Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Gần đây, Từ Vọng rất sầu não.
Sự nghiệp của cô ấy đã bị bão hòa, cô… không có linh cảm hay cảm hứng
gì nữa.
Lục Bá An không hiểu được nỗi buồn của cô: “Tranh cho trẻ con xem cũng đáng để em mất hồn mỗi ngày
sao, mấy đứa trẻ tuổi ấy có thể đọc hiểu cái gì, em cứ tùy tiện vẽ linh tinh là được rồi.”
Đối với chuyện này, Từ Vọng phải tiến hành công tác tư tưởng cho anh: “Những độc giả nhỏ bé của em
là những bông hoa của tổ quốc, là trụ cột tương lai của xã hội.
Làm sao có thể tùy tiện vẽ linh
tinh cho chúng được? Anh nghĩ rằng vẽ tranh cho trẻ em xem là đơn giản lắm sao? Không hề nhé!
Em nói cho anh biết, rất khó để đơn giản hóa những đạo lý khó hiểu thành điều mà trẻ em có thể hiểu
được.
Mà không chỉ phải đơn giản, còn phải thật sống động và thú vị nữa, khó khăn chồng chất khó
khăn.
Khác nghề như cách núi, anh không biết thì đừng nói linh tinh.”
Nói thì nói như vậy, nhưng trên hành động anh vẫn rất ủng hộ công việc của cô.
Nhưng miệng lưỡi anh
rất đáng ghét, làm cô bực mình.
Hiếm được một buổi sáng thức trước anh, cô đến phòng trẻ con bế Từ
Nhất vừa thức giấc đến phòng mình, đặt con xuống giường lớn.
Không cần ai dạy, cục cưng Từ Nhất
ngày càng hoạt bát dùng cả tay lẫn chân bò đến cạnh cha mình, bàn tay mập mạp vươn về phía gương
mặt đẹp trai của cha, không biết nặng nhẹ cũng không biết đau lòng, đập lên một cái rồi hét lên:
“Chá chá.”
Từ Vọng che miệng lại cười khúc khích, Lục Bá An rên lên một tiếng rồi mở to mắt ra, trong đôi mắt
lạnh lùng vẫn mơ màng.
Thân là một chiếc đồng hồ báo thức hình người, Từ Nhất đã bò lên người cha
mình.
Trong khi cha còn chưa kịp nổi giận, bé đã đè cơ thể ngày càng nặng lên người cha mình, đôi
tay nhỏ bé ôm lấy cổ cha, mềm mại non nớt gọi: “Chá chá.”
Không ai có thể tức giận với một đứa bé đáng yêu còn vương mùi sữa thế này.
Sau khi tỉnh táo, Lục
Bá An nâng cái mông nhỏ của Từ Nhất ngồi dậy, lạnh lùng nói với Từ Vọng người trốn ra cửa: “Quay
lại đây.”
Sau khi thực hiện mưu đồ của mình xong, Từ Vọng chậm rãi trở lại, nhanh chóng nói năng hùng hồn đầy
lý lẽ: “Chỉ có anh được phép cho con gọi em dậy, còn em thì không thể cho con đánh thức anh sao?
Làm người không thể có tiêu chuẩn kép như vậy được… Ối, anh làm gì thế!”
Tiếng cười đùa xuyên qua cửa sổ, mặt trời dần dần lên cao xua tan màn sương sáng sớm.
Chú chó săn
lông vàng đang nằm sấp trong chuồng, nghe thấy tiếng cười của người bạn nhỏ Từ Nhất, bèn lười biếng
nhìn quay rồi nhắm mắt lại.
Lâm Thư cuối cùng cũng bị những lời xúi giục của Từ Vọng kích thích, mua một tấm vé đến Cảnh Thị.
Với cái cớ là đến thăm con trai nuôi của mình, cô ấy liên tục nhấn mạnh với Từ Vọng: “Tớ thật sự
chỉ đến đây thăm Nhất Nhất thôi!”
“Vâng vâng, con trai tớ cũng nhớ cậu, cậu mau đến thăm thằng bé nhé!” Từ Vọng vạch trần cô ấy, chỉ
cần dụ cô ấy đến đây thì nói sao cũng được.
Trước đêm Lâm Thư đến Cảnh Thị, Từ Vọng đã hỏi thăm Lục Bá An về bệnh viện nơi Tống Sơ Minh làm
việc và thời gian nghỉ ngơi của anh ấy.
Lục Bá An không hiểu được hành vi của cô: “Cũng không phải
em yêu đương, tích cực như thế làm gì.”
Từ Vọng nói: “Em cảm thấy bác sĩ Tống và Lâm Thư Thư đặc biệt xưng đôi, cho nên muốn giúp đỡ họ.
Em
không làm bừa đâu.
Lần trước, Lâm Thư Thư đăng một trạng thái không vui lên vòng bạn bè, bác sĩ
Tống còn đặc biệt hỏi em cô ấy bị làm sao nữa kìa.
Em nghĩ rằng bác sĩ Tống cũng có tình cảm với
Lâm Thư Thư, chỉ là anh ấy chưa nhận ra mà thôi.
Những lúc thế này rất cần sự giúp đỡ của em, chứ
cả hai người họ đều quá kín đáo.”
Từ Vọng hiểu rất rõ vị trí của mình, đó là cố gắng tạo cơ hội cho hai người họ gặp nhau.
Ngay khi
Lâm Thư đến, cô đã dùng 100 chuyện tốt mà Lục Bá An hứa, yêu cầu anh mời bác sĩ Tống đến nhà ăn
tối.
Lâm Thư vừa thấy Tống Sơ Minh đã lập tức ngại ngùng.
Ăn cơm xong mọi người về hết, Lục Bá An nhắc nhở Từ Vọng: “Lần sau đừng cười thô bỉ như vậy, là
người thì đều có thể nhận ra em đang suy nghĩ gì.”
Mặt cô chỉ thiếu bốn chữ to ‘tôi là bà mối’ nữa thôi.
Từ Vọng bế Từ Nhất, vẻ mặt rất tự tin: “Vậy là anh không hiểu rồi, em cố ý tỏ ra rõ ràng như thế
đấy.
Nếu như bác sĩ Tống không có chút tình cảm nào
với Lâm Thư Thư, mà em lại mai mối lộ liễu như thế, thì chắc chắn anh ấy sẽ bảo anh nói lại với em
sau này đừng làm như vậy nữa.
Còn nếu anh ấy không nói gì thì chứng tỏ anh ấy bằng lòng.
Cho nên,
anh cứ chờ xem hôm nay bác sĩ Tống có gọi cho anh không là biết ngay thôi.”
Đêm đó, đúng là bác sĩ Tống không gọi điện thoại đến.
Từ Vọng càng hăng hái hơn, lôi kéo Lâm Thư đến tìm bác sĩ Tống khám bệnh, mà còn cố ý canh thời
gian rất khéo, gần đến giờ tan làm mới đến.
Sức khỏe cô luôn rất tốt, nên bèn lấy Từ Nhất ra làm cái cớ: “Bác sĩ Tống, gần đây Nhất Nhất ăn
uống không ngon miệng lắm, thỉnh thoảng còn hơi ủ rũ nữa.”
Cô vén tay áo Từ Nhất, kéo cánh tay mũm mĩm của bé đặt lên gối bắt mạch.
Từ Nhất tròn mắt nhìn cánh
tay mình, rồi lại nhìn Tống Sơ Minh, gương mặt nhỏ nhắn đầy hiếu kỳ, cánh tay bị kéo đi mà vẫn
không sợ, còn quay lại cười với mẹ, cảm thấy rất thú vị.
Tống Sơ Minh nhìn cánh tay tròn trịa trắng trẻo của Từ Nhất mà dở khóc dở cười.
Lâm Thư thì cảm
thấy Từ Vọng đúng là đồng đội heo, chỉ có thể tự nghĩ cách cứu vãn: “À, bác sĩ Tống, thật ra là tôi
muốn đến khám bệnh,… kinh nguyệt của tôi… không đều.”
“Đúng thế! Bác sĩ Tống, anh xem cho cô ấy một chút đi.” Từ Vọng vỗ một phát lên vai Lâm Thư, Lâm
Thư đau đến mức há miệng.
Bắt mạch đến phân nửa thì Từ Vọng nhận được một cuộc gọi, cô bèn bỏ Từ Nhất lên trên bàn rồi vội vã
muốn đi: “Bác sĩ Tống, thật ngại quá, em có chút việc gấp phải đi trước.
Anh trông Nhất Nhất giúp
em nhé, một mình Thư Thư không trông nổi đâu.
Khi nào xong việc em sẽ tới đón thằng bé.”
Nói xong cô bỏ con trai lại rồi một mình chạy mất.
Từ Nhất bị mô hình búp bê nhận biết huyệt vị trên bàn hấp dẫn, bèn cầm lên chơi một hồi, đến khi
ngẩng đầu lên thì đã không thấy mẹ đâu nữa, thấy trong phòng chỉ còn Lâm Thư và một chú xa lạ, cậu
bé mê man nhìn quanh, sau đó lập tức mếu máo, tủi thân gọi: “Ma ma.”
Từ Vọng chạy trốn quá nhanh, làm Lâm Thư ngay cả vạt áo của cô cũng không bắt lại kịp.
Cô ấy đau
lòng con trai nuôi của mình, bèn dỗ dành bé: “Nhất Nhất ngoan, mẹ con sẽ về ngay thôi.”
Từ Nhất ôm cổ Lâm Thư, đáng thương gọi người mẹ không có lương tâm của mình.
Nhận thấy Tống Sơ Minh nhìn mình, Lâm Thư cảm thấy rất mất mặt: “Ừm… Vọng Vọng có lẽ thật sự có
việc gấp, nhưng thật ra tôi có thể trông thằng bé một mình…”
Cái cớ sứt sẹo của Từ Vọng, phàm là người có đầu óc đều sẽ không tin, cô thật sự diễn không nổi
nữa.
Để không khiến Tống Sơ Minh chán ghét mình, cô vội cầm túi xách lên định ra về: “Vậy bác sĩ
Tống, tôi không phiền anh nữa…”
“Đừng vội!” Tống Sơ Minh nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng lên bắt đầu cởi áo blu ra: “Đúng lúc tôi
cũng đã tan làm, để tôi chăm thằng bé với cô.”
Lúc này, Từ Vọng trong miệng có việc gấp đang dời một cái ghế đến ngồi trước cửa sổ sát sàn, nói
với Lục Bá An: “Phòng làm việc của anh có tầm nhìn thật tốt, ngồi ở đây nhìn ra thật có cảm giác
quan sát chúng sinh.”
Lục Bá An xem xong một phần tài liệu, thấy cô không hề có chút hổ thẹn nào, thì chậm rãi mở miệng:
“Em cứ ném Từ Nhất cho bọn họ như thế sao?”
“Ôi anh đừng lo, Lâm Thư Thư sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé mà.
Em làm vậy là để tạo cơ hội cho bọn
họ ở riêng với nhau thôi.”
“Ở riêng? Từ Nhất không phải là người à?” Trong mắt anh đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Đúng, nhưng mà thằng bé còn nhỏ, lại ngoan như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện bọn họ ở cạnh
nhau.
Nói không chừng bọn họ có ý với nhau, nhìn thấy Nhất Nhất đáng yêu như vậy, bọn họ cũng sẽ
muốn nhanh chóng tự sinh một đứa đấy.”
Cô khoa trương nói, mặt mày vui cười hớn hở, híp mắt như đang thấy được suy nghĩ trong lòng mình
đang biến thành sự thật.
Từ Vọng đắm chìm trong ảo tưởng nên không hề phát hiện Lục Bá An đã ký xong tài liệu cuối cùng và
đóng bút lại.
Đến khi anh tới bên cạnh cô, cô mới tỉnh lại từ trong ảo tưởng, kéo tay anh đứng lên:
“Anh làm xong rồi à? Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Anh thuận thế ôm cô vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Gấp cái gì, không phải em vừa ăn bánh
ngọt xong à, mới đây đã đói rồi sao?”
Lúc này Từ Vọng mới bắt đầu hối hận.
Rốt cuộc cô nghĩ quẩn thế nào mà lại tới tìm anh không biết.
Người bị mẹ tố là dạo này ăn uống không được ngon miệng – Từ Nhất, ăn một chén mì nhỏ còn chưa thấy
đủ, ngọt ngào gọi Lâm Thư: “Xư Xư, nữa.”
“Được, để dì đi xem còn hay không, cháu ngồi ngoan nhé.” Chỗ của Tống Sơ Minh là ngôi nhà điển hình
của người độc thân, hiển nhiên không có ghế trẻ con.
Từ Nhất ngồi trên sofa, còn biết đáp lại, non
nớt nói: “Dạ.”
Cậu bé ngoan ngoãn làm người khác yêu thích không thôi.
Lâm Thư hôn lên mặt bé một cái cái rồi đi
vào phòng bếp, đứng ngoài cửa nói với Tống Sơ Minh: “Bác sĩ Tống, anh có thể nấu thêm cho Nhất Nhất
một chén mì nữa không?”
Nói xong, cô đưa cái chén không vào.
Tống Sơ Minh đang định làm cơm nhận lấy cái chén, hơi bất đắc sĩ nói: “Tôi sẽ nấu thêm một chén, có
điều thằng bé ăn nhiều như vậy không sao chứ?”
Anh chưa từng chăm trẻ, không biết sức ăn của bọn trẻ lớn như vậy, mà để bé đói bụng trả lại cho
Lục Bá An cũng không hay.”
“Không sao đâu, anh nấu thêm một chút là được.
Tôi thấy thường ngày Vọng Vọng cũng cho thằng bé ăn
nhiều như vậy đấy.
Từ nhỏ Nhất Nhất đã ăn nhiều hơn mấy đứa trẻ khác rồi, vậy nên mới mũm mĩm được
thế đó.” Cô vừa nói chuyện với anh vừa nhìn Từ Nhất ngoài sofa, thấy bé ngồi ngoan ngoãn, mới cùng
anh trò chuyện tiếp.
Tống Sơ Minh cười nói: “Ăn được là phúc, bây giờ phần lớn trẻ con đều rất kén ăn, thằng bé thật
ngoan.”
“Là nhờ anh nấu ăn ngon thôi.” Lâm Thư bị nụ cười của anh quyến rũ, đột ngột khen một câu rồi vội
vã chạy đi, cho nên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tống Sơ Minh.
Hơn mười giờ tối, Lục Bá An mới đến nhà Tống Sơ Minh để đón Từ Nhất, Từ Vọng thì nói sao cô cũng
không chịu lên, quấn mình kín mít trong chiếc áo khoác của anh, ngồi trong xe không động đậy: “Bộ
dạng em thế này làm sao đi gặp người khác được hả?”
Cô hơi tức giận, còn chưa che hết mấy vết đỏ trên cổ.
Lục Bá An chỉ có thể một mình đi lên, cũng chẳng bấm chuông cửa.
Anh biết mật khẩu, nên quen thuộc
tự nhiên mở cửa vào nhà.
Đèn trong phòng khách đã tắt, ánh sáng trên màn hình TV phản chiếu vào hai
người đang sắp ôm nhau.
Anh khẽ ho, phá hủy bầu không khí màu hồng trong phòng.
Tống Sơ Minh đứng dậy trước tiên, giọng nói hiếm khi mất tự nhiên: “Cậu đến rồi à, Nhất Nhất đang
ngủ trong phòng tôi đấy.”
“Ừm.” Anh bình tĩnh đáp rồi quay người bước vào phòng ngủ.
Cục cưng béo đang ngủ ngon lành trên giường.
Khi Lục Bá An bế bé lên, bé chỉ mở mắt ra nhìn anh một
cái rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Xem như hai người kia cũng có chừng mực, không làm ẩu trước mặt con
trai anh.
Khi rời đi, xuất phát từ thiện chí, Lục Bá An hỏi Lâm Thư: “Tôi đưa cô về nhé?”
Lâm Thư bối rối, Tống Sơ Minh im lặng từ nãy giờ bèn đáp thay: “Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Tác giả bày tỏ: Ý tưởng đầu cho truyện này là một câu chuyện cũ đơn giản ấm áp, vì vậy không có cốt
truyện.
Sau khi hiểu lầm đã được giải quyết thì tôi không có gì để viết nữa, viết về mấy vụ tài sản
và sự nghiệp thì sẽ lộn xộn lắm, cho nên truyện đang đến hồi cuối.
Sắp kết thúc rồi, vã cũng không
có cao trào gì thêm, tôi viết thật nhạt nhẽo, ha ha.
Phiên ngoại sẽ nói về thời đi học của Vọng
Vọng và Lục Bá An..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...