Xuống máy bay, bọn họ đi thẳng đến Cửu Bộ.
Chỉ là vừa mới đi vào Cửu Bộ, bọn họ đã bị bảo vệ gác cửa Vương Dã gọi lại.
“Lại tới nữa?” Vương Dã nhìn chằm chằm thiếu niên quỷ trong mấy người họ.
“Chào… chào anh.” Thiếu niên quỷ là một con quỷ lễ phép, nhìn thấy người quen thì vội vàng chào hỏi.
Chỉ là cơ thể thành thực lui về đằng sau đã để lộ sự sợ hãi của cậu ấy, cậu ấy vẫn chưa quên lần trước lúc đến đây người này đã lập tức bắt cậu ấy lại.
Hơn nữa lúc cậu ấy bị người này xách đi cũng không biết là làm sao, quỷ khí hỗn loạn, ngay cả cơ thể cũng suýt nữa không ngưng tụ được.
Cho nên mặc dù người này chỉ là bảo vệ giữ cửa, nhưng trông có vẻ còn lợi hại hơn cả Tiểu Ngữ.
“Không chuyển lời?” Vương Dã nhìn qua Thẩm Chi Ngữ hai tay trống không, tiếp tục hỏi thiếu niên quỷ.
Thẩm Chi Ngữ ngẩn ra, Tiểu Vệ từ nhỏ đã lớn lên ở dưới lòng đất của trang viên nhà họ Thẩm, cũng không quen biết ai, Vương Dã bảo cậu ấy chuyển lời cho ai?
Cũng may trí nhớ của thiếu niên quỷ rất tốt, nghe Vương Dã nhắc như vậy lập tức nhớ ra: Ngày đó người này đã từng nói nhắn với Tiểu Ngữ rằng lúc quay lại nhớ mang theo hai bình rượu ngon.
Làm sao đây, quên nói mất rồi?
thiếu niên quỷ sốt ruột suy nghĩ biện pháp giải quyết, cuối cùng hai mắt lóe lên, móc ra một chiếc áo len ở trong túi của mình: “Tặng… tặng anh này.”
Vương Dã nhìn chằm chằm chiếc áo len được đưa đến trước mặt mình, không nhịn được mà bắt đầu quan sát cẩn thận.
Từng đường may của áo len rất tỉ mỉ, mỗi một sợi len đều có quỷ khí quấn quanh, điều này chứng tỏ thiếu niên quỷ này đã từng sờ qua từng sợi len một, vậy nên cái áo len này là do đích thân cậu ấy đan.
“Xấu quá!” Nhìn xong, Vương Dã bình luận.
Thiếu niên quỷ chỉ cảm thấy ngực mình như bị trúng một mũi tên, rõ ràng ban đầu khi học hoa văn này ở trên ti vi, giáo viên trên ti vi đã nói rằng đây là bản kinh điển của mấy thập niên trước mà.
Chẳng lẽ bản kinh điển không phải là bản đẹp nhất sao?
“Vậy… vậy tôi đổi cho anh cái khác?” Thiếu niên quỷ vội vàng rút tay về, muốn đổi lấy cái khác.
“Những cái khác còn xấu hơn.”
“Anh… anh còn chưa xem mà.” Thiếu niên quỷ không phục, còn chưa xem qua những cái khác dựa vào cái gì mà nói áo len của cậu ấy xấu.
“Không phải bốn người họ đều đang mặc sao?” Vương Dã khinh bỉ nói.
“…” Thiếu niên quỷ ấm ức, thậm chí còn có một chút tự ti.
Đúng vậy, cậu ấy chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không lẽ áo len mà cậu ấy đan thực sự rất xấu sao?
“Này, đủ rồi nhé, nói thêm nữa là quá đáng rồi đấy.” Thẩm Chi Ngữ không nhìn nổi nữa, sao người này lại bắt nạt ma?
Vương Dã nhìn Thẩm Chi Ngữ cười lạnh, một lần nữa đưa tay ra với thiếu niên quỷ: “Đưa đây.”
“Anh… không phải anh không cần à?” Thiếu niên quỷ nghi ngờ.
“Trông cũng rất mát mẻ, mang về làm đệm ngồi.” Vương Dã rút lấy áo len từ trên tay thiếu niên quỷ, bổ sung một câu: “Chỉ được coi là lãi thôi đấy.”
Nói xong câu này, Vương Dã xoay người trở về căn phòng nhỏ của mình, khoác áo lông lên chỗ tựa ghế, sau đó ngồi lên trên tiếp tục ngủ.
“Lãi gì vậy?” Thẩm Chi Ngữ không hiểu.
“Lãi của hai bình rượu ngon.” Thiếu niên quỷ trả lời.
“Rượu ngon?” Mọi người khó hiểu.
“Có lẽ là lần trước Tiểu Vệ đến đây đứng ở cửa rình trộm bị Vương Dã bắt được, Vương Dã tha cho cậu ấy một lần, nói là bảo anh quay lại thì mang cho anh ấy hai bình rượu ngon.” Lúc này Trần Dương chợt nhớ ra, giải thích thay thiếu niên quỷ.
“Tôi… tôi quên mất.” Thiếu niên quỷ áy náy đáp.
“Không sao, tôi cũng không nhớ.” An Niên an ủi vỗ vỗ thiếu niên quỷ.
“Chuyện có to tát gì đâu? Lát nữa lên mạng mua lấy hai bình.” Thẩm Chi Ngữ còn tưởng là chuyện gì, an ủi thiếu niên quỷ đang buồn rầu xong, bọn họ tiếp tục đi vào.
Đi đến khu phòng làm việc, bốn người một ma chạy thẳng đến khoa nhân sự ở tầng hai.
Muốn cho ma thiếu niên ở lại Cửu Bộ, thế nào cũng phải chào hỏi trưởng khoa Lưu.
“Về rồi à? Thẩm Chi Ngữ, tháng này cậu… hử? Sao còn mang cả một con ma về đây?” Trưởng khoa Lưu cầm tờ đơn kiểm tra chuyên cần đang định tính toán rõ ràng với Thẩm Chi Ngữ việc anh ấy nghỉ làm không phép, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một con ma rất lớn.
“Chào… chào chú, đây là quà ra mắt.” Mặc dù thiếu niên quỷ không tiếp xúc nhiều với xã hội, nhưng mà trên phim đã từng diễn, muốn nhờ người làm việc phải tặng quà.
“Có chuyện muốn nhờ tôi?” Trưởng khoa Lưu cũng là người tinh ý, vừa đến đã tặng quà, rõ ràng là có chuyện muốn nhờ ông ấy.
“Cháu muốn để Tiểu Vệ ở lại Cửu Bộ.” An Niên lên tiếng.
“Không được, Cửu Bộ không thu nhận hồn ma.” Trưởng khoa Lưu không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
“Vì sao lại không được, Huyết Phách cũng là hồn ma mà.” An Niên không phục.
“Cậu ta là tình huống đặc biệt, Bộ trưởng phê duyệt riêng.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Tiểu Vệ cũng là phê duyệt riêng, cháu bảo bố cháu phê duyệt riêng.” An Niên nói.
“Văn bản đã phê duyệt đâu?”
“Cháu… lát nữa cháu sẽ gọi điện thoại xin.” An Niên chột dạ.
“Vậy là không có rồi.” Trưởng khoa Lưu buông tay.
“Trưởng khoa Lưu, làm gì mà nghiêm khắc như vậy chứ?” Triệu Phương cũng gia nhập đại quân cầu xin: “Tiểu Vệ chưa từng hại ai, hơn nữa Cửu Bộ của chúng ta có nhiều thiên sư như vậy…”
“Quy định chính là quy định, các cậu đừng để tôi khó xử…” Thái độ của trưởng khoa Lưu kiên quyết dị thường.
Mọi người chợt im lặng, đều quay sang nhìn An Niên.
An Niên vội vàng gọi điện cho bố mình, nhưng không làm sao gọi được.
“Gọi cũng vô ích, không có lý do đặc biệt Bộ trưởng sẽ không phê duyệt đâu.” Trưởng khoa Lưu nhắc nhở.
“Vậy phải làm sao đây?” Trong nháy mắt An Niên ủ rũ cúi đầu cúp điện thoại.
“Không sao đâu, thủ đô lớn như vậy, tôi tìm lấy một chỗ để ở là được rồi.” thiếu niên quỷ thấy mọi người khó xử như vậy, chu đáo đáp.
“Không được, quỷ khí trên người cậu quá nặng, thủ đô lại có nhiều thiên sư, đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện.” Thẩm Chi Ngữ không yên tâm nói.
Tiểu Vệ không phải cô hồn dã quỷ, vừa không có tâm tư đề phòng người khác, nếu như ra ngoài đụng phải thiên sư lợi hại, không chừng còn bị hồn phi phách tán.
“Trưởng khoa Lưu.” Lúc này, Trần Dương bỗng nhiên lên tiếng: “Thật ra Tiểu Vệ là lệ quỷ mà tôi và An Niên bắt được, vì tạm thời không tìm được công việc sắp xếp cho cậu ấy nên chúng tôi mới đưa cậu ấy về đây nhốt lại.”
Nhốt lại? Mọi người ngẩn ra.
Trưởng khoa Lưu nhìn Trần Dương, nhướng mày: “Là như vậy?”
Trần Dương cầm lấy áo len trên tay thiếu niên quỷ nhét vào tay trưởng khoa Lưu nói: “Đúng, tạm thời nhốt ở trong sân, một khi tìm được công việc thích hợp thì tôi sẽ đưa cậu ấy đi.”
“Nếu là lệ quỷ do các cậu bắt về, muốn xử lý thế nào cũng không cần thông qua tôi.
Đợi đến khi xử lý xong viết một bản báo cáo công việc cho tôi là được.” Trưởng khoa Lưu yên lặng nhận lấy áo len, vừa sờ là cảm nhận được, giá thị trường của áo len lông cừu này thế nào cũng phải hai nghìn tệ.
Tình huống nhanh chóng thay đổi, rời khỏi phòng nhân sự, mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái với Trần Dương.
“Đổi một cách giải thích mà thôi, thật ra trưởng khoa Lưu vốn không có ý làm khó Tiểu Vệ.” Trần Dương giải thích.
Vừa rồi trưởng khoa Lưu không ngừng nói đến quy định, thực ra là đang nhắc nhở bọn họ lợi dụng chỗ hở để chui vào.
“Muốn giúp đỡ sao không nói thẳng ra, cứ nhất định phải quanh đi quẩn lại.” Triệu Phương cảm thấy người như trưởng khoa Lưu sống cực kỳ mệt mỏi.
Mọi người đều gật đầu tán thành, chỉ có Trần Dương coi như hiểu được trưởng khoa Lưu, cương vị trách nhiệm không giống nhau mà.
Các cậu không tìm được chỗ hở để chui là bản lĩnh của các cậu, tôi chủ động mở lỗ hổng cho các cậu chui đó là lơ là chức trách.
Cho dù nói thế nào, thiếu niên quỷ cũng coi như đã ở lại Cửu Bộ.
Đối với việc này, mọi người trong Cửu Bộ và những chú mèo đều rất vui mừng.
Phạm vi nhiệt độ của Cửu Bộ luôn luôn bảo trì trong hai mươi ba độ, khiến người ta cực kỳ thoải mái.
Hơn nữa mọi người trong Cửu Bộ không cần thay phiên nhau đi chăm sóc đám mèo kia nữa, vì hình như thiếu niên quỷ rất thích đám mèo mun này, lúc nào cũng đưa đồ ăn đi cho ăn đúng giờ, mỗi ngày đều chơi đùa với đám mèo mun đó rất vui vẻ.
Đương nhiên, thiếu niên quỷ cũng rất vui.
Thật ra nhà họ Thẩm cũng có một con thú cưng, là nhóc mập em trai thứ ba nhà họ Thẩm nuôi, tiếc là con mèo kia không nhìn thấy cậu ấy.
Nhưng mà mèo ở đây thì không như vậy, phần lớn bọn chúng đều nhìn thấy cậu ấy.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy hồn ma thích chơi đùa thân thiết với mèo mun đến vậy.” Trong lúc nghỉ trưa, mọi người trong Cửu Bộ không cần sợ nóng nữa nên mở bữa tiệc dã ngoại, trải một tấm khăn trải bàn lên bãi cỏ, ăn đồ ăn gọi bên ngoài của mình.
“Đây đã là gì, ngay cả An Niên cậu ta cũng không sợ.” An Niên là một con mèo mun có năng lực rất mạnh, hồn ma bình thường đều sẽ sợ An Niên.
“Quỷ nhỏ này có chút kì lạ.” Tam Mao phân tích: “Anh nói xem chúng ta cũng coi như đã gặp không ít ma quỷ, ma đã giết người hay chưa giết người cũng đã gặp hết rồi, có con ma nào mà không có âm khí nặng nề chứ, đâu có giống như cậu ta, âm khí cực kỳ thoải mái.”
“Lại còn thích đan áo len.” Mọi người nhìn lại áo len đang mặc trên người mình, đồng loạt vui vẻ gật đầu.
Đúng vậy, sau khi đến Cửu Bộ, thiếu niên quỷ gần như tặng mỗi người một chiếc áo len, vì vậy, các đồng nghiệp trong Cửu Bộ cho dù có tan làm cũng không cần sợ nóng nữa, tiền điện mỗi tháng trong nhà còn có thể giảm được hơn một trăm tệ, thực sự rất vui.
À đúng rồi, dạo này cậu ấy còn bảo Thẩm Chi Ngữ mua thêm sợi len, bây giờ đang chuẩn bị đan áo len cho mèo trong Cửu Bộ.
“Đợi khí xác chết trên người cậu ấy đã tiêu hóa hết, bảo Trần Dương hỏi phán quan một chút là biết thôi.” Trưởng khoa Lưu nói.
Không sai, sau khi trở lại thủ đô, mọi người trong Cửu Bộ hoặc là vì đã nhận áo len của thiếu niên quỷ, hoặc là vì không muốn máy điều hòa miễn phí rời đi nên đã hợp mưu hợp sức đưa ra một ý, chính là để thiếu niên quỷ ở lại Cửu Bộ thanh lọc sạch sẽ khí xác chết trên người rồi mới thông báo cho phán quan đến đưa đi.
Bởi vì nghe nói hồn thể không có khí xác chết sau khi về Địa Phủ sẽ có đãi ngộ tốt hơn.
“Nhưng sao khí xác chết lại dính vào người cậu ấy được nhỉ? Thanh lọc cũng chậm quá đi.” Đạo sĩ Yên Tửu nói ra nghi ngờ.
“Không phải lão Thẩm đã nói rồi sao? Người ta còn có thể tự lớn lên đấy.
Thằng nhóc này chỗ nào cũng kỳ lạ, khí xác chết khó hóa giải đã được coi là gì?” Triệu Phương nói: “Tốt nhất là đợi mùa hè kết thúc rồi mới thanh lọc sạch.”
“Ừ.” Mọi người đồng loạt gật đầu, và một miếng cơm vào miệng rồi lại nói sang chuyện khác.
“Tiểu Vệ.” Lúc này An Niên bỗng nhiên chạy ra, hình như trong tay đang ôm thứ gì đó, vẻ mặt đầy hưng phấn chạy về phía thiếu niên quỷ.
Trần Dương đi theo sau mỉm cười, nhưng anh cũng không đuổi theo mà là chuyển hướng sang chỗ mọi người đang ăn cơm cùng nhau.
“Tôi mua dưa hấu này.” Trần Dương lấy dưa hấu lạnh mua ở bên đường ra chia cho mọi người.
“Ai ya, chỉ đợi món tráng miệng của cậu thôi đấy.” Mọi người không chút khách sáo xông đến chia nhau ăn.
Từ khi Tiểu Vệ tuyên bố sẽ đan áo len cho bọn mèo trong sân, An Niên cũng rất muốn có một cái.
Sáng nay lại không hề đến Cửu Bộ mà thúc giục Trần Dương đưa cô đi mua len.
Vậy nên, cô vừa mới đi mua len về.
“Tiểu Vệ, tôi muốn có cái hoa văn này, có được không?” Lúc An Niên mua len còn tiện tay mua thêm một quyển sách dạy đan các kiểu hoa văn.
“Để tôi xem thử.” Thiếu niên quỷ lật quyển sách An Niên mua cho cậu ấy ra, hai mắt sáng rỡ: “Đây là kiểu hoa văn mới nhất, tôi học xong sẽ đan cho cậu.”
“Được thôi, được thôi.
Tiểu Vệ, tôi quấn sợi len giúp cậu nhé.” An Niên chủ động nói muốn giúp đỡ, cuộn những sợi len đang tán loạn cuộn thành một quả cầu.
Hai người họ một người quấn sợi len, một người đan len, thỉnh thoảng lại trò chuyện đôi ba câu.
“An Niên, Tiểu Ngữ nói đợi đến khi khí xác chết trên người tôi hóa giải xong thì sẽ đưa tôi đến Địa Phủ.” Thiếu niên quỷ bỗng nhiên nói.
“Đúng vậy, đến Địa Phủ là có thể đầu thai.” An Niên trả lời.
“Nếu như đầu thai thì tôi sẽ có bố mẹ rồi, cậu nói xem bọn họ có thích tôi không?” Thiếu niên quỷ hỏi.
“Chắc chắn sẽ thích.”
“Nhưng tôi có hơi sợ, sau khi đầu thai thì tôi sẽ không nhớ gì nữa, không nhớ cậu, cũng không nhớ Tiểu Ngữ, thậm chí tính cách cũng sẽ thay đổi.” Kể từ khi biết có thể mình sẽ phải đầu thai, thiếu niên quỷ đã vô cùng lo lắng.
“Lỡ như tính cách tôi trở nên không tốt, bố mẹ không thích tôi thì phải làm sao?”
“Không đâu, anh Trần Dương nói bố mẹ đều thích con cái.”
“Nhưng bố mẹ có thể sẽ có rất nhiều con.
Giống như Tiểu Ngữ, bố của anh ấy không thích anh ấy mà thích em trai anh ấy hơn.” Những gia đình mà thiếu niên quỷ từng gặp không nhiều, không trùng hợp là nhà họ Thẩm có một đứa con không được yêu thương là Thẩm Chi Ngữ.
“Tôi thấy mình chắc chắn sẽ ghen tị, tôi không được kiên cường như Tiểu Ngữ.” Nếu như sau này bố mẹ cậu ấy thích em trai em gái hơn, Tiểu Vệ cảm thấy mình chắc chắn sẽ rất buồn.
“Vậy phải làm sao đây?” An Niên cũng không muốn Tiểu Vệ gặp phải bố mẹ thiên vị.
“An Niên, cậu và anh Trần Dương sẽ kết hôn đúng không?” Dường như thiếu niên quỷ nghĩ đến việc gì đó hỏi.
“Đương nhiên rồi, đợi anh ấy cầu hôn tôi sẽ cưới anh ấy.” An Niên nói.
“Hai người kết hôn thì sẽ sinh em bé đúng không?”
“Ừ.” An Niên gật đầu.
Trên tivi nói nếu như một người phụ nữ yêu một người đàn ông thì phải giúp anh ấy sinh con, cô muốn sinh con cho anh Trần Dương.
“Vậy tôi có thể làm con của hai người được không?” Vẻ mặt của quỷ thiếu đầy mong đợi hỏi: “Tôi đợi hai người kết hôn rồi mới đầu thai có được không?”
An Niên sửng sốt, ngây ngốc nhìn thiếu niên quỷ mà không phản ứng kịp.
“Cậu… cậu không muốn à?” Thiếu niên quỷ có hơi thất vọng: “Không muốn cũng không sao, chỉ là tôi rất thích nơi này, rất thích mọi người, nếu như tôi làm con của cậu thì lại có thể quen biết mọi người rồi.”
“Tôi đồng ý.” Hình như lúc này An Niên mới phản ứng được, cô kích động nắm tay thiếu niên quỷ nói: “Cậu yên tâm, cho dù sau này tôi và anh Trần Dương sinh bao nhiêu đứa con thì chắc chắn cũng không thiên vị.”
“Có thật không?” Thiếu niên quỷ vui vẻ nói.
“Bây giờ tôi sẽ đi nói với anh Trần Dương.” An Niên kích động đứng dậy, ném sợi len trong tay đi, lao về phía bữa ăn dã ngoại.
An Niên chạy thật nhanh về phía Trần Dương, vì kích động, khí huyết dâng trào nên gương mặt cũng đỏ bừng lên: “Anh Trần Dương…” Vẫn còn cách một đoạn, An Niên đã gọi lớn.
“An Niên?” Trần Dương cầm một miếng dưa hấu, đang định đưa cho An Niên ăn.
“Anh Trần Dương, chúng ta sinh em bé đi.” An Niên lớn tiếng tuyên bố.
“Rắc rắc!” Trần Dương bóp nát miếng dưa hấu trên tay.
“Phụt!”
“Khụ khụ…”
Trong nháy mắt tiếng ho khan không ngừng vang lên.
Mọi người đang ăn dưa hấu đều bị sặc tập thể, vội vàng nhổ dưa hấu ra, nước dưa hấu đỏ tươi nhuộm đỏ khăn trải bàn màu xanh, phối hợp với quần chúng đang lảo đảo ôm ngực.
Tình cảnh này giống như toàn thể mọi người đều trúng độc, miệng đang phun máu tươi vậy.
Mọi người: Không ngờ An Niên lại là người như vậy.
Thiếu niên quỷ ở phía xa còn đang căng thẳng đợi tin tức: Bố tương lai của cậu ấy có đồng ý không?
Bệnh viện thành phố Dung.
Từ sau khi về nước, sức khỏe của ông cụ Vạn càng ngày càng suy yếu, chỉ ở nhà được hai ngày, sau đó vì nhịp tim không đều mà đưa vào bệnh viện.
Bên ngoài phòng bệnh riêng, bố của Vạn Lâm nhìn con gái, lòng đầy ưu sầu nói: “Sức khỏe của ông nội con càng ngày càng kém, bác sĩ nói tối đa chỉ có thể sống nửa năm.”
Vẻ mặt Vạn Lâm khổ sở, suýt chút nữa thì bật khóc.
“Đừng khóc, từ nhỏ ông nội con đã thương con.
Hi vọng lớn nhất của ông nội là có thể nhìn thấy con kết hôn sinh con.” Bố Vạn nói: “Nếu như con có thể kết hôn mang thai sớm một chút, có lẽ ông nội còn có thể kiên trì đến ngày con của con ra đời để nhìn mặt nữa đấy.”
“Vâng.” Vạn Lâm buồn bã gật đầu, nhìn ông cụ đang hôn mê trên giường, Vạn Lâm cảm thấy mình không còn nhiều thời gian để chọn đối tượng kết hôn nữa.
Cho dù không thích lắm, chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện của ông nội, sau này lại ly hôn cũng không sao.
“Lâm Lâm, bác trai…” Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi đi đến, âu phục tinh xảo của người đàn ông có vài nếp nhăn, đầu tóc cũng hơi rối loạn, hiển nhiên là vội vàng chạy đến.
“Mike?” Vạn Lâm sửng sốt, người này là bạn học thời đại học của cô ấy, Mike: “Sao cậu lại đến đây?”
“Tớ… tớ nghe nói ông nội cậu nằm viện nên đến thăm.” Mike nói.
“Cảm ơn cháu, Mike.
Nhưng ông cụ đã ngủ rồi, không tiện thăm nom, ngày khác cháu lại đến nhé.” Bố Vạn nói xong liền nói với con gái: “Lâm Lâm, con tiễn Mike đi.”
Vạn Lâm gật đầu, đưa Mike rời đi.
Hai người cùng nhau xuống lầu, đi đến vườn hoa ở bên dưới.
Mike biết nói chuyện đó lúc này không được hay lắm, nhưng anh ấy có chút không yên tâm được.
“Lâm Lâm, nghe nói cậu đang xem mắt?” Mike hỏi.
“Ừ.”
“Liên hôn gia tộc à?” Mike hỏi.
Nếu như là liên hôn gia tộc, sản nghiệp nhà anh ấy chắc chắn không sánh được với nhà họ Vạn.
“Không phải, ông nội tớ bị bệnh, tớ muốn hoàn thành tâm nguyện của ông nội, để ông thấy tớ kết hôn sinh con.” Vạn Lâm buồn bã nói.
“Từ nhỏ ông nội là người yêu thương tớ nhất, tớ cũng không biết mình có thể làm gì cho ông.”
“Ông nội thương cậu như vậy, chắc chắn ông không muốn cậu vội vàng tìm lấy một người để kết hôn đâu, ông hi vọng cậu sẽ hạnh phúc.”
“Tớ hiểu, thế nên tớ sẽ không để ông biết đâu, tớ sẽ nói với ông rằng tớ thích người đó nên mới kết hôn.” Vạn Lâm cười khổ.
“Vậy… vậy cậu có thể cân nhắc về tớ được không?” Mike nắm chặt nắm đấm, lấy hết dũng khí nói: “Tớ… tớ thích cậu từ rất lâu rồi.”
“Mike?” Vẻ mặt Vạn Lâm đầy kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ rằng Mike lại thích cô ấy, hơn nữa lại còn nói ra vào lúc này.
“Tớ… tớ biết cậu vẫn luôn coi tớ là bạn bè, cũng biết mình không xứng với cậu, nhưng mà… nhưng mà tớ thật lòng thích cậu.”
“Vậy nên cậu về nước không phải để thăm ông nội tớ, mà là vì nghe nói tớ muốn xem mắt?” Vạn Lâm hỏi.
“Ừ.” Mike nhìn thẳng vào Vạn Lâm, anh ấy biết nếu anh ấy muốn có được người phụ nữ này thì chỉ có cơ hội lần này mà thôi.
Vạn Lâm nhìn Mike, sau khi biết đối phương có ý định này, sự quan tâm trước kia mà cô ấy tưởng rằng là quan tâm giữa bạn bè bỗng nhiên thay đổi.
Cô ấy nhìn người bạn đại học kiêm bạn thân này của mình, đem cảm giác với cậu ấy từ bạn bè thành bạn trai, nhưng bất ngờ là không cảm thấy mâu thuẫn.
“Nếu như chúng ta ly hôn, có lẽ ngay cả bạn bè cũng không làm được.” Vạn Lâm nhắc nhở.
“Tớ biết, nhưng mà tớ vẫn muốn thử.” Cho dù sau này trở thành người dưng ngược lối, anh ấy cũng không muốn trơ mắt nhìn người con gái mình thích gả cho người khác.
“Vậy… được thôi.” Vạn Lâm cười gật đầu.
“Lâm Lâm?” Hình như Mike không dám tin rằng may mắn như vậy sẽ rơi vào người mình, kích động đến mức tay chân luống cuống.
“Nói trước nhé, nếu như cậu không thể khiến tớ yêu cậu thì tớ nhất định sẽ ly hôn.” Vạn Lâm ‘uy hiếp’.
Mike không nói gì, anh ấy lao đến ôm Vạn Lâm vào lòng thật chặt, dường như đã ôm cả thế giới.
Trên tầng cao của tòa nhà nội trú bệnh viện, một người đàn ông trung niên từ trên cao nhìn thấy một màn này, ông ấy buông rèm cửa sổ xuống, đi tới giường nói: “Ông chủ, cô chủ sắp kết hôn rồi.”
Mí mắt của ông cụ run rẩy rồi mở ra: “Là người mà con bé thích sao?”
“Vâng.” Cách mười mấy tầng lầu, ông ấy không nhìn rõ gương mặt của hai người, không nghe được cuộc đối thoại của hai người, nhưng mà ông ấy thấy được nhân duyên màu hồng vây quanh hai người họ.
“Vậy thì tốt.” Ông cụ nỉ non một tiếng rồi lại nhắm mắt lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...