Tường ngồi đối diện Hạ Vị Sương hai mắt vô thần trên giường cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Ngụy Vân Lang nói khát nước.
Mễ Nhạc Nhạc chuẩn bị đi tích góp nước mắt.
Bạch Thiến giục Hạ Vị Sương ăn gì đó, bèn đi theo hai người kia ra ngoài, để Trịnh Phách Tường ở lại nói chuyện riêng với Hạ Vị Sương.
Dù sao chỗ này có Tang Lộ trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện.
Mà cho dù xảy ra chuyện đi nữa thì người có sao cũng là Trịnh Phách Tường.
Hạ Vị Sương buông cái bát trong tay, hỏi: “Cô Trịnh, bên kia của cô có tin tức gì mới không?”
Trịnh Phách Tường vừa định lắc đầu lại sực nhớ ra Hạ Vị Sương nhìn không thấy, bèn nói: “Không có.
Thời tiết lạnh quá, bên phía căn cứ sẽ giảm bớt những hoạt động ra ngoài, muốn có được tin tức đáng tin cậy là rất khó.”
Kết quả này, Hạ Vị Sương đoán được đại khái nên cũng không quá thất vọng.
Trịnh Phách Tường nhướng mày, hỏi lại: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc dị năng của cô là gì? Sao lại khiến bản thân ra nông nỗi này? Còn hồi phục được không?”
Hạ Vị Sương đáp: “Có hồi phục được không thì tôi không rõ lắm.
Còn về dị năng của tôi, không tiện nói ra.
Đúng rồi, phiền cô liệt kê mối quan hệ của những nhân vật trong căn cứ ra thành sơ đồ, bao gồm cả Thượng tá Dương và Bộ trưởng Quan, sau này có thể sẽ cần đến.
À còn nữa, cô biết một người tên Thành Mẫn không?”
Trịnh Phách Tường nói: “Không quen, người này làm sao?”
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không sao, nhớ kĩ trước đi, có thể anh ta sẽ hữu dụng.
Thành Mẫn, đeo kính.”
Vì nhìn không thấy nên rất nhiều chuyện Hạ Vị Sương chỉ có thể ghi nhớ trong đầu.
Trí nhớ của cô phi phàm, lực tinh thần lại mạnh mẽ, bình thường đương nhiên không vấn đề gì.
Nhưng chính hiện tại, tinh thần cô bị hao tổn, hễ động não là lập tức đau đầu.
Không còn cách nào khác, đành phải viết những chuyện mà giờ có ấn tượng ra, tránh cho sau này không nhớ thêm được gì mà còn quên luôn những chuyện bây giờ.
Hạ Vị Sương nói ra một số điểm mà hiện tại còn nhớ, để Trịnh Phách Tường dựa vào những hiểu biết của bản thân về căn cứ mà viết ra giấy, đồng thời bổ sung, chú thích thêm.
Nếu gặp chuyện gì chính cô cũng không biết, vậy tạm thời để đó.
Chỉ lát sau, Trịnh Phách Tường đã giúp Hạ Vị Sương ghi chép xong.
Cô buông giấy bút, nhìn bộ dáng Hạ Vị Sương bị Tang Lộ quấn lạnh đến mặt trắng bệch, cất giọng nói: “Trước đó cô bất tỉnh ba ngày, không hoạt động gì nhiều, thân thể chắc đã đơ cứng.
Nào, tôi giúp cô hoạt động một chút, tránh cho cơ bắp bị lỏng lẻo.”
Vừa vặn Hạ Vị Sương cũng cảm thấy mình nằm ba ngày, cả người khó chịu, bèn nói: “Có tiện cho cô không?”
“Tôi đương nhiên là tiện rồi.
Xốc chăn lên một chút, cô làm nóng người trên giường là được rồi.
Nhìn không thấy cũng không sao, tôi giúp cô.”
Nói đoạn, Trịnh Phách Tường bình tĩnh tiến lên đỡ vai Hạ Vị Sương.
Cô không hề sợ hãi: “Vị này, Tang Lộ đúng không? Phiền cô nới ra một chút.
Cô quấn lấy, cô ấy không nhúc nhích được.
Cơ bắp lâu không hoạt động sẽ teo lại, thân thể sẽ cứng đờ, tâm trạng sẽ không tốt.”
Tang Lộ đang thơ thẩn trên mây bị lôi tuột xuống: “…??”
Trịnh Phách Tường vỗ vỗ cánh tay Hạ Vị Sương, nói: “Đầu tiên là kéo duỗi một chút.”
Tang Lộ hãy còn quấn trên người Hạ Vị Sương, nặng trĩu, lạnh băng.
Hạ Vị Sương nói: “Tang Lộ, chị buông em ra đã, khó chịu quá.”
Tang Lộ bị đả kích sâu sắc: “Khó chịu?” Từng cái, từng cái xúc tu không tình nguyện rụt trở về.
Tang Lộ vẫn còn chìm sâu trong sự đả kích, khó có thể thoát ra.
Cả người cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.
Hạ Vị Sương xoay cổ, cử động cánh tay: “Phù! Lạnh chết đi!”
Trịnh Phách Tường cười nói: “Hoạt động một chút thì người sẽ ấm lên thôi.
Sinh mệnh quyết định do vận động mà.
Nào, nhích qua bên này một chút.
Rồi, ở đây đi, đừng đổi chỗ, cứ thoải mái duỗi tay duỗi chân cũng không va vào đồ đạc.”
Thấy Trịnh Phách Tường và Hạ Vị Sương bên kia đã bắt đầu tương tác, cô nói một câu, tôi làm một chút, Tang Lộ nheo nheo mắt, cả người toát ra hơi thở của sự phiền chán khó có thể diễn tả.
Hạ Vị Sương hoạt động một chút lại có vẻ nghi hoặc: “Nên thêm than vào bếp lò rồi à? Sao thấy hơi lạnh nhỉ?”
Trịnh Phách Tường cười tủm tỉm đứng dậy nói: “Tôi đi châm than, cô tiếp tục đi.”
Đối phương vừa bước ra ngoài, Tang Lộ đã bật dậy, đóng cửa lại bằng tốc độ ánh sáng, đồng thời nói với Hạ Vị Sương: “Chị cũng có thể… giúp Sương Sương hoạt động.”
Nói đoạn, cô nâng hai tay hai chân Hạ Vị Sương, giúp đối phương cử động.
Một cái lại một cái xúc tu quấn lấy theo quy tắc, cách quần áo có, trực tiếp chạm vào da thịt cũng có.
Ẩm ướt, trơn tuột, lạnh căm bao lấy cái nóng ấm, hệt như một lớp giáp ngoài sinh hóa giúp bệnh nhân bị liệt cử động.
Hạ Vị Sương từ tốn nói: “Tang Lộ, chị không cảm thấy làm vậy thì em hoạt động cũng như không à?”
Tang Lộ đáp hùng hồn: “Như vầy không mệt.
Rất tốt.
Chị và Sương Sương… thân nhất.”
Hạ Vị Sương nghiến răng: “Đúng là không mệt, nhưng hiệu quả cũng không luôn!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...