Càng cô đơn thì càng trân quý những khoảnh khắc được gặp nhau, được nhìn thấy nhau.
Dần dà như một thói quen, Lâm Thức đi làm rồi tiện qua xem nhà Đình Nghi đã có động tĩnh gì chưa. Hôm nay cánh cửa đó đã mở ra, tâm trạng bỗng dưng vui vẻ đến lạ. Lâm Thức mạo mụi đẩy cổng, đi vào nhà. Trong nhà đang bay thoang thoảng mùi cháo, Lâm Thức lại mạo mụi tiến gần vào bếp. Anh thoáng bất ngờ vì đó không phải Đình Nghi, mà là....
"Triệu Minh? Sao cậu lại ở đây?" Câu hỏi khiến người kia hơi giật mình, quay lại.
"Lâm Thức?"
Hai người ngồi xuống nói chuyện đến khi cháo chín, Triệu Minh đã kể tất cả mọi chuyện cho Lâm Thức nghe. Những nỗi lo nghĩ của anh từ khi không gặp được Đình Nghi dần biến mất, liền thay vào đó một nỗi lo lớn hơn, Đình Nghi người con gái đó lại chuẩn bị đón một cuộc chia ly mới, mất mát vô cùng. Lâm Thức trầm tư, thầm trách bản thân đã không ở cạnh Đình Nghi trong thời gian khó khăn như vậy.
Có phải bây giờ em lại đang rất lo sợ không? Có phải bây giờ em đang rất đau đớn không? Tôi hận giùm em số phận mà ông trời đã sắp đặt cho em. Bây giờ em cô đơn lắm phải không?
Triệu Minh đã chuẩn bị sẵn sàng để mang cháo đến bệnh viện, Lâm Thức vội ngăn "Này, để tôi mang đi thay được chứ? Cậu chắc cũng vất vả nhiều rồi. Lần này để tôi." Không chờ Triệu Minh trả lời, Lâm Thức liền xách cháo rồi chạy nhanh đi.
Đình Nghi em chờ tôi, từ bây giờ tôi sẽ luôn ở cạnh em.
Đình Nghi ngồi cạnh giường, chống cằm, ngủ gật gù. Dì Du vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Lâm Thức chạy thụt mạng đến bệnh viện, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, thấy Đình Nghi ngủ gật gù, đang chìm vào mộng say đang nghiêng đầu sắp đập vào thành giương thì Lâm Thức nhanh chóng đến đỡ lại. Nhẹ nhàng đặt cháo xuống thềm, tay kia cũng nhẹ nhàng hạ mặt Đình Nghi xuống, nhưng không vội rút ra. Lâm Thức trầm ngâm nhìn Đình Nghi.
Người con gái ấy vì lo lắng cho dì của mình mà tiều tụy đi hẳn, mặt xanh xao biết bao nhiêu. Nếu có thể đỡ thay cô ấy nỗi mất mát này thì nhường hết sang cho anh đi. Đau bao nhiêu anh cũng chịu.
Đang trong cơn mê man, bất chợt cảm thấy cái gì âm ấm ngay mặt, Đình Nghi bừng tỉnh dậy, thấy Lâm Thức, cô thoáng ngạc nhiên "Anh làm gì ở đây?"
Lâm Thức rút tay về,cố gắng giấu nỗi lo lắng trong lòng,giơ hộp cháo lên lắc lắc " Tôi mang cháo đến."
Đình Nghi vội đứng dậy "Không phải Triệu Minh ca nấu sao? Sao anh lại mang đến đây? Triệu Minh ca đâu?"
"Tôi cho cậu ta về nghỉ rồi. Đến lượt tôi chăm em." Lâm Thức vừa nói vừa mở hộp cháo ra, nghi ngút khói cùng hương thơm rất dễ chịu. "Cậu ta nấu cháo cũng được phết."
"Anh làm gì sánh được." Đình Nghi trề môi.
"Xem thường anh thế sao? Mai anh nấu cháo ngon gấp trăm lần cậu ta mang đến cho em, chịu chứ?" Lâm Thức quay lại nhìn Đình Nghi cười tươi, bị cô lườm một cái, còn chửi thầm một câu "Ấu trĩ."
"Em nói gì tôi đều nghe hết đó nha." Lâm Thức múc một bát cháo, thổi thổi cho cháo nguội bớt rồi đưa đến bên Đình Nghi. "Ăn cháo đi. Cháo này chỉ có em ăn thôi nhỉ? Dì Du...." Lâm Thức không dám nói tiếp.
"Dì Du ăn được. Để tôi đút cho dì trước." Đình Nghi giơ tay đón bát cháo. Lâm Thức liền đẩy bát cháo ra xa "Được. Nhưng em phải ăn trước. Dì Du để tôi cho dì ấy ăn sau."
"Anh đừng có nói chuyện ngớ ngẩn như vậy nữa được không? Tôi phải cho dì Du ăn trước. Đưa đây" Đình Nghi kiên quyết chồm tới đón bát cháo. Lâm Thức lại mặt dày thổi thổi một muỗng cháo rồi giơ đến trước mặt Đình Nghi "Nếu em ăn muỗng này rồi tôi cho em đi"
"Anh hâm à?" Đình Nghi dần mất kiên nhẫn.
"Nhanh." Lâm Thức hơi cau mày. Đình Nghi phải oằm một miếng ngượng ép. Lâm Thức liền cười, vuốt vuốt tóc Đình Nghi "Ngoan" Đình Nghi né đầu, nuốt hết muỗng cháo, lại đòi cho dì Du ăn trước. Lâm Thức lại giở chiêu cũ, Đình Nghi lại không cách nào không ăn, bực tức dồn một bụng, hận không đánh chết con người phiền phức này. Cứ một muỗng, một muỗng lại một muỗng cho đến khi hết bát cháo, Lâm Thức hét lên "Hoan hô. Ngoan quá đi." Lại vuốt vuốt đầu Đình Nghi, bị cô đánh một cái rõ đau. "Trẻ con. Ấu trĩ. Bây giờ có để tôi cho dì Du ăn cháo không?"
"Mới ăn xong em không uống nước à? Uống nước vào."
Lại nữa, Đình Nghi nhìn Lâm Thức đến nỗi mắt muốn nổi lửa mà Lâm Thức thì vẫn vô tư vui vẻ. "Uống nước đi nào." Lâm Thức rót một ly nước đến trước mặt Đình Nghi. Không chấp đồ thần kinh, Đình Nghi uống đại một ngụm rồi đứng dậy, định tiến lại giúp dì Du ăn cháo. Lâm Thức lại nhanh chân chặn lại, "Ăn rồi phải nghỉ ngơi. Cứ để tôi."
Lúc này Đình Nghi đúng là không chịu được nữa, gắt lên "Tránh ra. Anh có thể đút cho người bệnh, đang nằm bất động được sao?"
Trái lại với vẻ nóng nãy của Đình Nghi, Lâm Thức vẫn bình tĩnh nở nụ cười. "Chuyện nhỏ thôi."
Đình Nghi không thể hiểu được tại sao thế giới lại có một người phiền phức như tên đang ở trước mặt cô. Lâm Thức nắm vai Đình Nghi, xoay cô lại rồi đẩy cô đến ghế đệm, nhấn cô ngồi xuống "Tôi làm được mà. Yên tâm đi."
Đình Nghi biết bây giờ có làm cách nào thì Lâm Thức cũng đã mặc áo chống đạn, đeo băng-rôn kiên nhẫn, tai nhét bông không thèm nghe nhưng lại sẵn sàng chịu mọi tác động xấu mà cô muốn làm với anh. Vậy cũng đành ngồi anh ta làm được gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...