Bạn Gái Đến Từ Tháng 7 Âm Lịch


Quan Mỵ Du bị đuổi về lớp học mà chẳng hiểu vì sao.

Lâm Hạo có hỏi cô tình hình thế sự cô cũng kể lại tường tận, xong anh cũng cảm thấy không có gì kỳ lạ.
Triệu Tuấn Dương xưa nay là một người đàn ông thoạt nhìn thì có cảm giác rất ân cần, nhưng thật ra hắn chỉ như thế đối với công việc thôi.

Còn với chuyện tình yêu trai gái thì xưa nay lạnh nhạt vô tình, đến nổi các vị trưởng bối trong nhà đôn thúc hắn tìm người yêu đường hắn cũng phớt lờ cho qua.
Giờ ra chơi, bạn học nữ nọ tới tươi cười với Quan Mỵ Du.

Nữ sinh ấy muốn nắm tay cô thì bị Lâm Hạo chặn lại, anh nói:"Đừng có đụng chạm vào người em họ của tôi, em ấy không thích đâu."
"Trời, Hạo ca sao anh quan tâm em họ dữ vậy.

Em nắm tay thân thiết thôi chứ có phải có ý xấu gì đâu."
Lâm Hạo nghe vậy liền cười nhếch mép, tỏ thái độ cà lơ phất phơ đáp:"Trần Tiểu Mai, tôi còn lạ gì cậu nữa.

Cảnh cáo cậu trước em ấy là em họ của tôi, đừng có dại dột mà chọc vào."
Trần Tiểu Mai này là chị đại trong trường học NN, tuy là con gái nhưng tính tình quậy phá hệt như con trai.


Gia đình cũng thuộc dạng khá giả nên ở trong trường cô ta kéo bè kéo phái đi ức hiếp nữ sinh khác là chuyện thường ngày ở huyện.
Lâm Hạo sợ, Trần Tiểu Mai và Quan Mỵ Du mà tụ lại một chỗ sẽ xảy ra chuyện lớn.

Một người tình không sợ trời không sợ đất, một kẻ thì chẳng phải người bình thường.
"Mỵ Du, xuống canteen đi.

Cậu vào học rồi cũng phải kết giao bạn bè đúng không, chẳng lẽ định đi theo anh họ cậu suốt?"
"Bạn bè hả, được chứ."
Quan Mỵ Du có biết trên Dương Thế sẽ tồn tại mối quan hệ gọi là "bạn bè" người sống thường rất trọng những mối quan hệ như thế này.

Cô cũng muốn thử, bạn bè là như thế nào.
Có vài oan hồn dưới Địa Phủ, nguyên nhân lìa đời cũng vì hai chữ "bạn bè" này.
Lâm Hạo không cản cô, trước khi đi anh còn dúi vào tay cô ví tiền, anh nói:"Muốn cái gì thì mua."
"À, ừ."
Quan Mỵ Du cứ nhận thôi, cô cùng Trần Tiểu Mai và một số nữ sinh khác đi xuống "canteen" gì gì đó.

Thấy người ta mua đồ ăn, nước uống, cô cũng bắt chước mua theo.

Lần đầu tiên Quan Mỵ Du cầm được tờ tiền trên Dương Thế, nó khác hẳn với tiền Âm Phủ, thảo nào bữa đó ông bán bánh bao lại chửi cô.
Mấy nữ sinh tụ lại với nhau thì có thể nói gì ngoài chuyện thời trang và nam sinh.

Trần Tiểu Mai khoác tay cô, mờ ám hỏi:"Này Mỵ Du cậu đã tia được nam sinh nào trong trường mình chưa?"
"Hả, à..." Cô hơi ngơ ra.
Trần Tiểu Mai lại nói tiếp:"Cậu nói đi, tớ sẽ giúp cậu theo đuổi."
"Vì sao?"
Quan Mỵ Du thấy lạ, sao bạn học này lại đối tốt với cô như vậy? Chẳng lẽ vì mối quan hệ mang tên "bạn bè" của con người sao?
Nếu vậy thì tuyệt quá!
"Thì chúng ta là bạn bè mà.


Cậu nói đi, là anh nào lọt vào mắt xanh của cậu?"
"Thầy Triệu, thầy ấy đẹp trai quá!"
Cô nói xong, mấy nữ sinh tắt hẳn nụ cười và nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Quan Mỵ Du nhướn mày hỏi lại:"Sao vậy?"
"À, không có gì.

Cậu thích thầy Triệu hả, vậy cậu đã nói cho thầy ấy nghe chưa?" Trần Tiểu Mai hỏi tiếp.
"Tớ hỏi thầy Triệu có thích tớ không, thầy ấy đuổi tớ ra khỏi phòng.

Vậy là sao?"
Trong đám nữ sinh có người cười tủm tỉm, Trần Tiểu Mai trừng cậu ta, sau đó thấy cậu ta không dám cười nữa.
Quan Mỵ Du cũng không hiểu hành động này cho lắm, người sống thật kỳ lạ.
"Cậu đừng buồn, đối tượng cậu thích hơi đặc biệt.

Bảo thầy Triệu nói thích cậu cũng hơi làm khó thầy ấy.

Cậu cũng hiểu mà chúng ta là học sinh của thầy ấy, cũng hơi cấm kỵ một chút.

Nhưng không sao, có tớ, tớ sẽ giúp cậu."

Quan Mỵ Du nghe có người muốn giúp mình theo đuổi Triệu Tuấn Dương, hai mắt cô nàng sáng rực, khoé môi treo một nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Trần Tiểu Mai nói với cô, muốn theo đuổi một người thì ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.

Thầy giáo Triệu là một người quan trọng việc học hành, nên cô ấy nói Quan Mỵ Du có thể lợi dụng chuyện không hiểu bài trong lớp tới gặp riêng thầy ấy để hỏi bài.
Nhưng hỏi bài chỉ là cái cớ thôi, chủ yếu là lúc tới hỏi bài phải xinh đẹp, cười duyên với thầy ấy nhiều một chút.
"Thầy Triệu sẽ thích con gái cười duyên hả?" Quan Mỵ Du thiệt tình hỏi lại.
Trần Tiểu Mai ôm vai cô:"Sao người cậu lạnh quá vậy, đừng có căng thẳng.

Nói cậu nghe, đám đàn ông, con trai chỉ thích con gái nũng nịu như mèo con thôi.

Bởi vậy cậu phải điệu đà lên, có như vậy mới để lại ấn tượng tốt với đối phương."
Cô giật giật khóe môi, đầu óc nghĩ tới cảnh tượng sâu xa...
*
8 giờ tối, tại văn phòng tiếp học sinh của trường NN vẫn sáng đèn.
Nữ sinh với gương mặt xinh đẹp đang cặm cụi nhìn vào sách vở trước mặt, người đàn ông bên cạnh tận tình chỉ dạy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui