Bán Duyên


Bá Khắc lùi về sau, sắc mặt trắng bệch.

Em ấy nghe thấy rồi, em ấy sẽ ghét bỏ mình, em ấy sẽ rời đi không bao giờ quay lại nữa.

Y ngước mắt nhìn Văn Phúc, ánh mắt ầng ậng nước, giọng nói run rẩy:“Tôi… tôi…”Văn Phúc nắm lấy chân Bá Khắc kéo người lại, ấn đầu y hôn lên, nụ hôn ngập tràn tính xâm lược.

Bá Khắc trợn to mắt không thể tin, Văn Phúc khẽ mút đôi môi nhợt nhạt của y, nói:“Bá Khắc, xin anh, nói lại một lần nữa, được không?”Bá Khắc đã không còn nơi để chạy trốn, nước mắt lăn trên gò má, y nghẹn ngào:“Văn Phúc… anh nhớ em… anh rất nhớ em…”Văn Phúc vui sướng hôn lên những giọt nước mắt của y, khẽ nói:“Ừ, em về rồi đây.”“Em cũng nhớ anh.

Bá Khắc, em yêu anh.”…“Văn Phúc… Đừng…”“Bá Khắc, cho em.


Em đợi ngày này lâu lắm rồi, xin anh, cho em được yêu anh, nhé?”“Nhưng mà…”Văn Phúc hôn lên môi y, chặn những điều y muốn nói, sau khi hôn người đàn ông bên dưới không thở nổi nữa, hắn mới thả y ra, nhỏ giọng:“Em biết anh e sợ điều gì.

Bá Khắc, em không sợ, em không cần thứ gì khác, chỉ cần có thể bên anh.”Bá Khắc há miệng thở dốc, ánh mắt mông lung, nếu người này đã nói không sợ, vậy thì y sợ gì chứ.

Nở một nụ cười ngọt ngào:“Nếu em thật sự không sợ, vậy thì đến đây đi…”Văn Phúc lập tức nâng người Bá Khắc lên, vừa hôn vừa cởi bộ đồ ngủ đã xộc xệch không ra hình ra dạng gì, thân thể trắng nõn mê người trong bao đêm mơ của hắn lập tức hiện ra trước mặt.Mắt Văn Phúc đỏ quạch, cúi người tham lam gặm cắn.“Hưm… ư..

đừng… đừng để lại dấu vết… a…”Đôi tay nóng rực không ngừng xoa nắn khắp thân thể Bá Khắc, khiến làn da khắp thân thể y ửng hồng.

Văn Phúc cũng nhanh chóng cởi tay nải và quần áo của mình xuống, thò tay vào túi áo kép lấy lọ cao bôi trơn ra.Bá Khắc tò mò hỏi:“Đó là cái gì thế?”Văn Phúc nâng cao chân y lên đặt trên vai mình, nói:“Cao bôi trơn, dùng trong sinh hoạt nam nam.”“Sao em lại có thứ này???”Văn Phúc quét một ít kem lên ngón trỏ, sau đó xoa quanh lỗ hậu của Bá Khắc, nói:“Của bạn học cho đấy, em còn học được nhiều thứ lắm, lát nữa anh trải nghiệm sẽ biết.”Bá Khắc cau mày:“Cho em đi học mà không học hành đàng hoàng, còn học mấy cái… ưm…”Chưa nói xong ngón tay Văn Phúc đã đâm vào trong, hắn cúi người xuống khiến cho mông Bá Khắc nhấc cao hơn, ngón tay không ngừng đâm vào sâu bên trong, khuấy đảo mọi ngóc ngách.

Văn Phúc hôn lên môi Bá Khắc, cười bỉ ổi:“Có thời gian lải nhải chi bằng rên cho em nghe đi.”“Ư… khốn… ưm… em khốn nạn…”“Ừ, em đương nhiên rất khốn nạn, anh có biết em mơ ước cái lỗ này của anh mấy năm rồi không hử? Yêu em sao không nói sớm, hại em tưởng mình yêu đơn phương, đau lòng muốn chết.”“Hức… đừng ngoáy… A…”Ngón tay Văn Phúc chạm vào một điểm nào đó gồ lên trong cơ thể Bá Khắc, y ưỡn người hô lên, hắn biết mình chạm đúng điểm mẫn cảm bên trong y rồi.Văn Phúc tăng thêm một ngón tay nữa, rồi ba ngón, từ từ mở rộng lỗ nhỏ của Bá Khắc.

Thứ phía trước cũng ngẩng cao đầu, trên đỉnh nhỏ ra mấy giọt nước trong suốt.Hắn duỗi bàn tay còn lại nắm lấy, khẽ xoa rồi lại vuốt.“Không… a…”Bá Khắc không chịu nổi hai mặt kích thích, đầu óc lùng bùng, cong người bắn ra.

Văn Phúc khẽ cười, trêu ghẹo nói:“Thật sự cảm ơn cái bệnh sợ người này của anh, không có ai dám đến gần sân sau, nếu không chỉ với tiếng kêu vừa rồi cũng kéo một đám người tới thăm hỏi.”Bá Khắc lườm hắn.

Văn Phúc bị cái liếc mắt này dụ dỗ, không chịu nổi nữa, rút ngón tay ra, lại quét thêm một ít cao nữa bôi lên dương cụ của mình, sau đó từ từ tiến vào.“Hừm…”Bá Khắc khẽ nhăn mày, cảm giác phía dưới bị xé ra làm hai nửa, nước mắt trào ra, môi bị cắn đến trắng bệch.“Đau sao? Em rút ra nhé?”Văn Phúc sốt sắng hỏi, Bá Khắc khẽ lắc đầu.

Đau thì có đau nhưng mà bên trong rất ngứa, y rất muốn cái thứ to lớn đó của Văn Phúc đi vào.


Y nghẹn ngào:“Không đau… muốn…”“Muốn gì?”“Anh muốn… muốn em đi vào…”Văn Phúc hít sâu một hơi, cố nhịn cảm giác muốn đâm một phát lút cán, kiên nhẫn nhích từng chút một.

Chờ đến khi đã hoàn toàn vào hết, hai người đồng thời thở ra.Hắn chịu đựng cảm giác mút mát bao bọc trên dương cụ, thả hai chân Bá Khắc xuống bên sườn, cúi đầu dùng tay và miệng mơn trớn cơ thể y.

Cảm giác đau đớn dần dần qua đi, Bá Khắc hơi hé miệng nỉ non:“Phúc… làm đi…”Văn Phúc chỉ chờ có thế, bắt đầu thẳng lưng banh rộng hay đầu gối của Bá Khắc ra, từ từ rút ra chọc vào, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh dần lên.“Hưm… a..

chậm… chậm… ưm… sâu quá…”“Bá Khắc, bên trong anh nóng quá, thật chặt, sướng quá…”“A a a…”“Bá Khắc, mở mắt ra, nhìn em…”Bá Khắc cố gắng mở đôi mắt ngập nước nhìn người đàn ông đang rong ruổi trên người mình.

Mái tóc rối bung dính vào khuôn mặt ướt nhếp mồ hôi, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ, mày kiếm mắt sáng, sóng mũi cao thẳng, bờ môi đầy đặn.

Y mê muội nhìn, duỗi tay muốn chạm vào.Văn Phúc cong người xuống để cho y vuốt ve mặt mình, ngậm lấy đầu ngón cái của y, nỉ non:“Bá Khắc, em yêu anh… nói cho em biết… anh có yêu em không?”“Ưm… anh yêu em, Phúc, anh yêu em… A a a…”Văn Phúc lập tức cúi người xuống hôn y, đẩy nhanh tốc độ ra vào, đâm thật mạnh rồi bắn ra, từng dòng tinh dịch đặc sệt nóng hổi bắn vào vách thịt của Bá Khắc, y cong người đón nhận.Văn Phúc không vội rút ra bởi vì hắn biết đây mới chỉ là khởi đầu.


Hắn muốn người đàn ông này nhiều hơn nữa.

Hai người hôn môi một lúc, nơi đó của Văn Phúc lại cương cứng trở lại, hắn lại bắt đầu một vòng vận động mới.Thời điểm dừng lại đã là tảng sáng, Văn Phúc ôm lấy Bá Khắc từ phía sau lưng, cắn lên đầu vai y, gầm nhẹ bắn ra.

Bá Khắc hét lớn một tiếng ngây ngất, mệt mỏi lâm vào mê man.Văn Phúc chờ hơi thở dần lắng xuống, dương cụ mềm hẳn mới rút ra, nhẹ nhàng đặt Bá Khắc nằm lên giường.Hắn mặc quần ra giếng múc nước đổ đầy thùng, sau đó cẩn thận bế Bá Khắc dậy, đặt vào trong thùng tắm.

Nước lạnh mơn trớn làn da đầy dấu vết làm tình, đôi mày nhíu chặt của Bá Khắc dần dần thả lỏng, hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh lại.Văn Phúc dùng khăn mềm nhẹ nhàng chà lau cơ thể cho Bá Khắc, cẩn thận moi sạch dịch nhầy trắng đục mình bắn vào trong người y, rửa xong còn đổi tấm chiếu sợi nho mới, sau đó mới lau khô người Bá Khắc đặt y lên giường.Ngoài lọ cao bôi trơn, Trần Mạnh còn cho Văn Phúc một hộp thuốc mỡ, dù sao thì hai người đàn ông làm chuyện phòng the thì sẽ bị thương, thuốc mỡ này có thể giảm bớt đau đớn cho người nằm dưới.Văn Phúc quẹt thuốc mỡ ra tay, cẩn thận thoa cả trong lẫn ngoài cho Bá Khắc.

Vách thịt ấm áp tham lam mút lấy tay hắn, khiến Văn Phúc nhớ lại cảm xúc tuyệt vời khi ở bên trong y, nơi giữa hai chân lại có xu hướng ngóc đầu dậy.Vội vàng đè nén xúc động xuống, Văn Phúc bôi thuốc cho Bá Khắc xong thì vội vàng đắp cho y tấm chăn mỏng, bản thân cũng nhanh chóng đổ nước dọn dẹp lại phòng, sau đó ra sân giếng dội ào ào mấy gàu nước.Lau khô người xong, hắn chui vào trong màn, nghiêng người nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bá Khắc, khẽ đưa tay vuốt ve, đặt một nụ hôn lên trán y, duỗi tay tắt ngọn đèn dầu đang cháy, mãn nguyện ôm người yêu đi vào giấc ngủ.Đêm hè lộng gió, xua đi ngọn lửa nóng hầm hậm, chỉ để lại những tiếng xào xạc yên bình….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận