Vận xui xẻo đã bắt đầu từ đây.
Lâm Gia Gia luôn nghĩ nên tìm cách trốn như thế nào, trấn Đông Phương nhỏ như vậy, còn có thể chạy trốn đi đâu?
Cho dù cô cố ý tìm cách tránh chạm mặt đến mức thấp nhất, nhưng oan gia ngõ hẹp, đến chỗ nào đều cũng gặp người quen.
Hiện tại cô bị vây trong tình cảnh tiến thối lưỡng nan, trừng mắt nhìn bóng dáng của Trình Dư Chân, phát hiện anh cùng với bạn tốt, đồng học ở chung rất hòa hợp.
Hơn nữa còn có không ít những cô gái trong trấn, học sinh nữ như là hoa gặp bướm, gắt gao dính sát bên người của anh, thậm chí còn ân cần giúp anh rót nước, chia thức ăn.
Là sao? Là sao? Tay chân anh bị khiếm khuyết sao? Cần nhiều con gái giúp anh sai vặt, mang thức ăn đến như vậy sao?
Lâm Gia Gia rầu rĩ ngồi ở trên ghế, hai mắt gần như phun lửa.
Trời sinh nhân duyên của anh với các cô gái cô cùng tốt là sự thật, chỉ cần anh xuất hiện nơi đám đông, buổi họp mặt nào đó, không lâu sau sẽ trở thành tiêu điểm chú ý.
Cô rõ ràng biết, nhưng thấy anh được hoan nghênh như thế, vẫn là nổi trận lôi đình.
Cô đang nổi giận cái gì?
Cắn cắn môi cánh hoa, trí nhớ của cô không khỏi lại nhớ tới năm năm trước.
Anh cùng cô kỳ thật cũng không có duyên phận gì chém không đứt, thuần túy chính là cô trúng tuyển, đón xe lên Đài Bắc để học Đại học, vừa mới gia nhập vào môi trường mới mẻ cô đã gặp học trưởng Trình Dư Chân này.
Không biết vì sao, hai người bọn họ càng đi càng gần, đối với sự chiếu cố đặc biệt của soái ca học trưởng, trái tim đơn thuần của một cô gái cũng dần dần trầm luân.
Sau lại là cô chủ động mở miệng, yêu cầu cùng anh kết giao, ngoài ý muốn của cô, anh lại không hề do dự, cười đáp ứng.
Sau đó, cô chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào.
Bất đắc dĩ tình yêu có đôi khi chính là một loại biểu hiện giả dối, làm mờ cả hai mắt, nên cô đã quên Trình Dư Chân cũng không phải là một người đàn ông bình thường.
Vẻ bề ngoài của anh, điều kiện bối cảnh vô cùng xuất sắc, càng đừng nói đến cá tính hài hước khôi hài của anh, từ đứa bé ba tuổi đến cụ già tám mươi, đều bị anh thu hút.
Cho nên khoảng thời gian ấy cô thường xuyên nghe nhắc nhiều nhất chính là hai câu nói: Một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Đúng! Lâm Gia Gia cô làm việc cũng không cầu tiến tới, cho nên phân không hể tô thành tường, cũng là một cái không thể cùng anh sớm tối bên nhau, ếch còn không bằng con cóc.
Lời đồn đãi vừa mới bắt đầu bay đầy trời, cô có thể làm như mọi người đều đang ghen tị cô, nhưng thời gian càng lâu, oanh oanh yến yến bên người anh ngược lại có tăng không giảm.
Cuối cùng, cô đã bắt kẻ thông dâm tại giường......
"Cái chén giấy đó có cừu oán với cậu sao?" Thường Tiểu Nhạc miệng nhồi đầy thức ăn, bưng một ly nước uống cùng một dĩa thịt heo nướng thơm ngào ngạt, ngồi xuống ở bên cạnh cô.
Cái chén bị cô xoắn vặn, vô cùng thê thảm.
"Không có." Nhưng người đàn ông cách cô mười bước phía trước cùng cô có cừu hận rất sâu.
Thường Tiểu Nhạc không ngừng nhấm nuốt, hai mắt cô nhìn theo ánh mắt của Gia Gia, phát hiện bạn tốt mình đang nhìn chằm chằm bóng dáng người nào đó, lập tức quay đầu quan sát sắc mặt của cô.
"Vậy có lẽ người người đàn ông đứng phía trước có cừu oán với cậu."
Nói đến cá tính của cô bạn tốt này, trừ phi lửa cháy đến tận mông, hoặc là trời sập xuống, mới có thể làm cho cô lo âu như thế, mà hiện tại cô tựa như con quay dừng không được, hai tay hai chân không biết đã xảy ra chuyện gì, đã biết sự xuất hiện của Trình Dư Chân gây cho cô nhiều rung động.
"Không có......" Lâm Gia Gia kéo dài âm cuối, gần như là không đánh đã khai.
Cô không thể giới thiệu với mọi người thân phận thật sự của Trình Dư Chân, càng không thể lớn tiếng tuyên bố với mọi người, anh chính là bạn trai trước mà cô đã bắt gian tại giường.
Không! Cô nhất định không thể để cho mọi người biết quan hệ của bọn họ trong lúc đó, bởi vì từ lúc bắt đầu rời khỏi bên cạnh anh một khắc đó, cô đã quyết định muốn cùng anh bảo trì khoảng cách.
Nguyên nhân không phải do cô, mà đơn giản là vì Trình Dư Chân là một người đàn ông nguy hiểm!
Thường Tiểu Nhạc chớp chớp hàng lông mi đen dài, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Cậu cười cái gì?" Lâm Gia Gia tức giận nhìn bạn tốt, cảm giác cô đang cười bản thân mình ngây thơ, không biết tại sao, nụ cười của cô, căn bản là cùng Trình Dư Chân không khác nhau.
Thường Tiểu Nhạc nhún nhún vai, không thèm bình luận, nhấc ly cocktail lên nhấp một ngụm, hương rượu cay nồng hòa hợp với nước trái cây ngọt ngào, lập tức nheo lại hai tròng mắt.
Cô lại liếc mắt Lâm Gia Gia nhìn một cái, đang lo lắng có nên phá cá tánh ương nghạnh của bạn tốt mình hay không, nhưng nếu phá cá tính ương bướng này của cô trước thời hạn, về sau sẽ không nhìn thấy trò hay nữa thì làm sao bây giờ?
Nội tâm tiểu ác ma cùng tiểu thiên sứ đang giao chiến, sau đó vẫn luôn là tiểu ác ma tà ác lấy được toàn thắng, quyết định im lặng xem diễn là tốt rồi.
"Này, cho cậu uống." Thường Tiểu Nhạc không tiếp tục truy vấn, cười không có hảo ý, đưa thức uống trong tay đưa tận tay của bạn tốt.
Lâm Gia Gia cũng không nghĩ nhiều, ngửa đầu uống cạn.
Ngọt ngào, hương vị giống như nước ép cà chua có ga, làm cho cô còn thèm thuồng liếm liếm cánh môi.
"Đây là cái gì? Uống thật ngon."
"Nước trái cây." Thường Tiểu Nhạc cười híp cả hai mắt. Đối với cô mà nói, nồng độ của loại rượu này quả thật tựa như nước trái cây."Còn muốn uống không? Tớ đi pha thêm một ly có hương chanh........." Pha thêm rượu.
"Được." Lâm Gia Gia không nghi ngờ gì về bạn tốt nên gật đầu, đưa cái ly lại cho bạn mình.
Thường Tiểu Nhạc cười tà ác đứng lên, đi về hướng quầy bar, không chút nghĩ ngợi, dùng Whiskey, nước chanh cùng cam tươi, lấy mỗi thứ đúng phân lượng pha chế.
Khi Lâm Gia Gia cùng Thường Tiểu Nhạc cùng nhau uống cocktail, cách đó không xa có một ánh mắt nóng cháy đang nhìn chằm chằm các cô.
Thường Tiểu Nhạc tuy rằng không phải đạo diễn các tình tiết cẩu huyết, nhưng tốt xấu cô cũng viết mấy bản ngôn tình tiểu thuyết, đối với tình yêu của nam và nữ coi như có nghiên cứu, thực sự rất vui vẻ dành đất cho nam nhân vật chính phát huy thế công.
Dù sao phụ nữ không say, người đàn ông cũng không cơ hội!
Ở khoảng nửa giờ sau, Lâm Gia Gia uống xong ba ly rượu pha của Thường Tiểu Nhạc, độ cao của cồn ly sau cao hơn ly trước, đầu bắt đầu choáng váng.
Cồn nhanh chóng lên men ở trong cơ thể của cô, đầu tiên là làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phiếm hồng, tiếp theo hai tròng mắt trở nên sương mù, nhếch môi lên, giống một đứa bé ngơ ngác cười ha hả.
Tất cả đều nằm trong sự mong muốn của Thường Tiểu Nhạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...