Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

Khi mặt trăng thẹn thùng trốn vào trong tầng mây, nắng ấm ngày xuân liền kéo thế giới đen kịt không có ánh trăng đi, ban ngày đã tới. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào tòa thành hiện đại hóa có lịch sử lâu đời kia, chỉ còn vô sốzombie đang quanh quẩn và mặt đất bừa bộn đổ nát.

Kỳ Xán là con người cuối cùng đi từ trong Vân Thành ra. Anh cõng Thẩm Ưu trên lưng, bên người có Tân Đàm, Úc Gia Trí và con Zombie Bím Tóc đang nối gót theo sau Tân Đàm.

Nắng ấm chiếu lên người họ, làm nhu hòa hình ảnh con người và zombie không hài hòa này.

Sau đó bọn họ đi được một quãng đường rất dài, ngủ lại trong rừng giữa nắng sớm và sương mai. Kỳ Xán đặt Thẩm Ưu đang hôn mê ngồi dựa vào gốc cây, bảo Úc Gia Trí đưa hộp y tế bọn họ tìm được trong đêm ở khu an toàn cho anh.

"Cái gì cũng đưa cho tôi cầm, hộp y tế tôi cầm, vali tôi cầm, lều vải tôi cầm, đồ ăn cũng đưa tôi cầm, nồi bát gáo bồn đưa tôi cầm, mấy người dứt khoát trèo lên lưng tôi để tôi cõng mấy người đi luôn đi!" Úc Gia Trí vừa đưa hộp y tế cho Kỳ Xán vừa không nhịn được bắt đầu càm ràm.

Kỳ Xán tỉnh bơ nhận lấy hộp y tế, đáp lại: "Ba cái trước thì thôi, đồ ăn với nồi chén gáo bồn không phải chính anh la hét muốn mang hết đi à?"

Úc Gia Trí nhớ tới đêm qua, bỗng chốc nghẹn lời.

Tối hôm qua bọn họ không rời đi khu an toàn ngay mà thừa dịp bóng tối tìm kiếm vật tư cần thiết để đi ra ngoài. Bọn họ tìm được nhà kho khu an toàn chưa kịp vận chuyển hết, trong kho hàng có tất cả thứ họ cần.

Ngay từ đầu Kỳ Xán và Tân Đàm chỉ cầm một chút vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày, Úc Gia Trí lại giống như lúc Kỳ Xán dạy anh trong trung tâm thành phố, cầm hết tất cả các thứ có thể ăn và nấu nướng lên.

Lúc ấy Kỳ Xán nghĩ dù sao mình cũng không phải vác những thứ này, tên cu li đưa tới cửa Úc Gia Trí này không dùng cũng phí, Úc Gia Trí thì nghĩ dù sao Kỳ Xán và Tân Đàm chắc chắn sẽ chia sẻ những thứ này với anh ta, suy cho cùng anh ta chỉ là một cậu nhóc yếu đuối nhưng ăn nhiều thôi.

Hai người bọn họ đều có suy nghĩ riêng, nhưng Úc Gia Trí chẳng thể ngờ Kỳ Xán dùng lý do anh phải cõng Thẩm Ưu để từ chối san sẻ, còn không chịu để Tân Đàm xách cái vali hỏng kia. Zombie Bím Tóc muốn nói giúp anh ta, nhưng căn bản không thể thuyết phục được Kỳ lột da, cuối cùng những thứ này rơi hết lên người anh ta!

Kỳ Xán thấy anh ta không vui thì nói: "Anh làm những việc này coi như là tiền lương, không muốn thì anh vứt hết mấy thứ linh tinh trên lưng như mì tôm lạp xưởng thịt viên xuống là được."

"Không thể!"

"Thế anh cứ vác hết đi."

"Vốn dĩ tôi đều phải vác mà."

Sau đó mới biến thành như này, anh ta thành một con zombie vác bao lớn bao nhỏ, lẻ loi hiu quạnh, Zombie Bím Tóc cũng bị Tân Đàm gọi lại nói không được giúp anh ta.

Số khổ.


Nếu không phải tài nấu ăn của Kỳ Xán tốt, nếu không phải anh ta là bạn tốt của Tân Đàm, nếu không phải hiện tại nhiều thêm xuất ăn của Zombie Bím Tóc, nếu không phải... Anh ta tuyệt đối sẽ không khuất phục!

Kỳ Xán thấy Úc Gia Trí không nói lời nào thì nhắc nhở anh ta: "Chúng ta phải nghỉ ngơi ở đây đến ngày mai, anh tiện thể đi dựng lều luôn đi... Lát nữa bữa sáng anh muốn ăn cháo gì?"

Úc Gia Trí nhẫn nhục nói muốn ăn cháo hạt dẻ sau đó hấp tấp ôm lều chạy đi. Tân Đàm vẫn luôn ngồi bên cạnh vây xem, đối với việc Kỳ Xán có thể dùng khẩu phần lương thực khiến Úc Gia Trí ngoan ngoãn, Tân Đàm mặc cảm không bằng.

Kỳ Xán vừa xử lý vết thương do đống đổ nát nện xuống cho Thẩm Ưu, vừa nói với Tân Đàm: "Ai bảo anh ta âm hồn không tan dẫn theo người tới làm bóng đèn giữa chúng ta chứ."

Tân Đàm nín cười, không nói về Úc Gia Trí nữa mà quay sang nhìn Thẩm Ưu. Cô nói: "Lúc nào anh ta mới tỉnh được?"

"Không biết, nhưng xử lý vết thương trước không sai được."

Zombie Bím Tóc ngồi xổm bên cạnh, nhìn Kỳ Xán và Thẩm Ưu chảy nước miếng. Lúc Kỳ Xán lặng lẽ liếc qua, cô ấy lại giả vờ điềm nhiên như không có việc gì dời mắt nhưng thực ra đang run rẩy sợ hãi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Cậu đừng lườm cô ấy, cô ấy là bạn của mình." Tân Đàm che trước người Zombie Bím Tóc.

"Đàm Đàm, mình không có ý gì khác, có điều loại như Úc Gia Trí còn chưa tính, nhưng nó là zombie hàng thật giá thật đấy. Tối hôm qua nó đã muốn vồ mình mấy lần rồi."

Kỳ Xán không có ý kiến gì với loại zombie không tùy tiện tấn công người khác như Tân Đàm và Úc Gia Trí, nhưng sau khi trải qua cuộc chiến đấu kéo dài một ngày một đêm khiến quân cứu viện hi sinh toàn bộ, anh không cách nào dùng ánh mắt bình tĩnh để đối xử với zombie phổ thông.

Cho nên đối mặt với Zombie Bím Tóc coi anh là đồ ăn, thật ra Kỳ Xán rất có ý kiến, vậy nên mặc dù lúc nhắc tới Zombie Bím Tóc trước mặt Tân Đàm anh đã cố gắng khống chế nhưng giọng điệu vẫn hơi nặng.

Tân Đàm cố chấp che trước mặt Zombie Bím Tóc, nói nghiêm túc: "Mình sẽ dạy dỗ cô ấy."

Kỳ Xán há to miệng, muốn thuyết phục Tân Đàm rằng zombie không có lý trí đều như nhau, nhưng lời đến bên môi, ánh mắt nghiêm túc bướng bỉnh của Tân Đàm lại khiến anh tắt tiếng.

Được rồi, bạn gái của anh, anh không dung túng thì ai dung túng chứ?

Kỳ Xán hít sâu một hơi, dịu giọng nói với bạn gái: "Đàm Đàm, mình nghe thấy tiếng nước chảy, mọi người có thể tới đó rửa mặt. Nhớ chuẩn bị nước nhé, mình đi nấu cháo đây."


Tân Đàm thở phào một hơi rồi vui sướng lên tiếng, sau đó lôi kéo Zombie Bím Tóc nhẹ nhàng chạy xa.

Kỳ Xán ngồi xuống cạnh Thẩm Ưu đang hôn mê, liếc nhìn bóng lưng họ. Ngoài bóng lưng Tân Đàm vẫn xinh đẹp như cũ ra, anh luôn cảm thấy bóng lưng của con Zombie Bím Tóc khá quen. Anh không nhớ ra được là quen ở điểm nào, bèn tập trung bôi thuốc cho Thẩm Ưu.

Sau khi Tân Đàm và Zombie Bím Tóc rửa mặt xong đi từ bên dòng suối về thì phát hiện quần áo của cô và Zombie Bím Tóc đều bẩn thỉu, bèn lấy cái váy xinh đẹp Kỳ Xán chuẩn bị cho cô từ trong vali ra. Vóc người bọn họ tương tự, cho nên Tân Đàm có thể mặc thì Zombie Bím Tóc cũng có thể mặc.

Chân trước Úc Gia Trí vừa dựng lều sau, chân sau họ đã đi vào, khiến cu li Úc la hét ầm ĩ.

Tân Đàm không để ý, Zombie Bím Tóc muốn chui ra nhìn Úc Gia Trí lại bị Tân Đàm giữ lại, cô ấy nói: "Không vui! Anh ta! Qua đó! Tôi muốn!"

"Anh ta không vui, tôi muốn qua đó." Tân Đàm dịu dàng sửa đúng lời Zombie Bím Tóc.

Zombie Bím Tóc nhìn Tân Đàm đầy khó hiểu, Tân Đàm kiên nhẫn nhắc lại một lần.

Zombie Bím Tóc lắp bắp nói: "Anh ta! Không! Vui! Tôi muốn! Qua đó!"

Tân Đàm lại sửa lại, bảo Zombie Bím Tóc đừng nói nhấn mạnh từng chữ như vậy.

"Anh ta không, vui, tôi, muốn, qua, đó."

"Lần này cũng tàm tạm, nhưng còn có thể càng tốt." Tân Đàm lặp lại câu nói kia lần nữa, mãi đến khi Zombie Bím Tóc nói trôi chảy cô mới ngừng lại.

Tân Đàm nghiêm túc trả lời câu hỏi của Zombie Bím Tóc: "Úc Gia Trí không hề không vui, anh ta chỉ thích la hét ầm ĩ thôi, ở lâu với anh ta cô sẽ biết."

"Thật sao!"

Tân Đàm uốn nắn: "Thật sao?"

"Thật sao?"


"Thật." Tân Đàm cầm váy trong tay ướm thử lên người Zombie Bím Tóc: "Mau thay quần áo, sẽ càng xinh đẹp."

"Muốn! Xinh đẹp!"

"Muốn xinh đẹp."

...

Kỳ Xán vốn đến tìm Tân Đàm, nhưng mới vừa đi tới cửa lều đã nghe thấy Tân Đàm đang dạy con zombie kia dùng tiếng zombie một cách chính xác, giọng cô trong trẻo dịu dàng, vô cùng kiên nhẫn với đồng loại.

Kỳ Xán nghe giọng cô, suy nghĩ lại bất giác quay về đêm qua. Lúc đó bọn họ đang tìm kiếm vật tư, Tân Đàm đã chủ động kể cho anh nghe về chuyện sau khi họ lạc nhau, từ việc lớn đến việc nhỏ, bao gồm chuyện cô giúp một con zombie nửa đầu và một con zombie miệng rộng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nếu như là Tân Đàm của khi trước, cô căn bản sẽ không nghĩ tới việc đi trợ giúp zombie khác. Cô sẽ chỉ duỗi móng vuốt sắc bén ra bảo vệ mình khi có zombie xúc phạm cô.

Anh nghe Tân Đàm nói đến những chuyện này, trong lòng mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi của Tân Đàm. Bây giờ lại chính tai nghe thấy Tân Đàm kiên nhẫn dạy một con zombie nói chuyện như vậy, cảm giác của anh đã được chứng thực.

Là điều gì thay đổi Tân Đàm?

Kỳ Xán suy đoán, là cuộc chiến hỗn loạn giữa người và zombie đêm đó, là cô chính mắt thấy đồng loại zombie tự giết hại lẫn nhau trong đêm tối, hay là cuộc tiến hóa chỉ thuộc về zombie này?

Kỳ Xán không biết. Nhưng điều này cũng không quan trọng, bởi vì anh có thể cảm nhận được, giờ phút này Tân Đàm có "vị tình người"... có lẽ phải nói là "vị tình zombie".

Tân Đàm bắt đầu có một trái tim mềm mại khi đối diện với đồng loại, cô còn sẽ thử trợ giúp đồng loại.

... Mặc dù đồng loại đó là zombie.

Nếu như, nếu như đối tượng cần trợ giúp là người thì sao?

Lòng tốt của Tân Đàm, rốt cuộc là chỉ dành cho đồng loại, hay là bao gồm cả con người?

...

Lúc Tân Đàm và Zombie Bím Tóc ra khỏi lều, Kỳ Xán đã nấu xong cháo hạt dẻ mềm nhừ, chỉ đợi họ đi ra.


Bọn họ đổi sang hai chiếc váy dài kiểu dáng giống nhau nhưng khác màu, màu trắng như bông tuyết, màu xanh như nền trời, giống như hoa tươi nhuộm đầy sương sớm nở rộ trong nắng mai.

Kỳ Xán nhìn Tân Đàm mặc váy trắng, lập tức xích qua chỉnh lại áo khoác chống lạnh trên vai cô, sau đó cười tủm tỉm nói: "Mình đúng là có mắt nhìn, Đàm Đàm mặc thật sự quá xinh đẹp luôn á!"

"Thật chứ?"

"Đương nhiên."

Zombie Bím Tóc tò mò nhìn hai người bọn họ, sau đó lựa chọn đi đến cạnh Úc Gia Trí ngồi xuống. Úc Gia Trí gõ gõ bát, la hét ầm ĩ: "Đói bụng, đói bụng, đói bụng..."

"Ăn cơm thôi." Kỳ Xán nói.

Úc Gia Trí lập tức gấp không chờ nổi muốn múc cháo ra, cái kiểu muốn rất rất nhiều hạt dẻ ấy, lại không ngờ bị Kỳ Xán cướp mất thìa, múc đầy hạt dẻ vào bát Tân Đàm.

Tân Đàm cố ý cho Úc Gia Trí nhìn cái bát đầy hạt dẻ của mình giống như đang khoe khoang, sau đó đút cho Kỳ Xán hạt dẻ đầu tiên.

Úc Gia Trí vừa múc cháo vừa hét: "Quá đáng, khiến tôi giận đến xanh cả mặt!"

"Mặt của anh xanh sẵn rồi." Kỳ Xán dùng tiếng zombie trả lời Úc Gia Trí.

"Hu hu hu tôi biết, thịt thối đẹp đẽ trên mặt tôi biến mất rồi! Là buổi tối hôm trước, sau đó lạch cạch một cái, không còn gì hết!" Úc Gia Trí trưng một khuôn mặt xanh trắng ghép vài miếng thịt thối tủi thân nói.

Tân Đàm an ủi anh ta: "Không sao, anh có thịt thối hay không đều như nhau cả, đừng buồn nhé."

"Tôi đau lòng, trừ khi cô cho tôi một hạt dẻ."

Tân Đàm không nhúc nhích, chỉ nhét một hạt dẻ vào trong miệng Kỳ Xán rồi ung dung nhìn Úc Gia Trí, lại không ngờ Zombie Bím Tóc bỗng nhiên vụng về dùng cái thìa Tân Đàm cố ý chuẩn bị cho cô ấy, múc hẳn hai hạt dẻ vàng mẩy bỏ vào trong bát của Úc Gia Trí.

Zombie Bím Tóc cho rằng Úc Gia Trí buồn thật, cô ấy nghiêm túc nói với anh ta: "Đừng buồn!"

"Không buồn không buồn." Úc Gia Trí lập tức nói, sau đó há mồm ăn hạt dẻ.

Kỳ Xán và Tân Đàm liếc nhau, trong ánh mắt truyền lại một câu... về sau bóng đèn cũng có zombie khác đau lòng.

...

Bọn họ ngồi vây quanh cái nồi đang bốc hơi nóng cười nói, giống như lúc họ ở trên sân thượng trung tâm thương mại Hưng Long ở Vân Thành, vô cùng náo nhiệt, bầu không khí ấm áp và tự nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận