Không ai tiếp lời, bầu không khí tựa như đang chờ đợi giây phút công bố kết quả kỳ thi đại học.
Lê Nhất và Kiều Mộ Dương đều không nhìn cái hộp đồ nhỏ trên bàn kia.
Mặc dù đã là người trưởng thành, đã trải qua cái tuổi ngây thơ kia từ lâu, nhưng bọn họ vẫn không thể tự nhiên đối mặt với bất cứ chuyện nào có liên quan đến tình yêu.
Ngay cả bọn họ đấu võ mồm, cũng cực kỳ giống với đám nhóc tiểu học.
Phí Nhã nhìn bọn họ như vậy, cảm thấy cực kỳ không thú vị bèn cầm lấy túi của mình đứng dậy, "Chuyến bay sáng mai nên tớ phải về khách sạn đây."
"Tớ tiễn cậu." Kiều Mộ Dương xung phong nhận việc.
"Không cần đâu." Phí Nhã từ chối, cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lê Nhất gọi cô ấy lại: "Tớ đưa cậu về nhé."
Phí Nhã lắc đầu lại thở dài.
Hai người đưa Phí Nhã lên xe taxi, khói xe trải dài trên đường nhựa.
Lê Nhất vẫn luôn ghét ban đêm mùa hè, oi bức, lê thê khiến người ta phiền lòng, nóng nảy.
Cô đi ở đằng trước, Kiều Mộ Dương đi theo sau cô, bỗng nhiên cô quay đầu lại hỏi anh: "Có phải tớ còn rất trẻ con đúng không?"
"Em không trẻ con." Kiều Mộ Dương duỗi tay chỉ chỉ bản thân, "Trẻ con mới là anh."
Đối thoại vô nghĩa, thổn thức không có lý do, tình cảm không rõ ràng.
Lê Nhất nhún vai một cái, nói: "Đi thôi, về nhà uống hết bia thôi."
Uống đến cuối cùng, hai người vẫn không say.
Bọn họ mê man nhìn đối phương, tựa như đang hận ông Trời đã cho bọn họ tửu lượng tốt như vậy.
Lúc này, Kỷ Tư Viễn gọi điện thoại tới, nói tiện đường nên đưa cho Lê Nhất chút đồ.
Năm phút sau, Kiều Mộ Dương đi qua mở cửa.
Giây phút nhìn thấy Kiều Mộ Dương, Kỷ Tư Viễn lại nếm được tư vị của năm lớp 12, sự nổi bật bị người này cướp sạch.
Mà đuôi mắt của Kiều Mộ Dương tự nhiên hiện lên sự kiêu ngạo của thiếu niên.
Sau khi đi vào thấy vô số chai bia rỗng trên mặt đất, Kỷ Tư Viễn nhíu mày quan tâm Lê Nhất nói: "Uống bao nhiêu vậy? Có đau đầu không?"
Lê Nhất lắc đầu: "Sao muộn vậy rồi còn qua đây?"
"Buổi tối liên hoan với đồng nghiệp, đồ ăn ở nhà hàng không tệ, tớ nghĩ chắc hợp với khẩu vị của cậu nên đóng gói một chút mang qua cho cậu." Kỷ Tư Viễn nói xong bèn pha một ly nước mật ong cho Lê Nhất, bưng đến trước mặt cô, ngồi xuống cạnh cô.
Kiều Mộ Dương nhìn thấy dáng vẻ Kỷ Tư Viễn như bạn trai Lê Nhất, lại nhìn cậu ta quen cửa quen nẻo ở nhà Lê Nhất như vậy, rốt cuộc đã có mấy phần nóng nảy do cồn mang đến.
"Hai người nói chuyện đi, tôi về trước." Cái tên chưa bao giờ muốn làm quần chúng đứng dậy sải bước về phía ngoài cửa.
Anh cũng lo bản thân mà nhìn nữa, lại thật sự hợp với cái từ "trẻ con" này.
Có gì hot? Chọt thử t????ang ﹛ ????????ù???? ????????????уện.Vn ﹜
"Điện thoại." Lê Nhất cầm điện thoại mà anh để quên trên bàn trà đuổi theo.
Hai người đi đến hành lang, Lê Nhất đưa điện thoại cho anh.
Kiều Mộ Dương không nhận, mím môi nhìn gương mặt Lê Nhất chằm chằm.
"Chín giờ sáng mai?" Lê Nhất hẹn thời gian làm việc vào ngày mai với anh.
Anh không tiếp lời, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô.
Từ trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, thứ tuôn ra đã không còn sự kiềm chế như khi còn là thiếu niên, Lê Nhất nhìn thấy rõ dục vọng không rõ nguyên do trong đó.
Giây tiếp theo, Kiều Mộ Dương kéo cô lại gần, chuẩn xác tìm được cánh môi mềm mại của cô.
Thế giới của Lê Nhất tĩnh lặng, hết thảy cảnh vật trước mặt đều hư vô.
Cảm giác tê dại và chóng mặt từ đỉnh đầu đi xuống, đọng lại trong lồng ngực tạo thành một khối rắn khô cạn lại ấm áp.
Hơi thở bị cướp đi, chóp mũi chạm vào sườn mặt của người đàn ông, mất đi chức năng vốn có.
Cũng không phải Lê Nhất chưa từng tưởng tượng nụ hôn đầu tiên là cảm giác gì.
Cô nghĩ, chắc là sự ngây ngô của thiếu niên chạm vào sự ngây thơ của cô gái, choáng váng mở ra một mảnh ẩm ướt ngọt ngào, trong sự thẩm thỏm dè dặt khắc nét sống động vào vĩnh hằng.
Mà không phải giống như bây giờ, là đoạt lấy, là biểu thị công khai chủ quyền, càng là phát tiết hơn.
Sau năm sáu giây, Kiều Mộ Dương buông Lê Nhất ra.
Anh quay mặt đi không nhìn cô, nói với cô với giọng điệu của thiếu niên: "Vào đi, ngủ sớm một chút."
Nói xong bèn xoay người bước đi.
Lê Nhất nhìn bóng lưng anh, rõ ràng cái người này đã hai mươi sáu tuổi, nhưng tại sao vào giây phút này, cô lại cảm thấy anh nhiều nhất chỉ mười tám tuổi.
Cảm xúc trong mắt anh ban nãy, rõ ràng là đắc ý.
Anh giống như đang nói với cô: "Kỷ Tư Viễn ở trong đó thì thế nào, anh đã hôn em rồi, tối nay, anh vẫn là người chiến thắng."
Say khi Lê Nhất về nhà, Kiều Mộ Dương gửi cho cô một cái Wechat: [Xin lỗi với em trước, ban nãy là anh lỗ mãng, đánh mất sự đúng mực giữa bạn bè, xin em thứ lỗi.
Nhưng mà em cũng hiểu cho anh, mấy năm nay, người ở bên cạnh em là cậu ta, không phải anh.
Mỗi lần anh nghĩ đến điều này, anh đều rất khó chịu.
Trẻ con không phải nguyên tội, bỏ lỡ mới phải.].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...