Bạn Đồng Hành


- Chuyện của em..
Khả Vân ngập ngừng cúi xuống lấy hòn đá ném xuống mặt ao tõm một cái, vài con cái quẫy rùi lặn xuống, mặt ao lại trở nên yên ả sau vài đợt sóng. Tôi im lặng nhìn xuống, tiếng thở dài không thốt ra được.
- Em đoán có ngày anh cũng biết, vì em nghĩ rằng anh là anh trai của Quỳnh Thy
- Ừm – Tôi trả lời
- Nhưng có lẽ em không đoán được là anh lại biết sớm như vậy – Giọng Khả Vân đều đều.
- Hôm đó, khi em ra ngoài để đến chỗ anh, em cũng muốn nói cho anh biết tất cả, em không muốn giấu anh điều gì hết, dù chỉ một chút nào cả.
Khả Vân thở dài, tôi khẽ nắm lấy bàn tay em đang đặt trên lan can, mắt vẫn không nhìn em, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra em ở phía trước mặt, khuôn mặt buồn và đôi mắt sâu thẳm.
- Anh xin lỗi, vì hôm đó... – Tôi thở dài.
- Anh không có lỗi gì hết, em đáng bị như thế, ngàn lần như thế - Khả Vân giọng nhỏ lại, có điều gì đó trong giọng của em.
- Anh... tất cả là quá khứ rồi – Tôi quay sang phía em.
- Anh không giận em chứ? – Khả Vân quay sang nhìn vào tôi.
- Ừ, anh còn lo em giận anh kìa – Tôi cười.

- Hì
Khả Vân cười với tôi rồi lại quay về phía trước, hình như trời hôm nay rất sáng, tôi có thể nhìn thấy các vì sao phía xa xa, thật lạ.
- Em không biết tại sao em lại thế này, thật ra.. – Tôi quay sang nhìn em khiến em ngập ngừng.
- Em đã từng rất tồi tệ - Khả Vân nghèn nghẹn.
- Không sao! – Tôi nắm chặt lấy tay em.
- Ngày đó, em chỉ là con bé ngây thơ và ngốc nghếch. Vì bố em mà em đã làm cái điều dại dột đó, em đã chủ động ngủ với anh ta..
- Anh ta rất ngạc nhiên khi thấy em tìm đến, rồi lần đầu tiên em chủ động cởi quần áo trước mặt một người một người đàn ông. – Khả Vân tiếp tục.
Tôi lại thở dài, không ngăn nổi em nói.
- Em đã mặc kệ anh ta nhảy vào người mình, làm đủ trò trên thân thể của em, nó nhơ bẩn từ đó..
Khả Vân vẫn nói mà không hề quan tâm tới thái độ của tôi. Tôi chỉ biết nắm chặt tay em, kéo em dựa vào mình, đầu Khả Vân ngả trên vai tôi, mái tóc em bay lòa xòa trước gió.
- Nhưng có điều còn tồi tệ hơn chuyện đó, em đã bị nghiện cái cảm giác như vậy. Mỗi lần bên anh ta em không hề có cảm giác, em chỉ như một khúc gỗ mặc cho anh ta vày vò, nhưng rồi em lại không ngăn nổi mình đến chỗ anh ta mỗi ngày, không ngăn nổi mình làm theo những điều anh ta bảo, chỉ duy nhất em là em càng ngày càng căm ghét anh ta.
Tim tôi nhói lại, cảm giác buôn buốt trong ngực mình. Khả Vân như cảm thấy tôi, em hơi ngập ngừng nhưng rồi lại dặn mình phải nói.
- Sau đó bố mẹ em phát hiện, bố em thì phát điên lên còn mẹ thì bất lực. Cả hai lại càng không ngăn nổi em khi em bày ra trò tự sát, tất nhiên là em đã tính toán thật kỹ để được phát hiện kịp lúc.. Từ đó bố mẹ em gần như mất kiểm soát em hoàn toàn.
- Em đã căm thù chính bản thân mình nhưng lại để ình cuốn đi theo những trò mà em bày ra đó, thật bất lực
Tôi nhìn ra phía những vì sao sáng phía xa xa, tầm hồn trống rỗng, cảm thấy khó thở hơn.
- Sau đó thì sao? – Tôi hỏi.
Khả Vân cất tiếng cười khô khốc, em ngẩng mặt dậy, lại cúi xuống lấy hòn đá nhỏ ném xuống, mặt hồ lại tỏa ra những vòng tròn nhỏ, những chú cá lại sợ hãi mà quẫy xuống.
- Sau đó em chán anh ta, em tìm đến những người khác, từng người một, cho đến khi gặp Minh.
- Minh? Tôi ngạc nhiên
- Vâng!
Khả Vân cười hiền, đôi mắt em đôi chút có ánh lên niềm vui.
- Năm ấy em và Quỳnh Thy cùng một người bạn nữa sinh hoạt trong nhóm cộng đồng, em thì tham gia do nhóm phượt của em giới thiệu. Cả em và Quỳnh Thy lẫn bạn cô ấy đều gặp Minh ở đó
- Ừ! – Tôi chợt nhớ ra.

- Thực ra ba đứa em chơi rất thân, mẹ em tài trợ cho dự án này nhưng không ai biết hết. Quỳnh Thy và bạn cô ấy thực ra chơi với nhau thân hơn, bạn cô ấy đã rất thích Minh, có thể nói gần như là thần tượng của cô ấy. Vì ghen tức và cảm thấy hợp mắt em đã bày trò quyến rũ Minh
- Em? – Tôi thốt lên, có đôi chút thất vọng.
- Hì! Em nói mình rất tồi tệ mà – Khả Vân cười nhạt.
Tôi im lặng, không muốn nói gì nữa.
- Em đã không thành công, nhưng em cũng đã gài cho bạn của Quỳnh Thy thấy em và anh Minh như đã ngủ với nhau. Tình bạn của chúng em tan vỡ từ đó, em cũng cảm thấy bình thường vì đã quá quen với điều này – Khả Vân thở dài.
- Nhưng điều đó là chưa đủ với bạn Quỳnh Thy, em gọi là bạn Quỳnh Thy vì em không muốn nhắc tới tên người đó, cô ấy đã rất thù hằn em và thu thập tất cả mọi thứ về em.
- Như em đã nói, em rất tồi tệ, không ngủ với Minh thì em ngủ với người khác, tất cả ai em chỉ cần muốn là có thể ngủ được, họ hầu như không có sức kháng cự. Hì – Khả Vân cười cười.
Tôi ngán ngẩm, mặc dù điều này tôi cũng đã từng biết rồi.
- Quỳnh Thy rất tuyệt, cô ấy đã thuyết phục để những thông tin này không lan truyền trên mạng, em thực sự biết ơn cô ấy – Khả Vân thở dài.
- Ừm – Tôi nghẹn lời, nghĩ đến Quỳnh Thy tôi chợt thấy nhớ nhớ.
- Trong thời gian đó anh Minh đã chăm sóc em, ở bên cạnh em bất cứ khi nào có thể, anh ấy cư xử với em như một người anh trai vậy - Khả Vân giọng nghèn nghẹn.
- Em đã nghĩ rằng em yêu anh ấy, bằng mọi giá em quyến rũ anh ấy nhưng không được.
- Anh ấy lúc nào cũng coi em là một vật thể bé bỏng, không quản lý nhưng lúc nào cũng nâng niu, em càng giận lại càng đi nhiều hơn, nhiều đến mức em không còn cảm giác gì nữa, em trở lại thầm lặng và hy vọng vào anh ấy..
- Vậy em coi Minh là tình yêu còn gì? – Tôi hỏi.
- Không hẳn, nhưng lúc đó em nghĩ thế, cho đến lúc em gặp anh
- Gặp anh?

Tôi ngắm nhìn khuôn mặt Khả Vân, có ánh mắt vui ấm áp từ phía em, tôi không quan tâm nữa mặc dù đúng như em nói, những thứ tôi xem thực sự rất tồi tệ, khẽ ôm em vào mình, Khả Vân lại một lần nữa dựa đầu vào vai tôi bé bỏng. Rút cho cùng thì đúng như lời sếp Anh nói, tình dục chỉ là thứ ngoài da, chạm vào tim nhau mới là điều quan trọng vậy.
- Có một số chuyện xảy ra khiến em thực sự mất niềm tin, em lại trở lại là một con người như ngày xưa nhưng không hiểu sao lúc bên anh em lại như thế. Em không làm nổi, anh đã cho em cảm giác bình an vậy. Chưa bao giờ em ngủ với ai mà cảm thấy hạnh phúc và ấm áp như bên anh. Em nghĩ em đã thực sự yêu anh mất rồi
- Thật không?
Tôi khẽ nâng cằm em lên, Khả Vân ngẩng mặt nhìn tôi e thẹn, khuôn mặt em đỏ bừng như cô gái mới lớn vừa ngỏ lời yêu khe khẽ gật đầu.
- Anh cũng vậy
Tôi đặt lên môi em một nụ hôn ngọt ngào, có sự hòa quện của quá khứ và tương lai, đôi mắt em nhắm lại cảm nhận từng hương vị từ tôi. Thật lạ, mỗi lúc hôn em là hình như tôi lại quên đi tất cả.
- Em tưởng đã mất anh
Giọng Khả Vân lại nghẹn rồi, tôi thấy mắt em long lanh dưới ánh đèn hắt ra. Tôi mỉm cười ôm em thật chặt, giữ em trong vòng tay mình.
- Thật sự em tưởng đã mất anh,
Khả Vân không kìm được mà khóc nấc lên, ngực tôi lại bị ướt vì nước mắt của em rồi, đôi môi em mấp máy khiến tôi có thể cảm nhận được, đôi bàn tay em ôm chặt không muốn rời tôi ra. Hình như em quên mất tôi cũng có điều gì muốn nói, nhưng lúc này trong tôi chẳng muốn nói gì nữa, chỉ muốn ôm em mà thôi.
- Hai người uống cafe không? – Giọng Minh đột nhiên phát ra từ phía sau lưng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui