Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Sau ngày hôm đó, Lục Bá An luôn cố gắng thu xếp đi làm về sớm, bề ngoài thì trông vẫn như thường,
nhưng Từ Vọng biết trong lòng Lục Bá An không hề thoải mái.
Cảm giác ấy giống như một vết thương đã lành, nhưng để lại sẹo mãi mãi, nó không đau, chỉ là khi
nhìn sẽ gợi lại kí ức không vui trước đó, mặc dù không mãnh liệt nhưng vẫn có dấu ấn.
Rồi khoảng hai ba ngày sau đó, cô nhận được điện thoại của Lục Văn Hàn, ông nói muốn gặp cô nhờ
chút chuyện.
Từ Vọng tổng cộng chỉ gặp ông ta mấy lần, nên chắc muốn nói về Lục Bá An.
Cô nghĩ ngợi
rồi đồng ý, không nói cho Lục Bá An biết, cũng không bảo tài xế chở đi, mà tự mình bắt xe.
Lục Văn Hàn đã ở tuổi trung niên, nhưng trên người chỉ tỏa ra phong thái thành thục trưởng thành
của đàn ông chứ không hề già yếu, đi ra ngoài vẫn được mấy cô gái trẻ khen ‘chú này thật đẹp trai’.
Trước đây Từ Vọng cũng thấy ông ta là một một lão soái ca, nhưng từ khi biết được bí mật động trời
kia, thì cái nhìn của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Vốn cảm thấy đôi mắt của ông ta sâu sắc cuốn hút, giờ lại cảm thấy ông ta phong lưu bay bướm mà còn
không biết điều, nói ra thật đáng giận.
Ông ta có ấn tượng khá tốt với Từ Vọng, nên thái độ rất ôn hòa, nói năng nhỏ nhẹ tránh làm cô sợ,
vừa gặp đã ân cần hỏi han cô chăm con có vất vả không, Lục Bá An ở nhà có ức hiếp cô hay không, và
mấy việc nhà linh tinh, sau đó mới vào vấn đề chính, tỏ ra áy náy nói: “Chắc con cũng đã nhận ra,
Bá An có thành kiến rất lớn với cha.”
Từ Vọng cảm thấy nếu mình nói không nhận ra thì giả dối quá, nên chỉ lúng túng cười cười
“Đều là lỗi của cha, cha có lỗi với Minh Nhược, có lỗi với Bá An.” Ông ta buồn rầu thở dài.
Từ Vọng còn đang nghĩ ông ta cũng còn biết điều đôi chút, ít nhất biết mình sai, thì ngay sau đó
lại nghe ông ta nói: “Có điều bây giờ nói gì cũng không thể thay đổi được, cha vẫn muốn bù đắp
những lỗi lầm của mình.
Mấy năm qua sống trong sự hổ thẹn và bất lực, cha cũng rất khổ tâm.
Mãi đến
khi Minh Nhược nói với cha rằng bà đã tìm được hạnh phúc, trong lòng cha mới cảm thấy đỡ hơn.
Tuy
cha vẫn không quên được bà ấy, nhưng chỉ cần bà ấy hạnh phúc thì cha đã mãn nguyện.”
Từ Vọng tất nhiên không đưa ra ý kiến gì, chỉ cảm thấy lời của ông ta câu nào cũng đúng, nhưng thốt
ra từ miệng của ông ta thì lại có vẻ sai sai.
Tôi làm tổn thương cô là lỗi của tôi, thật ra tôi cũng không dễ chịu lắm.
Tuy rằng tôi đau buồn
không muốn mất cô, nhưng chỉ cần cô hạnh phúc thì tôi sẽ mỉm cười chúc phúc cho cô.
Xem tôi có vĩ
đại không? Từ Vọng cảm thấy có thể đây là do khả năng lý giải của mình, không thể đi suy đoán tấm
lòng của người khác một cách ác ý như thế được.
Trên thực tế, phận làm con cái, Từ Vọng cảm thấy Lục Văn Hàn không nên nói những lời này với cô,
nhưng ông ta hình như chỉ tìm được một đối
tượng để trút bầu tâm sự: “Tuy rằng Bá An hận cha, nhưng dù sao cha cũng là cha nó, phải lo nghĩ
cho nó.
Hiện giờ nó đang trong tình cảnh phức tạp, cha không thể giúp nó điều gì, chỉ có thể nóng
lòng thay cho nó.”
“Cha đừng lo nghĩ nhiều quá, anh ấy có thể xoay xở được mà.” Cho nên cha đừng phiền anh ấy thêm
nữa.
Từ Vọng muốn nói nhưng lại thôi, biểu cảm rất rối rắm.
“Haizz, nội tình chuyện này phức tạp lắm, con không hiểu đâu.
Bá An chỉ có một thân một mình, xoay
xở sẽ rất khó.
Mà Dương Dương tuy còn nhỏ, nhưng là một đứa bé rất ngoan, nếu Bá An chịu nhận nó,
thì sau này nó sẽ có thể hỗ trợ Bá An, như vậy Bá An mới có thể dễ dàng hơn.
Dù sao cũng là anh em
ruột, máu mủ tình thâm.”
Từ Vọng há hốc, mấy lời như thế mà cũng có thể nói ra miệng được à?! “Ông ta thật sự nói vậy sao?”
Ba bốn giờ chiều, nhà hàng còn chưa có khách, nhưng đã bận rộn chuẩn bị trước cho giờ cao điểm vào
buổi tối.
Từ Vọng cảm thấy tam quan của mình lại bị đả kích lần nữa sau khi gặp Lục Văn Hàn, nên
tới đây trò chuyện với Thường Phong.
Cô gật đầu cười khổ, bày tỏ tất cả những lời anh ấy nghe được đều là thật.
“Vl, rốt cuộc cha của Lục Bá An nghĩ gì vậy, bản thân ông ta muốn nhận con thì thôi đi, sao còn
muốn Lục Bá An nhìn nhận, cũng có phải con của anh ấy đâu.” Thường Phong tặc lưỡi cảm thán.
Từ Vọng thở dài: “Tôi cũng rất bực bội, sao ông ta có thể nói ra những lời đó không biết? Để cho
trong lòng ông ta nhẹ nhõm hơn sao?”
“Chắc là vậy, đúng thật ích kỉ, mà mấu chốt là suy tính của ông ta thật ‘vi diệu’.” Thường Phong đã
làm bạn với Lục Bá An nhiều năm, nên biết khá nhiều chuyện của anh.
Năm đó nhà họ Lục xào xáo một
thời gian, anh ấy là một trong số ít người biết nội tình.
Từ Vọng vốn không định nói với anh ấy
chuyện này, nhưng anh ấy đặc biệt quan tâm tới Lục Bá An, không biết nghe được tin tức từ đâu mà
điện thoại hỏi cô Lục Bá An có ổn không, sau đó hai người họ bắt đầu trao đổi chuyện này.
Anh ấy thấy Từ Vọng phiền muộn bèn hỏi: “Cha anh ấy tìm chị là để nhờ chị khuyên Lục Bá An nhìn
nhận thằng em kia của anh ấy à?”
“Ừ.” Cô nặng nề gật đầu.
“Vậy chị nói sao?”
“Đương nhiên từ chối rồi.
Tôi nói tôi rất nhát, không dám nói với Lục Bá An.” Từ Vọng nằm bò xuống
mặt bàn, mặt ủ mày chau.
Cô hỏi Thường Phong: “Cậu có biết Tưởng Tại không? Trước kia anh ta là bạn của Lục Bá An thật à?”
“Biết, hồi cao trung cả bọn học cùng lớp.” Thường Phong nhớ lại chuyện cũ: “Thật ra ban đầu tên kia
cũng khá được, chịu khó, có chút cầu tiến, tuy điều kiện gia đình không tốt nhưng không tự ti yếu
đuối, là một người nỗ lực và mạnh mẽ.”
“Còn Lục Bá An bề ngoài có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng lại là người tốt tính, lúc đó bọn họ trò
chuyện khá hợp, còn rất thông cảm, biết Tưởng Tại cũng mất mẹ, phải sống với dì út, hoàn cảnh khá
giống mình, nên đã giúp đỡ giới thiệu dì cậu ta đến công ty nhà mình làm.
Kết quả dì út Tưởng Tại
không biết sao mà qua lại với cha của Lục Bá An, haizzz…”
Từ Vọng nghe mà buồn bực khó chịu: “Tôi nghĩ chắc Lục Bá An cảm thấy tự trách, nếu anh ấy không
giúp đỡ Tưởng Tại thì đã không có chuyện gì rồi.”
Thường Phong gật đầu: “Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy.
Tuy nhiên, cha cậu ấy vốn đã là người như vậy, dù
không ngoại tình với dì út của Tưởng Tại, thì sau này cũng sẽ ngoại tình với người khác, chỉ là Lục
Bá An không nghĩ thông mà thôi.”
Nói đến đây, hai người đều vô cớ sa sút tâm trạng, đồng loạt thở dài.
Một lát sau, Từ Vọng hỏi Thường Phong: “Cậu và Lục Bá An trở thành bạn thế nào vậy? Tính cách hai
người khác nhau quá mà.”
Tống Sơ Minh là bạn của Lục Bá An cô còn thấy hợp lý, vì Tống sơ Minh trông rất chững chạc chín
chắn, nhưng Thường Phong thì hơi trẻ con tùy tiện, làm bạn với cô thì hợp lý hơn.
Thường Phong không hiểu sao tự dưng cô lại đề cập đến chuyện này, mơ hồ đáp: “Lúc cha cậu ấy còn
chưa ly hôn, nhà bọn tôi ở sát vách, xung quanh chỉ có tôi và cậu ấy còn nhỏ, không chơi với cậu ấy
thì chơi với ai.”
“Thế à?” Từ Vọng chỉ thuận miệng hỏi thế nên không để tâm.
Một lúc sau Ngô Diệu đến, sự chú ý của
cô liền bị dời đi.
Ngô Diệu ninh canh cực kỳ ngon, thật ra cô đến đây chủ yếu là để học hỏi.
Từ Vọng không quá thông thạo trong phương diện bếp núc, nấu nướng miễn cưỡng có thể cho vào miệng
được mà thôi.
Nhưng Ngô Diệu thì dịu dàng nhẫn nại, một học sinh đần như Từ Vọng mà cũng có thể dạy
được, giày vò đến tối đen, rốt cuộc Từ Vọng cũng có thể nấu được một nồi canh, múc vào hộp giữ
nhiệt, rồi vui vẻ về nhà.
Cô cứ tưởng rằng Lục Bá An còn chưa về, nhưng khi dì Trương ra nhốt chó lại nói hôm nay Lục Bá An
về sớm, hiện đang ở phòng trẻ con chơi với Từ Nhất.
Cô ra hiệu bảo dì Trương đừng lên tiếng, nhẹ tay nhẹ chân đặt hộp giữ nhiệt xuống, rồi đi tìm cha
con họ, muốn cho Lục Bá An một bất ngờ.
Cẩn thận nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy Lục Bá An đang ngồi dưới
thảm đưa lưng về phía cô, Từ Nhất nhỏ bé bị chắn hoàn toàn, chỉ nghe tiếng bi bô của con.
Cô đang định lên tiếng, thì nghe Lục Bá An nói đều đều: “Gọi cha.” Cô hơi sửng sốt, rồi lại nghe
thấy giọng nói non nớt của Từ Nhất: “Wang…”
Anh bình tĩnh lặp lại: “Gọi cha.”
Từ Nhất vung cánh tay mũm mỉm, cười đến đáng yêu: “dudu…”
Từ Vọng ném cười, lặng lẽ đóng cửa lại, dựa vào tường bình tĩnh, đến khi thôi cười mới bước đi, cố
ý đi chậm rãi phát ra âm thanh, tới cửa thì dừng lại một lúc mới mở ra đi vào.
“Cục cưng, mẹ về rồi đây.
Con có nhớ mẹ không.”
Từ Nhất vừa nghe giọng mẹ mình thì lập tức không kiềm chế được, nhấc cái mông nhỏ muốn đứng lên,
nhưng bé còn chưa thể tự mình đứng lên được, cái mông nhỏ nhấc lên được hai giây thì lại chạm đất.
Từ Vọng nhanh chóng bước tới bế con lên hôn cuồng nhiệt, Từ Nhất cười tít mắt, không chịu được mà
ngọ nguậy.
Lục Bá An cứ tưởng cô lại đi chơi với Ninh Vi, thấy cô về cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi cô: “Ăn cơm
chưa?”
Cô cười hì hì quay sang nhìn anh: “Chưa, anh ăn chưa?” “Ăn rồi, dì Trương nấu, đi ăn đi.”
“Anh đi với em đi.”
Cô và con trai cười lên giống nhau y như đúc, anh lẳng lặng nhìn một lúc, rồi điềm nhiên ‘ừm’ một
tiếng.
Từ Vọng đi vào bếp tìm một cái chén xinh đẹp, trút canh trong hộp giữ nhiệt ra, bưng lên bàn.
Lục Bá An thấy cô tự bưng chén ra thì trong lòng đã có suy đoán.
Đợi Từ Vọng bỏ chén xuống, anh mới
hỏi: “Em nấu đó à?”
Cô cực kì tự hào thừa nhận: “Đúng vậy, anh mau thử xem có ngon không?”
Thật ra cô đã thử rồi, ngon cực kì.
Cô nhìn Lục Bá An uống một ngụm, nhưng không nhìn ra gì qua nét
mặt anh, đang đợi khen thì anh bỗng kéo tay cô qua ôm vào lòng.
Từ Vọng ngơ ngác ngã vào lòng Lục Bá An, cảm thấy cái ôm trên eo ngày càng chặt, trong lòng mềm mại
ngọt ngào, cũng đưa tay ôm anh.
Dù không ai nói gì, nhưng Từ Vọng cảm thấy đây là lúc bọn họ gần nhau nhất.
Từ Vọng không hỏi Lục Bá An có buồn không.
Anh cũng không nói rằng mình đã bỏ qua.
Yêu là gì? Từ Vọng lại tự hỏi vấn đề này một lần nữa.
Trước đây cô cảm thấy tình yêu là thứ tốt đẹp
nhất trên đời, nhưng giờ lại thấy có lẽ nó chỉ đơn thuần là một cái ôm mà thôi.
Thấm thoát đã vào tháng Chạp, cũng dần đến năm mới.
Sau khi công ty tổ chức họp thường niên, Lục Bá An ngày càng trở nên lười đi làm.
Từ Vọng hỏi sao
dạo này anh rảnh rỗi thế, anh chỉ nói là muốn nghỉ ngơi sau một thời gian dài bận rộn.
Cô chẳng tin
lý do nhảm nhí này của anh, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Chủ yếu là vì cô rất bận, để có thể có một kỳ nghỉ vào tết âm lịch, cô đã phải vẽ ngày vẽ đêm, cuối
cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ trước năm mới, chào đón một kỳ nghỉ hiếm hoi.
Chưa nghỉ ngơi được bao lâu, Lục Bá An đã hối thúc cô sắp xếp đồ đạc trở về Xuân Thành đón Tết.
Từ
Vọng cứ tưởng sẽ ở nhà họ Lục đến hết năm mới, nên hào hứng hỏi: “Bây giờ chúng ta trở về thật
sao?”
“Ừ, về đến hết Tết Nguyên Tiêu.”
Từ Nhất đang ôm bình sữa bú thì thấy mẹ hét lên phấn khích, bé giật mình run tay làm sữa chảy ra,
sau đó liếm khóe miệng rồi cười rộ lên với mẹ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...