Dương Hàn Tuyết thấy Tống Thiên Hàn phản ứng như vậy cũng, lên tiếng.
“Không! Em không đồng ý!”
Rồi sau đó Dương Hàn Tuyết kéo Tống Thiên Hàn ra, muốn ra tay đánh Trình Khả Nhu.
Nhưng cô không ngờ được rằng Khả Nhu có thể né được hết.
Trình Khả Nhu cũng không chịu thua, liền trong một chiêu, đã có thể khống chế được Dương Hàn Tuyết.
Dương Hàng Tuyết bị cô khống chế, liền vùng vẩy, muốn thoát ra.
“Cô mau thả tôi ra thả tôi ra!”
Trình Khả Nhu: “Là cô đánh tôi trước đó, bớt la lối lại chút đi!”
Lúc này Mạc Thiên Vũ từ bên ngoài đi vào, vỗ tay đang đi đến chỗ bọn họ.
Tống Thiên Hàn nhìn thấy anh thì giật mình, lo lắng, sợ anh họ sẽ phá hỏng kế hoạch của mình.
Mạc Thiên Vũ: “Trời ơi, hôm nay đông vui thật đó nha! Con xin chúc mừng dì nha! Chắc là dì vui lắm đúng không?”
Trình Khả Nhu nghe thấy giọng rất quen liền quay mặt lại nhìn Mạc Thiên Vũ.
Hai người đều rất là kinh ngạt khi nhìn thấy đối phương.
Mạc Thiên Vũ: “Tại sao? Cô…”
Tống Thiên Hàn nhanh chạy qua ôm lấy Mạc Thiên Vũ, rồi bịt miệng của anh, nhìn mẹ của mình cười nói:
“Con xin phép ra ngoài chút!”
Tống Thiên Hàn nhấp miệng nói với Mạc Thiên Vũ.
“Ra ngoài nói chuyện với em chút đi! Có việc này nó gấp dữ lắm!”
Tống Thiên Hàn kéo Mạc Thiên Vũ nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn ngoái đầu lại nói:
“Con quay lại sao nha!”
Tống Thiên Hàn và Mạc Thiên Vũ đã rời đi, Trình Khả Nhu nhìn mọi người cười gượng giải thích.
“Anh Thiên Vũ! Hơ hơ… chắc là anh ấy bị giật mình thôi! Lúc mới gặp con, con để tóc ngắn, bây giờ con để tóc dài, nên hơi giật mình một chút.
Hơ hơ hơ.”
Tiểu Mỹ: “Nhưng nhìn mặt của cậu ấy, giống như là gặp ma vậy đó!”
Trình Khả Nhu: “Chỉ là giật mình thôi mà có sao đâu.”
Tống Thiên Hàn kéo theo Mạc Thiên Vũ ra bên ngoài, “Ra đây đi anh!”
Mạc Thiên Vũ hất tay Tống Thiên Hàn ra nói:
“Em làm sao vậy? Có gì thì nói ở trong nhà được rồi, kéo anh ra ngoài này để làm cái gì?”
Tống Thiên Hàn: Suỵt! Nói nhỏ thôi anh!"
Mạc Thiên Vũ: “Tại sao?”
Tống Thiên Hàn: “Anh tuyệt đối không được nói chuyện của Khả Nhu ra đâu!”
Mạc Thiên Vũ không hiểu gì, “Tại sao cô ta lại ở đây?”
Tống Thiên Hàn: “Thì ờ… thì em thuê cô ấy đóng giả làm người yêu của em!”
Mạc Thiên Vũ nghe vậy liền cảm thấy sốc, “Trời đất ơi! Thiên Hàn, em đang nghĩ chuyện điên khùng gì vậy?”
Tống Thiên Hàn: “Thì chính anh là người gợi ý cách này cho em kia mà!”
Mạc Thiên Vũ cảm thấy có gì đó sai sai, “Đợi, đợi một chút đã anh gợi ý sao?”
Tống Thiên Hàn liền gật đầu xác nhận, " Ừm!"
Mạc Thiên Vũ lúc này mới nhớ ra mấy hôm trước ở thôn Đại Lâm anh đã nói với Tống Thiên Hàn.
“Nếu em không muốn kết hôn với Hàn Tuyết, thì tìm người yêu đi, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc! Anh phải lên sân khấu gặp người hâm mộ của anh rồi!”
Mạc Thiên Vũ nhớ ra liền vỗ vào trán mình, nói:
“Trời ơi, lúc đó anh chỉ nói lung tung thôi mà, ai biểu em nghe, rồi còn làm theo nữa!”
Tống Thiên Hàn: “Thì… em đâu có nghĩ ra cách nào khác đâu, với lại lúc đó Tiểu Mỹ gọi điện nói với em,là mẹ em bắt em phải làm lễ đính hôn với Hàn Tuyết, nên em đành phải sử dụng cách này thôi!”
Mạc Thiên Vũ: “Nhưng có bao nhiêu cô gái em không chọn, lại chọn người chỉ biết gây rắc rối thôi hả? Anh đảm bảo chuyện này nhất định sẽ bị bại lộ cho xem.”
Tống Thiên Hàn: “Vậy em cũng sẽ đảm bảo với anh là chuyện này sẽ không bại lộ.
Bởi vì, anh không thấy lúc Khả Nhu chửi Hàn Tuyết rất đanh đá, rất hung dữ hay sao?”
Mạc Thiên Vũ: “Có gì là lạ đâu.”
Tống Thiên Hàn: “Nói thật với anh nha lúc nảy em rất muốn quay lại cho anh xem đó.
Cả 2 người chửi nhau rất là kịch liệt!”
Mạc Thiên Vũ: “Ờ!”
Tống Thiên Hàn: “Nhưng mà, em nghĩ vậy cũng tốt! Hàn Tuyết sẽ không còn theo em làm phiền nữa, và mẹ của em cũng sẽ không còn làm đủ chuyện, đẻ ép em kết hôn với Hàn Tuyết nữa!”
Mạc Thiên Vũ lắc đầu, nói: “Thôi tùy em sau này lỡ bị phát hiện thì đừng có lôi anh vô là được! Anh thà đi chăm sóc da thư giản còn có nghĩa hơn!”
Lúc này ở thôn Đại Lâm, Lý Dịch Minh như người mất hồn ngồi ở trước cửa nhà, vẻ mặt buồn bả, thở dài.
“Hazz… hazzz…”
Lúc này Lý Tuấn từ bên ngoài đi vào nhà, Lý Dịch Minh liền kéo lấy áo của ba mình lại.
Đột nhiên bị con trai nắm lấy áo mình kéo lại, Lý Tuấn liền hỏi:
“Dịch Minh con làm gì vậy, mau bỏ tay coi!”
Lý Dịch Minh: “Ba ơi, ba, ba!”
Lý Tuấn đánh vào tay con trai mình, “Con bỏ cái tay ra, rách áo ba bây giờ.”
Lý Dịch Minh cầu xin, “Ba, ba mau tắm rửa sạch sẽ, rồi qua nhà của dì Hân Thư với con đi!”
Lý Tuấn khó hiểu hỏi lại, “Qua nhà của Hân Thư để làm cái gì?”
Lý Dịch Minh: “Thì để ba hỏi cưới Khả Nhu cho con đó!”
Lý Tuấn liền đánh vào đầu của Lý Dịch Minh một cái nói:
“Con bị điên rồi, con bị điên thiệt rồi! Nói cưới là cưới liền được hả? Sao mà nóng vội quá vậy?”
Lý Dịch Minh: “Ba! Dì Hân Thư nói với con cô ấy sẽ không ở dây nữa.
Cô ấy sẽ lên thành phố Đại để làm việc đó.”
Lý Tuấn: “Hả? Đi thành phố Đại rồi hả?”
Lý Dịch Minh gật đầu, “Dạ!” Lý Dịch Minh nắm lấy tay của ba mình nói tiếp,
“Ba, nếu Khả Nhu rời khỏi đây thì con đau lòng chết luôn đó!”
Lý Tuấn: “Khả Nhu đến thành phố Đại thì tốt rồi!”
Lý Dịch Minh: “Ôi! Ba…”
Lý Tuấn: “Bởi vì, bởi vì, Khả Nhu muốn đến thành phố Đại đẻ kiếm thêm để trả nợ cho mẹ! Khả Nhu là đứa con hiếu thảo, biết trả ơn cho ba mẹ thì cũng tốt thôi con!”
Lý Dịch Minh: “Ba không được đâu, nếu Khả Nhu đi rồi con sẽ ở lại với ai đây?”
Lý Tuấn khuyên răng, “Dù Khả Nhu có ở đây thì nó cũng không có đồng ý kết hôn với con đâu.”
Lời này của ông như một con dao sắt nhọn đâm vào trái tim của Lý Dịch Minh.
Lý Dịch Minh lại khẳng định.
“Con chấp nhận, nhưng mà con sẽ không chịu thua!”
Lý Tuấn: “Tốt! Thôi, vậy ba đi tắm nha!”
Lý Dịch Minh: “Ba tắm nhanh nhanh một chút nha!”
Lý Tuấn vừa đi vừa khua tay, nói: “Biết rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...