Bạn Gái Đại Ca
--- ------ ------ ------ ------ --------
Giữa biển người rộng lớn bao la...
Tôi đã gặp lại em...
... ...... ....
Nó miễn cưỡng bước lên chiếc xe dành cho du học sinh, trong lòng đầy "oán hận" về hắn, khi nghe những tiếng xì xào của đám người trên xe về chuyện của nó ban nãy...
*Du học sinh 1* Con bé hạng 1 này vừa mới ẩu đả một trận với ai đó tại sân bay đấy!
*Du học sinh 2* Thật vậy à ?
*Du học sinh 3* Phải đấy! Nhìn cái mặt ngây thơ thánh thiện vậy mà...
*Gui gui-tức giận* Các người có thôi ngay ko hả ? Đây đâu phải là lỗi của cậu ấy đâu! (liếc)
Gui đành nghe lời cô bạn ngồi xuống, còn lũ du học sinh cũng đành im lặng trước cái liếc kinh hoàng của "Búp bê giỏi võ"-nó.
"Như vậy gọi là không để tâm ư ?"
Không gian bỗng trùng xuống khi chiếc xe dừng lại trước trường công lập WK (có nghĩa là vua W), một trong những trừng nổi tiếng nhất Châu Á.
Nói về trường WK, đây là một trường học mang tầm quốc gia, với học phí cao ngất ngưỡng thì chỉ có con nhà quyền quý mới có thể vào được, trừ trường hợp những học sinh xuất sắc sẽ được miễn học phí. Ngoài ra, đây còn là nơi chốn để bọn "phá gia chi tử" hay con nhà xả hội đen tự do tung hoành (trường tự do), nên an ninh "không mấy" tốt cho lắm.
Và một điều đương nhiên, đứng trước vẻ "hào hoa bóng loáng" bên ngoài của trường thì tất cả học sinh không khỏi thốt lên:
-Thật tuyệt vời! Chúng ta sẽ là học sinh ở đây trong 3 năm liền ư ?
Sau khi làm xong thủ tục nhập học, chúng nó được một "đặc ân", đó là-tự do tham quan trường trước khi quay về kí túc xá.
*Satomi -lo lắng* Gui này! Bồ có thấy trường này lạ lắm không ?
*Gui* Có gì đâu! Trường rất đẹp mà!
*Satomi* Không phải! Ý của mình là trường này có vẻ vắng vẻ quá, lại rất có "sát khí".
*Gui-cười* Thôi đi cô nương! Đừng tưởng tưởng mọi chuyện quá mức lên như thế! Giờ là nghỉ hè thì phải vắng vẻ thôi!Có lẽ bồ đã quá mệt sau chuyến bay dài đấy !
Nó phì cười vì những ý nghĩ của mình, nó đã quá mệt mỏi vì "trận chiến" trên sân bay chẳng ? Thế nhưng, điều mà con bé nghi ngờ một phần đã thành sự thật:
ÁAAA....
*Satomi-hốt hoảng* Bồ cũng nghe thấy, đúng không ?
*Gui* Phải! Hình như là có ai đang kêu cứu...
Không thể chần chừ, nó dùng "đôi chân vàng" của mình, "phi" thật nhanh đến "hiện trường", nơi mà chủ nhân của tiếng kêu cứu sắp bị "hung thủ" làm bậy.
-Chẳng ai cứu em giữa khu vực không một bóng nưgời này đâu! Với lại, là người của anh sẽ không thiệt thòi đâu!
-Buông tôi ra! Có ai không ? Cứu tôi với!
Không để nạn nhân nói thêm một lời nào nữa, tên "côn đồ" bắt đầu sàm sỡ nạn nhân. Điều tất nhiên là "búp bê giỏi võ" sẽ không bỏ qua chuyện này rồi.
*Satomi-tức giận* Tên vô lại kia! Gặp bổn cô nương xem ra hôm nay ngươi tới số rồi!
*Côn đồ-cười đểu* ái chà! Hôm nay may mắn thật mới gặp được nhiều cô em xinh đẹp như thế này!
Hắn buông "nạn nhân" ra, thế là cô ta vùi đầu bỏ chạy và bỏ mặc ân nhân mình với tên sở khanh. Đứng trước một thằng không ra gì, nó đâm ra quạu và có một chút khinh khỉnh.
*Satomi* Trên đời này ta ghét nhất là những tên chuyên ăn hiếp phụ nữ như mi! Hôm nay ta sẽ..."thay trời hành đạo"!
Quá tức giận, Satomi liền động thủ tay chân, thế là: =
-"Chị" ơi tha cho em lần này đi! em lỡ dài...- Sau đòn nhừ tử của nó, tên côn đồ bắt đầu van xin, khiến con bé bị phân tâm và trúng kế của hắn lúc nào không hay:
-Chết đi, con khốn!- tên côn đồ cười đắc chí. Thật ra hắn không chỉ có một mình, mà còn có tên đồng bọn giở trò đánh lén phía sau, nhưng đến khi nó phát hiện thì đã muộn mất rồi, chỉ còn biết nhắm nghiền mắt lại mà cầu xin sự phù hộ của Chúa. trong giờ phút "linh thiêng" sắp "ăn gậy" ấy, trong đầu của nó chỉ toàn là hình ảnh của hắn với hai chữ "phục thù" mà thôi.
Bốpppppppppp- Chiếc gậy của tên "côn đồ" thứ hai vun xuống nhanh như chớp. Số phận của nó như "ngàn cân treo sợi tóc"
"Mình phải chết như vầy sao ? Mình vẫn còn chưa trả được thù mất tóc cơ mà ! >
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...