Nghiêm Triết? Huyết Phách nghe thấy cái tên thuộc về mình, nhưng hiện tại anh ta cảm thấy rất xa lạ.
Giọng nói gọi tên anh ta cũng rất xa lạ, âm điệu không cao cũng không thấp, âm sắc cũng không mềm mại, đó là loại giọng nói rất bình thường, dường như khắp phố phường đều có.
Nhưng đôi mắt này…
Huyết Phách đứng trước mặt Nghê Phi, cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt mình, người đang mặc quần áo tế lễ phức tạp và ăn mặc như cổ đại, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ sẫm và lông mi dài.
Đôi mắt của cô ấy rất tươi sáng, dường như còn có một chút nước mắt.
Huyết Phách không thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt người phụ nữ này, nhưng anh ta cảm thấy toàn bộ linh hồn của mình sắp bị hút vào.
Dấu ấn trong sâu thẳm tâm hồn anh ta, vốn đã chập chờn không đứt đoạn ngay từ đầu, dường như đang âm thầm thúc giục anh ta đến gần người phụ nữ trước mặt, nói cho anh ta biết người phụ nữ này là một người vô cùng thân thiết với anh ta.
Nhưng vẫn có cảm giác nó tràn ra từng tấc trong tâm hồn, nó giống như đầm lầy và cát kéo anh ta xuống sâu.
Anh yêu cô ấy!
“Bùm!” Trái tim không nên tồn tại trong lồng ngực dường như lại bắt đầu đập.
“Nghiêm Triết?” Nghê Phi gượng đứng dậy khỏi mặt đất, đỏ mắt nhìn Huyết Phách trước mặt, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trên mặt thoáng qua một tia thất vọng: “Đúng rồi, có lẽ anh không còn nhớ em nữa.”
“Tôi không nhớ.” Huyết Phách thành thật trả lời.
“Không sao đâu.” Nghê Phi cười lắc đầu, như để tự an ủi mình: “Chúng ta có thể quen nhau lần nữa, em tên Nghê Phi, anh tên là Nghiêm Triết.”
“Ầm!!” Một thiên sư bị trúng lệ khí, từ dưới tế đàn bay lên, nện vào bệ đá không xa bên cạnh Nghê Phi, giãy giụa hai cái rồi ngất đi.
“Chúng ta hãy ra khỏi đây trước.” Nghê Phi muốn đưa Nghiêm Triết rời khỏi đây, cô ấy vươn tay muốn kéo Nghiêm Triết, nhưng ngón tay lại không chạm vào bất cứ thứ gì mà đi thẳng qua cơ thể người kia.
Nghê Phi sửng sốt một chút, dường như lúc này mới nhận ra Nghiêm Triết trước mặt đã trở thành Huyết Phách.
“Cô không quan tâm đến những lệ quỷ này sao?” Dường như Huyết Phách không quan tâm đến động tác của Nghê Phi, anh ta liếc nhìn xung quanh.
“Đám lệ quỷ này đều là do nhà họ Mạnh nuôi, để nhà họ Mạnh tự thu dọn.” Nói xong, Nghê Phi quay người bước xuống tế đàn đi ra cửa sân.
“Còn muốn chạy.” Mạnh Hoắc cầm ma khí ngăn ở trước mặt Nghê Phi, linh khí vô cùng ép bức: “Con khốn, mày giết chết con tao, hủy hoại cơ nghiệp ngàn năm của nhà tao, hôm nay tao nhất định phải giết mày.”
Mạnh Hoắc vung ma khí ra và điều khiển ba con lệ quỷ mà ông ta đã bắt để tấn công họ.
Huyết Phách bước tới, đá một phát vào hai lệ quỷ, cuối cùng chiến đấu với lệ quỷ thứ ba đã tu hành được 500 năm.
“Đừng cách xa tôi.” Huyết Phách vừa chiến đấu vừa hét lên với Nghê Phi đang ở bên cạnh.
Lúc này trong sân đã hỗn loạn, lệ quỷ và người sống, lệ quỷ và lệ quỷ đang chiến đấu với nhau, còn có một con ma vương mạnh mẽ vô song đang nuốt chửng linh hồn có thể tăng cường sức mạnh của nó trong sân.
Nếu không thể kiểm soát được, không lâu sau, ma vương sẽ ăn tươi nuốt sống tất cả các sinh vật trong không gian này.
“Meo meo.” Một bóng mèo bay ra, bảo vệ thiên sư tương đối yếu ở hiện trường, bóng mèo đi tới đâu, một tia linh hồn lập tức hóa thành khói đen rồi biến mất.
Nhưng cho dù An Niên có nhanh nhẹn vươn tay ra thế nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào ngăn cản hoàn toàn bóng ma đang dày đặc, cô chỉ có thể nhìn một người giết một người khác, cố gắng hết sức mình.
Cùng lúc đó, khi khế ước của nhà họ Mạnh bị Nghê Phi cắt đứt, khi tất cả các lệ quỷ bị áp chế bởi khế ước đều được giải thoát, Trần Dương ở bên ngoài cũng cảm nhận được điều đó.
“Âm thanh gì vậy.” Vương Hạc chạy ra khỏi phòng, anh ấy nghe thấy tiếng gió và tiếng gào thét thảm thiết, cả người lạnh cả sống lưng.
Đây là thành phố Lam Tuyền, nơi quanh năm có nhiệt độ trên 20 độ C, lạnh như vậy từ khi nào chứ.
“Ầm ầm ầm…”
Sau một tiếng ầm ầm, đồ đạc trong phòng đột nhiên rung lên, rồi lần lượt rơi xuống đất.
Đồ dùng và đồ gốm vỡ tan tành trên mặt đất, giống như một trận động đất.
“Đội trưởng, có chuyện gì vậy?”
“Động đất sao?”
“Sao tự nhiên lạnh thế này?”
Những cảnh sát vẫn đang lục soát căn nhà vừa rồi lần lượt chạy ra ngoài và nhìn đội trưởng Vương Hạc bằng ánh mắt kinh hãi.
“A a a a a!!!”
“Cứu với!!”
Tiếng hét càng ngày càng rõ ràng, vẻ mặt Vương Hạc thay đổi, rút súng chạy đến nơi phát ra âm thanh: “Đi theo tôi.”
“Vương Hạc!” Trần Dương ngăn Vương Hạc lại.
“Trần Dương, cậu làm cái gì đấy, tôi phải đi cứu người.” Vương Hạc giãy giụa.
“Cậu đừng đi, đưa người của cậu trở về đi.” Trần Dương nói.
“Đùa gì vậy, tôi là cảnh sát.”
“Tin tưởng tôi, đưa người của cậu trở về đi, cậu không thể khống chế chuyện bên trong đâu.” Trần Dương nói rất nghiêm túc.
“…” Vương Hạc sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Cậu biết bên trong đang xảy ra chuyện gì sao?”
“Trời ơi, khí quỷ bay tận trời, làm sao tôi có thể xử lý được?” Trần Dương đang định trả lời thì Liêu Trường Kỳ ở ngoài cửa chạy vào với vẻ mặt lo lắng, ông ấy mặc một chiếc áo sơ mi hoa, đi dép tông, tay trái cầm một lá bùa xua đuổi ma quỷ và một thanh kiếm gỗ đào, trông rất buồn cười.
Ông ấy chạy vào trong phòng, thoáng nhìn thấy Trần Dương trong đám người, vội vàng cúi người nhét bùa chú vào trong tay Trần Dương: “Cậu mau đi ra ngoài đi, không biết tại sao lệ quỷ nhà họ Mạnh này lại bị mất khống chế, cậu ở lại đây sẽ rất nguy hiểm.”
Sau khi nói xong, Liêu Trường Kỳ lại móc trong túi quần ra một lá bùa trừ ma khác, cầm kiếm lao vào sân sau.
“Lệ quỷ?! Vừa rồi là một đạo sĩ sao?!” Vương Hạc đang đứng bên cạnh Trần Dương, mặc dù Liêu Trường Kỳ đã đè nén giọng nói của mình nhưng anh ấy vẫn nghe thấy.
“Ừ, cậu đưa người của mình ra ngoài đi.” Trần Dương đặt lá bùa trừ ma mà Liêu Trường Kỳ vừa giao cho anh vào tay Vương Hạc, sau đó xoay người chạy vào sân trong.
“Tôi… đùa à?” Vương Hạc nhìn lá bùa trừ ma trong tay, vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời.
“Đội trưởng, chúng ta còn đi vào không?” Ai đó hỏi.
Vương Hạc nhìn đám người hầu ở sân ngoài của nhà họ Mạnh gần như là bỏ chạy, nói: “Các cậu đi ra ngoài, đứng bên ngoài chờ lệnh.”
Nói xong, anh ấy cầm theo bùa trừ ma và khẩu súng, âm thầm đi theo Trần Dương.
“Ôi mẹ ơi, cái này giống như ma đi đêm vậy.” Liêu Trường Kỳ xông vào sân trong, giơ tay cầm kiếm đánh tan một con lệ quỷ bay về phía mình không chút khách khí.
“An Niên đâu?” Lúc này Trần Dương đã đeo kính râm vào, nhìn lệ quỷ trong sân, anh không khỏi cảm thấy da đầu râm ran.
“Cô ấy vẫn ổn.
Cậu vào làm gì, không phải tôi bảo cậu ra ngoài sao?” Liêu Trường Kỳ hỏi.
“Những người này bị sao vậy?” Lúc này Vương Hạc cũng bước vào, Vương Hạc không có mắt âm dương, cũng không có kính râm mà Trần Dương đang đeo nên không nhìn thấy lệ quỷ.
Chỉ có thể thấy những người trong sân kêu la và cầm bùa quơ quơ trong không khí, cảnh tượng đó gần giống với bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần.
“Sao cậu lại vào, không phải tôi bảo cậu đi ra ngoài sao?” Trần Dương cau mày lặp lại những gì Liêu Trường Kỳ vừa nói với anh, điều này thu hút ánh nhìn của Liêu Trường Kỳ.
“Tôi là cảnh sát đàng hoàng, vừa rồi nghe thấy có người kêu cứu, không thể đi vào được sao?” Vương Hạc liếc mắt nhìn Trần Dương, lập tức vui vẻ nói: “Cậu không sao chứ, buổi tối đeo kính râm làm gì vậy.”
Trần Dương cũng lười giải thích, anh tháo kính râm ra, đeo vào mặt Vương Hạc.
“Sao lại đưa kính râm cho tôi, đờ mờ… ma!” Vương Hạc hít khí lạnh: “Nhiều… nhiều ma quá.”
Anh ấy tháo kính râm ra, ố… không thấy ma nữa, đeo kính râm lại, nhiều ma quá má ơi.
Bỏ ra không thấy, không bỏ, trời ơi, sợ quá.
Lặp đi lặp lại như vậy, Vương Hạc chơi rất vui, Trần Dương khó chịu giật lại kính râm: “Biết chuyện gì đang xảy ra rồi thì mau ra ngoài, ở đây nguy hiểm lắm.”
“Không phải chứ… chuyện này… trên đời này thực sự có ma à.” Vẻ mặt của Vương Hạc lúc này đúng là biểu hiện khi gặp ma chân chính.
“Cẩn thận.” Liêu Trường Kỳ đang ở bên cạnh đột nhiên rống lên, nhìn thấy một lệ quỷ đẫm máu lao về phía mình, đây là lệ quỷ đã tu hành 500 năm.
Liêu Trường Kỳ đang chuẩn bị ngăn nó lại thì một con lệ quỷ khác ở bên cạnh bay tới, quấn lấy Liêu Trường Kỳ và bay ra ngoài.
“Trần Dương, tránh ra!” Liêu Trường Kỳ không kịp cứu, chỉ có thể nhắc nhở hắn.
“Ầm.” Trần Dương không hoảng loạn không vội vàng, tay phải đập một lá bùa, một chút ánh sáng xanh ở tâm bùa chú phát nổ, ngay lập tức thổi bay lệ quỷ 500 tuổi thành tro bụi.
“Đậu má… bùa trừ ma cao cấp?!” Liêu Trường Kỳ kinh ngạc thốt lên.
“Đậu xanh, đó là cái gì thế.” Một ngọn lửa xanh bốc lên trong không khí loãng, Vương Hạc nhìn mà vừa sợ hãi vừa phấn khích.
“Cậu mau ra ngoài đi.” Sau khi Trần Dương để lại một câu, anh quay người lấy ra một lá bùa giết chết lệ quỷ đang giao chiến với Liêu Trường Kỳ.
Nhìn thấy hành động của anh, Liêu Trường Kỳ lập tức lớn tiếng ngăn cản: “Đừng, tôi có thể tự mình đối phó con ma này…”
“Bùm!” Lá bùa được bắn ra, lệ quỷ lập tức biến thành tro bụi.
“Thật là lãng phí!” Liêu Trường Kỳ đau lòng, giống như lá bùa chú bị thiêu được mua được bằng tiền của mình vậy.
“Tiền bối, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.” Rõ ràng thực lực của thiên sư không sánh được với lệ quỷ.
Chưa kể số lượng lệ quỷ nhiều hơn thiên sư gấp đôi, có thể nói những lệ quỷ được thả ra này đều là những lệ quỷ mà nhà họ Mạnh đã cẩn thận nuôi nấng trong gần một nghìn năm qua, chúng tàn nhẫn và không bình thường.
Lúc này, ngoại trừ một số thiên sư có tu hành hơi cao, những thiên sư khác hoàn toàn không phải là đối thủ của nó.
May mắn là các lệ quỷ cũng sẽ ăn thịt lẫn nhau và giết nhau, vì vậy tại hiện trường không có quá nhiều thương vong.
Nhưng nếu cứ để chúng ăn tươi nuốt sống như thế này, sẽ càng ngày càng nhiều lệ quỷ mạnh mẽ hơn, không ai trong số những người ở đây bỏ chạy được.
“Có cách nào cứu người trước không?” Trần Dương hỏi.
“Trên người cậu còn có bùa trừ ma cao cấp không?” Liêu Trường Kỳ hỏi.
“Có.” Trần Dương lập tức lấy ở trong túi ra một xấp.
“…” Lòng ngưỡng mộ, ghen ghét và hận thù, Liêu Trường Kỳ cầm lấy một cái và nói: “Tôi sẽ thiết lập trận pháp, dùng bùa trừ ma cao cấp bảo vệ nó.
Ngoại trừ ma vương, những con lệ quỷ khác đều không dám tới gần, cậu đi đưa người bị thương vào.”
Nói xong, Liêu Trường Kỳ cắn chặt ngón tay của mình, vẽ ra một trận pháp trên không trung và lấy máu làm vật dẫn, cuối cùng kích hoạt trận pháp bằng một lá bùa trừ ma cao cấp, trong sân bên trong thoáng đãng.
Ngay lập tức, một ánh sáng vàng được tạo ra, một vòng tròn vàng có kích thước hai mươi mét vuông đột nhiên xuất hiện ở sân trong đầy lệ quỷ.
Ánh sáng linh vừa xuất hiện, lệ quỷ cảm nhận được nguy hiểm và ào ào tránh xa nhau, một số thiên sư cảnh giác thấy có trận pháp bảo vệ, không còn bị lệ quỷ làm vướng víu nữa, lập tức xoay người chủ động chạy về phía vòng tròn trận pháp.
Sau một lúc, hầu hết mọi người đã tập hợp lại trong trận pháp.
“Nếu còn sức lực, hãy ra ngoài đưa những người bị thương vào.” Những người có thể tự mình chạy đến đều là những người có trình độ kỹ năng cao hơn một chút và có thể đối phó với lệ quỷ, một số có trình độ tu luyện thấp hơn đều đã bị thương và không còn sức chạy qua đây.
Trần Dương hét lên, đột nhiên có một nhóm người khác đi ra ngoài, mọi người cùng nhau giúp đỡ và giải cứu mọi người khỏi lệ quỷ.
Vương Hạc thấy vậy cũng đi theo cứu người, bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh ở cổ, phản xạ có điều kiện cầm theo một lá bùa hộ mệnh.
“Phụt.” Lá bùa cháy, lập tức khiến Vương Hạc giật mình, lại có chút hưng phấn, vừa rồi mình giết ma sao?
“Đi thôi, ma đó lại tới rồi.” Thiên sư được anh ấy đỡ lo lắng gầm lên, sao người đàn ông này đẩy lùi lệ quỷ xong lại không động đậy nữa.
“Chưa chết à?” Lá bùa bùng cháy rồi mà.
“Anh…” Sắc mặt của thiên sư được anh ấy dìu đã tái nhợt, chống đỡ thân thể bị thương, chủ động chặn trước người Vương Hạc, chống lại lệ quỷ.
Chết tiệt, không phải người này đến đây để cứu mình sao, sao lại đổi thành mình cứu anh ta rồi.
“Còn có lá bùa nào nữa không?” Chiến đấu với lệ quỷ đã lâu, linh lực trên người cũng có chút tiêu hao quá độ.
“Không, chỉ có một cái đó thôi.” Vương Hạc lắc đầu.
“Má ơi, tên này là vua cấp đồng à.” Thiên sư này tức giận đến muốn ói ra máu, người bình thường ở đây làm gì được, muốn bảo vệ chính mình cũng khó, bây giờ còn phải bảo vệ người khác.
“Bùm.” Thấy Trần Dương đang chạy tới đây, lại là một lá bùa trừ ma cao cấp khác, trực tiếp giết chết lệ quỷ đang lôi kéo hai người Vương Hạc.
“Đưa anh ta vào đi, cậu không được phép rời khỏi vòng vây.” Trần Dương nói với Vương Hạc.
“Tôi biết rồi.” Vương Hạc chột dạ gật đầu, cùng thiên sư có sắc mặt tái nhợt vội vàng chạy tới.
Khi gặp Liêu Trường Kỳ, người cũng trở về từ cuộc giải cứu, Liêu Trường Kỳ cau mày nói: “Không phải tôi đã nói cậu là một người bình thường đừng có mà chạy lung tung rồi à.”
“Đạo trưởng, bùa mà ông cho Trần Dương không có tác dụng, không thể giết ma.” Vương Hạc cung cấp phản hồi của người dùng.
“…” Con mẹ cậu, cậu cho rằng của tôi cũng là bùa trừ ma cao cấp sao? Hơn nữa, mặc dù tôi độc thân, nhưng tôi vẫn chưa đi tu.
Có sự bảo vệ của vòng trận pháp, số lượng các thiên sư ở đây dần dần giảm xuống.
Nếu có ít người sống, các lệ quỷ chỉ có thể giết nhau.
Hàng trăm lệ quỷ gặm nhấm và nuốt chửng lẫn nhau, một số biến thành khói và tan biến, một số bị nuốt chửng và tiến hóa.
Số lượng lệ quỷ ở hiện trường càng ngày càng ít, mà nồng độ lệ khí lại càng ngày càng cao.
Trên bục cao, người đứng đầu nhà họ Mạnh đang cố gắng giành lại quyền kiểm soát của ma vương, nhìn hàng trăm lệ quỷ mà nhà họ Mạnh đã nuôi dưỡng hàng nghìn năm.
Trong thời gian ngắn ngủi cắn nuốt lẫn nhau chỉ còn thừa lại vài chục con, mắt ông ta đã đỏ hoe.
Hết rồi, cơ nghiệp hàng nghìn năm của nhà họ Mạnh đều không còn nữa.
“Ầm!!” Lệ quỷ cuối cùng bị xé toạc, Huyết Phách lao về phía trước, một luồng khí tức nghẹt thở bắn ra, hung hăng đánh bật Mạnh Hoắc ra.
Mạnh Hoắc bay ra xa mấy mét và đáp xuống bục cao, dưới chân người đứng đầu nhà họ Mạnh.
“Phụt!” Mạnh Hoắc phun ra một ngụm máu, linh lực toàn thân tiêu tán: “Bố!”
Ông cụ Mạnh liếc nhìn con trai mình, sau đó là thi thể cháu trai trên bục cao.
Cháu trai đã chết, con trai đã trở thành phế vật, những con lệ quỷ do nhà họ Mạnh nuôi dưỡng đã ăn thịt lẫn nhau.
Cho dù hôm nay ông ta giành lại quyền kiểm soát ma vương, thì nhà họ Mạnh cũng sẽ thất bại.
“Đi vào trận pháp.” Huyết Phách nhìn lệ quỷ xung quanh càng ngày càng ít, nhưng lệ quỷ càng ngày càng mạnh, anh ta lo lắng gầm lên với Nghê Phi.
“Chúng ta cùng nhau đi.” Nghê Phi lo lắng nói, lệ quỷ tiến hóa nhanh trong thời gian ngắn không có tâm trí, nhưng vô cùng mạnh mẽ, Huyết Phách cũng là một loại lệ quỷ có sức mạnh mạnh mẽ, bọn họ nhất định sẽ tới nuốt Nghiêm Triết, chưa kể ở đó còn có ma vương.
“Nghe lời, đi vào đi.”
“Tại sao em không thể nghe lời anh chứ?” Nghê Phi sững sờ một lúc, những gì rất lâu trước đây Nghiêm Triết từng nói với cô ấy hiện lên trong đầu cô ấy, dường như cô ấy lại nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Nghiêm Triết vì sự khó xử của mình.
Em đã hứa với anh, nếu có cơ hội gặp lại anh, em nhất định sẽ nghe lời anh.
Nghê Phi quay người lại và ngoan ngoãn chạy về giữa trận pháp.
“Nếu đã bị phá hủy thì chúng ta hãy cùng nhau chết đi.” Người đứng đầu nhà họ Mạnh nhìn Nghê Phi đang chạy về phía vòng tròn trận pháp, màu đỏ ngầu trong mắt ông ta đột nhiên bộc phát sát ý.
Ông ta đã trấn áp việc thu hồi linh khí của ma vương, nới lỏng hạn chế của ma vương.
“Gừ!” Ma vương bộc phát, trong phút chốc, lệ khí trong không gian lại dâng trào, điên cuồng tụ tập về phía ma vương.
Cùng lúc đó, linh khí trong tay người đứng đầu nhà họ Mạnh lại bay ra, đổi hướng, bay thẳng về hướng Nghê Phi.
“A!” Nghê Phi bị linh khí bắn trúng, ngã xuống đất.
“Nghê Phi!” Huyết Phách sửng sốt, anh ta định đi cứu, nhưng ba lệ quỷ cấp cao đã tiến hóa ở phía sau anh ta đồng thời lao về phía anh ta.
“Meo meo.” Một con mèo mun nhảy ra khỏi bóng đen, giẫm lên linh khí đang cắm trên mặt đất, xuyên qua lệ quỷ đang vồ về phía Nghê Phi, lệ quỷ bị đau rút lui, bị một con lệ quỷ khác đuổi theo, hai con lệ quỷ nuốt chửng lẫn nhau.
“Chị dậy nhanh lên.” An Niên gọi Nghê Phi.
“Cô…” Nghê Phi sửng sốt, con mèo mun chui ở đâu ra này lại có thể nói chuyện.
“Ầm ầm.” Linh khí dưới chân An Niên đột nhiên run lên, An Niên vội vàng nhảy xuống, linh khí bay lên không trung, lại rơi vào trong tay người đứng đầu nhà họ Mạnh.
Người đứng đầu nhà họ Mạnh lại tức giận nhìn Nghê Phi đã đứng lên, dùng linh lực cuối cùng.
Mặc dù tu vi của ông ta không thể ngay lập tức điều khiển ma vương đang mất kiểm soát, nhưng vẫn có thể khống chế những con lệ quỷ tiến hoá đó.
Người đứng đầu nhà họ Mạnh điều khiển một nửa số lệ quỷ cao cấp ở hiện trường, tất cả đều tấn công Nghê Phi.
Ông ta muốn giết người phụ nữ đã hủy hoại cơ nghiệp của nhà họ Mạnh.
“Meo meo.” An Niên đứng ở trước mặt Nghê Phi, linh hồn mèo xuyên qua cơ thể, trong mắt hiện lên một tia sáng, ý chí chiến đấu sắp nổ ra.
Lúc này, Trần Dương đang đứng trong vòng trận pháp thấy vậy, quay người đưa tay ra với Vương Hạc: “Đưa súng cho tôi.”
“Cái gì?”
“Súng!” Trần Dương gầm lên.
Vương Hạc mù mà mù mờ lấy súng ra, Trần Dương vừa nhận được súng đã bắn về phía người đứng đầu nhà họ Mạnh ở trên bục cao.
“Bùm!” Viên đạn bắn rơi ma khí trong tay người đứng đầu nhà họ Mạnh, ông ta nghi ngờ nhìn về phía Trần Dương, rồi nhìn mũi súng đen ngòm bốc khói.
Trần Dương đã điều chỉnh góc độ và nhắm súng vào trán của người đứng đầu nhà họ Mạnh, điều này không nói cũng rõ.
Chủ nhà họ Mạnh ngã xuống đất.
Không có sự kiểm soát, lệ quỷ lại thành lập một nhóm và ăn thịt lẫn nhau, Nghê Phi đã lợi dụng sự hỗn loạn và chạy vào trận pháp.
An Niên nhìn xung quanh và thấy không còn người sống nào cần cô che chở nên cô chạy lên bàn thờ và ngồi xổm trên bệ đá.
“Huyết Phách cố lên, đừng để bị nuốt nha.” An Niên ve vẩy cái đuôi hô lên với Huyết Phách đang tràn đầy tinh thần chiến đấu.
“Cô không giúp sao?” Huyết Phách đang né tránh trong đống lệ quỷ tức giận hét lên với An Niên.
“Không được, tôi phải tiết kiệm sức lực.” An Niên lắc đầu.
“Cô…” Huyết Phách đang phân tâm, suýt chút nữa bị lệ quỷ đang xông tới cắn xé, anh ta hận không thể xông tới đánh chết An Niên.
“Cậu nhìn chằm chằm ông già kia.” Mãi vẫn chưa thấy An Niên quay lại, Trần Dương nhét súng vào tay Vương Hạc, xoay người bước ra khỏi trận pháp, chạy về phía An Niên.
Sau đó mọi người nhìn thấy một cảnh tượng thần kỳ, bất cứ nơi nào Trần Dương đi qua, lệ quỷ đều tự động tránh ra.
“Đờ mờ, tên này là ai?” Có người hô lên.
“Anh ta là người thường đúng không, tại sao lệ quỷ lại không dám đánh anh ta?”
“Cậu ấy không phải là người bình thường đơn giản.” Liêu Trường Kỳ đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều quay đầu lại và chờ đợi câu trả lời.
“Cậu ấy là một người bình thường có một chồng bùa trừ ma cao cấp.”
“Hít.” Mọi người hít vào một hơi khí lạnh, giàu quá!
“An Niên.” Trần Dương chạy đến bên cạnh An Niên.
“Anh Trần Dương.” An Niên lập tức đến gần anh.
“Em ổn chứ.”
“Em không sao.” An Niên lắc đầu.
“Trần Dương, mau bảo An Niên tới giúp tôi.” Nhìn thấy Trần Dương tới, Huyết Phách vội vàng hét lên.
Trần Dương nhìn Huyết Phách chật vật khó coi, lại nhìn về phía An Niên, An Niên hiểu ngay trong vài giây, lập tức giải thích: “Em phải tiết kiệm sức lực.”
“Em tiết kiệm sức lực làm gì?” Trần Dương hỏi.
“Bắt từng con tốn sức quá, chờ tất cả lệ quỷ bị ma vương cắn nuốt, em sẽ lại đối phó với ma vương.” An Niên trả lời.
“Hình như ma vương rất mạnh.” Trần Dương lo lắng nói.
“Không sao, em có thể giải quyết.” An Niên cười đáp: “Nhưng hiện tại em phải tiết kiệm sức lực.”
Trần Dương tỏ vẻ hiểu rõ, quay đầu quát về phía không trung: “Anh hãy kiên trì một lúc nữa, đừng để bị nuốt là được, An Niên phải tiết kiệm sức lực để đối phó với ma vương.”
“Hai người…” Huyết Phách tức muốn ói ra máu, nhưng cũng biết hai người họ không định giúp mình, anh ta đành phải trốn ở trong sân không được để đám lệ quỷ ăn tươi nuốt sống mình.
Cuối cùng, dựa vào chỉ số thông minh cao hơn những lệ quỷ khác, Huyết Phách đã sống sót đến cuối cùng và trở thành lệ quỷ cuối cùng không bị ma vương nuốt chửng.
Nhưng lúc này khí thế của ma vương vốn đã cực kỳ mạnh, đứng ở trước mặt ma vương, Huyết Phách chỉ cảm thấy thực lực của mình nhỏ bé vô cùng.
“Nghiêm Triết, mau chạy đi.” Nghê Phi hét lên với Huyết Phách, bây giờ chỉ còn lại có Nghiêm Triết, ma vương nhất định sẽ không buông tha anh ta.
Đúng như dự đoán, ma vương xông về phía Huyết Phách như thủy triều.
Huyết Phách xoay người bay về phía An Niên: “Tiết kiệm sức lực xong chưa?”
“Xong rồi.” An Niên nhảy khỏi bệ đá, linh hồn mèo ở trong cơ thể phóng to, biến thành một con mèo mun to lớn cao một tầng nhà, vồ tới ma vương.
“Meo meo.”
Lệ khí và linh lực va chạm trên không trung, hóa thành vô số luồng khí vô hình dâng lên không trung, mây đen tụ tập trên bầu trời, sấm sét kêu ầm ầm.
“Sắp mưa à?” Có người hỏi.
“Đồ ngốc, đó là tiếng sấm của trời.” Liêu Trường Kỳ giải thích, ma vương đã tiến hóa đến mức khiến ông trời giật mình.
“Vù.” Móng mèo xuyên thấu năng lượng ma vương trên bầu trời, giữ chặt linh hồn ma vương, sau đó miệng mèo há ra nuốt vào.
“Bùm.” Tiếng sấm nhỏ dần, rồi cuối cùng biến mất.
“Kết thúc rồi à?!” Mọi người ở hiện trường không tin thốt lên.
Chỉ thấy khí ma tiêu tan ở khắp mọi nơi, không thấy ma vương, cũng không thấy con mèo mun khổng lồ.
Trên bàn thờ, Huyết Phách không tin nổi nhìn con mèo mun trong tay Trần Dương, sau khi nuốt chửng ma vương nó đã ngủ say, dọa cả sát khí cũng không ổn định.
Mẹ ơi, may mà lúc trước mình không đánh nhau với con bé này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...