Bạn Đồng Hành


Sáng sớm. Tôi lại vất vả lôi cái thằng Bảo điên hâm dở dậy. Nó làu bàu, chửi rủa, thậm chí xỉ vả tôi chỉ để có thêm 5 phút nằm trên giường.
Cuối cùng nó cũng chui được vào phòng vệ sinh và ra với vẻ mặt sáng sủa nhưng ngái ngủ.
- Chả lẽ lại đuổi mày đi để tao sinh hoạt lại như bình thường
- Mày có mà dảm đuổi, đuổi tao thì mày cũng lượn khỏi công ty luôn nhé. Hố hố - Tôi bắt chươc điệu cười của nó
- Mẹ! Mày sinh vào giờ nào mà số xuân xít thế nhỉ? – Nó càu nhàu
Tôi cười hề hề, trêu nó mấy câu về vụ say xỉn tối qua xong tôi bảo nó.
- Thế giờ đi một xe hay hai xe nhỉ?
- Đi hai xe, đi với mày bí bách lắm
- Mẹ! cùng một chỗ rồi cùng về nhà.
- Tao hay phải ra ngoài lắm. Mày đi xe mày đi
- Ờ
Tôi với nó thế là mỗi thằng một xe phi đi ăn sáng rồi đến cơ quan. Sau rồi chúng tôi ngồi cafe quen trước công ty ngắm cái không khí vội vàng của buổi sáng.
- Vụ Party này hay nhỉ? – Nó vừa xỉa răng vừa bảo
- Hay ho thế nào? – Tôi hỏi lại
- Thì có bao giờ công ty mình từ thủa khai sinh sếp lại mời mọi người đến party đâu.
- Ờ thì cái gì chả có lần đầu – Tôi thờ ơ
- Thì thế, mà hôm qua ngồi với mấy con buôn ở công ty thấy nói nhà sếp cũng cơ kiếc to lắm
- Thế à? – Tôi nhạt toẹt
- Ờ! nghe nói anh chị em đều làm sếp cả. Có mỗi lão này chui vào công ty nhà nước như mình thôi – Nó vẫn nói chẳng để ý thái độ của tôi
- Ờ. Kệ, việc của người ta quan tâm làm gì
- Mày đúng là, thảo nào từ trước giờ *** ngóc đầu lên được – Nó cáu
- Thì tao vốn thế mà, *** ngóc mà giờ làm sếp của mày dấy – Tôi nhăn nhở
- Số xuân thôi – Nó tiu nghỉu.
- Xuấn xít *** gì, tập trung vào chuyên môn đi
- Đấy! Nói chuyện này mới nhớ, thôi tao lượn, tí lại phải đi bây giờ.
- Ừ lượn đi, cấm hối tiếc
- Tiếc gì!
- Nhìn đằng kia kìa
- Hả
Tôi đưa tay vẫy vẫy. Bảo Hân nhoẻn cười từ phía bên kia đường đi sang. Hôm nay em mặc bộ váy văn phòng ngắn màu kem trông rất hợp, bởi vì làn da của em còn sáng hơn cả nó lại khoe được cặp chân thon dài mượt mà, tóc em lần này không để buộc ra sau mà búi lại làm cho em sang trọng lên hẳn. Bảo Hân bước qua đường không mấy khó khăn vì các anh chàng đều phải đi chậm lại và nhìn em.
- Thôi chào em nhé, anh phải đi rồi – Thằng Bảo nói mặt tiu nghỉu
- Ơ! – Bảo Hân hơi ngớ người
- Mày đi thật đấy à? – Tôi cũng ngạc nhiên hỏi với theo nó

- Việc thật chứ có phải giả đe.... đâu.
Nó định nói bậy nhưng thế nào lại ghìm lại được thành một thứ âm thanh nửa nạc nửa mỡ. Bảo Hân lịch sự cười chào thằng Bảo rồi ngồi xuống. Nhìn dáng thằng Bảo bắt buộc phải tạm biệt nữ thần lững thững đi đến là tội nghiệp.
- Công việc thế nào anh?
- Ừ! Cũng ổn
- Vậy anh định tặng anh Anh cái gì? – Bảo Hân hỏi
Chết thật. Sực nhớ đây là tiệc cá nhân của sếp mời nên tất nhiên là đến dự thì phải có quà cho gia chủ rồi. Thầm nghĩ đến số tiền còn lại trong túi chỉ còn 1,2 triệu tôi than trời cho cái số xui rủi của mình.
- Chưa. Chút nữa anh phải đi xin tạm ứng lương cái đã.
- Hi hi! – Bảo Hân lại bụm miệng cười.
Tôi đau khổ nghĩ cho cái phận mình. Bảo Hân thì cứ khúc khích cười. Sau cùng em bảo:
- Không phải như anh nghĩ đâu, anh Anh không thích những thứ đắt đỏ, chỉ đơn giản và tiện dụng là được rồi.
- Trời! Thế biết mua quà gì cho sếp bây giờ.
- Hay anh mua nước hoa đi.
- Biết loại nào mà mua. Dior à? – Cái tên tôi nghe loáng thoáng ở đâu đó
- Hi hi! Đấy là nước hoa cho nữ chứ. Anh đúng là chẳng biết gì về nước hoa cả.
Bảo Hân cười rúc rích, tôi ngại quá ngồi gãi đầu gãi tai như 2 tuần chưa gội.
- Thì anh nói không biết gì về nước hoa mà, chỉ giỏi chém gió thôi
- Chém gió là gì ạ? – Bảo Hân ngẩn người nhìn tôi
- Thì... thì là chém gió chứ là gì
Tôi bí, chẳng biết giải thích cái từ này thế nào, nó thành câu cửa miệng của tụi tôi rồi. Ai ngờ ở cái xã hội biến dị như thế này mà Bảo Hân còn không biết cái từ đó.
- Anh giài thích kỳ ghê – Bảo Hân mỉm cười
- Mà thôi. Kệ nó đi. Em tư vấn cho anh nhé. – Tôi nịnh nọt
- Vậy chiều nếu không bận việc thì em đưa anh đi chọn nhé, đằng nào em cũng mua cho em luôn.
- Ớ.. ờ.. ừ
Tôi thế nào lại tặc lưỡi thành một câu rõ buồn cười. Bảo Hân thì lúc nào cũng tủm tỉm làm tôi phát ngại. Như chợt nhớ ra điều gì tôi bảo:
- Chết quên, chiều nay anh báo cáo sếp Anh mấy việc, chắc không đi được đâu. – Tôi kiếm cớ tránh vì nghĩ tới túi tiền xẹp lép của mình
- Đâu. Sếp chiều nay đi họp trên bộ rồi. – Bảo Hân bình thản
- Sao em biết? – Tôi ngạc nhiên
- Anh quên em là thư ký của sếp à? Lịch anh Anh em nắm trong lòng bàn tay.
- Hì – Tôi cười ngượng.
- Thôi lên làm đi anh – Bảo Hân cười nhẹ
- Ừm
Tôi ra quầy trả tiền cho 2 cốc cafe và 1 cốc cam mà xót ruột. Trong đầu luẩn quẩn nghĩ về món quà cho sếp. Hay tặng bút bi nhỉ? Tôi tặc lưỡi.
Gần đến giờ cơm tôi gọi điện cho thằng Bảo rủ đi ăn và tiện thể tính vay tiền nó luôn. Đáp lại tôi là tiếng nheo nhéo trong điện thoại.

- Tao có ở công ty *** đâu mà ăn. Hôm nay ăn một mình đi, nhớ mua cho Bảo Hân 1 chai Coca Light nhé, bảo là tao mua đấy nhé.
- Mẹ mày!
Tôi rủa xả nó xong lại đau đầu đòi nghĩ. Chả lẽ muối mặt ra phòng sếp Anh xin chữ ký tạm ứng lương để mua quà cho chính sếp. Mệt thật.
Tôi cầm lấy khay cơm rồi nghĩ ngợi làm thế nào chuồn buổi chiều nay thì Bảo Hân đã mang cơm của mình đến ngồi cùng tôi.
- Sếp đi rồi, ăn cơm xong anh em có thể đi được ngay.
- Vậy à! Sếp đi sớm thế? – Tôi chưng hửng
- Thì hẹn đi ăn với ai thì phải, chắc khách hàng và đối tác riêng gì đó sếp đang cần.
- Ừm.
Ăn cơm xong, chúng tôi nhâm nhi vài ly nước rồi tôi méo mặt đèo Bảo Hân đi mua quà cho sếp.
- Ai cũng phải tặng quà hả em? – Tôi hỏi câu chả đâu vào đâu
- Thực ra không cần đâu nhưng mà cũng nên có, gọi là tấm lòng thôi.
Bảo Hân cười rồi nhảy lên xe tôi, lần này hình như em có kinh nghiệm rồi nên ngồi vững vàng hơn, du vẫn cách lưng tôi một khoảng nhưng cũng chẳng xa lắm.
- Cẩn thận, đi nhé
Tôi phi xe lên khỏi tầng hầm thì ở đâu một cậu trẩu tre phi xe lao tới làm tôi phanh kít một cái lại, cái phanh trước rõ ăn làm Bảo Hân dúi dụi vào lưng tôi, tay em ôm chặt vào bụng tôi.
Thằng trẩu tre ấy đã đi ngu rồi thì chớ lại còn quay lại giơ ngón tay giữa lên trêu ngươi tôi. Nói thật chứ nếu tôi không mất tập trung vì cái ấm áp kia nó đang dựa vào người thì tôi đã nhảy xuống mà xổ ra một tràng chửi bằng thứ tiếng việt thuần gốc, không pha trộn tí hán tàu nào.
- Sao không em? Tôi quay lại hỏi Bảo Hân
- Không ạ! – Bảo Hân ngại ngùng bỏ tay ra rồi ngồi xích tôi ra một chút.
- Anh mong có vài thằng nữa – Tôi cười khì khì trêu Bảo Hân
- Anh nói linh tinh, thôi chúng ta đi nào.
Bảo Hân đấm nhẹ vào lưng tôi một cái rồi cả hai chúng tôi trực chiến lên Tây Sơn.
- Nước hoa mua chỗ này vừa rẻ vừa tốt này. – Bảo Hân chỉ vào cửa hàng LinhPerfume phía bên phải đường.
- Vậy à? – Tôi an tâm chút vì trông nó cũng không đến nỗi to lắm
- Vâng! Chứ vào mấy trung tâm như Parkson hay Vi thì đắt lắm, giá đội lên mấy lần lận.
- Ừ!
Tôi thầm cảm ơn số mình may mắn bởi vì không phải vào những nơi ấy, nơi mà số tiền trong ví của tôi chưa chắc đã đủ.
- Sếp Anh hay dùng loại nào hả em?
- Anh cứ chọn theo loại anh thích xem, biết đâu anh ấy thích – Bảo Hân mỉm cười
- Anh có dùng bao giờ đâu, ra đường cái là bụi với mồ hôi mù mịt, cho thêm tí vào khéo thành cái mùi gì không biết – Tôi tặc lưỡi
- Hi hi – Bảo Hân lại bụm miệng cười
- Em cười gì chứ! – Tôi hơi quê độ
- Thôi anh chọn loại Burberry sport đi, mùi này cũng dễ chịu.
Bảo Hân sau khi cầm lọ nước hoa xịt lên khoảng không rồi hơi ngước mặt lên hít nhẹ.

- Ừm!
Việc đầu tiên là tôi liếc cái giá xem bao nhiêu. May quá, hình như có khuyến mãi hay sao mà còn có hơn 900 nghìn. Tôi mau mắn rút ví ra thanh toán rồi tính cách chuồn lẹ khỏi chỗ này.
- Đợi em chút – Bảo Hân nói rồi lại chạy vào cửa hàng
- Ơ! Chuyện gì vậy? – Tôi ngạc nhiên
- Em tranh thủ đi vệ sinh thôi – Bảo Hân nói với lại
- Ừ!
Kiểm tra lại vẫn còn vài trăm. Tôi không nghĩ cuộc đời mình lại tươi sáng thế nên khi Bảo Hân gợi ý muốn đi dạo quanh Hà Nội chút tôi cũng ok ngay. Tôi say mê ngắm những cảnh đẹp đã ăn vào máu thịt, chỉ cho em những nét cổ xưa của Hà Nội còn in lại trên những phố phường.
- Anh có vẻ rất hiểu về Hả Nội – Bảo Hân mỉm cười hỏi tôi
- Ừ! Đủ hiểu để yêu nó
- Anh sống ở đây từ nhỏ à?
- Không. Anh ở đây từ hồi đại học thôi chứ từ nhỏ tới cấp 3 anh ở một tỉnh địa đầu tổ quốc cơ.
- Ở đâu vậy anh?
- LC. Chắc em biết nơi đó.
Bảo Hân lắc đầu, vẻ mặt có vẻ suy nghĩ
- Em chưa tới đó bao giờ
- Vậy à? Nó là một trong những tỉnh đẹp nhất Tây Bắc. Em biết không, tuy chưa được đi nước ngoài như em lần nào nhưng anh nghĩ rằng Tây Bắc mình cũng đẹp ngang những nơi đó.
- Hi hi! Vậy à! Em nghĩ là phải hơn chứ - Bảo Hân cười
- Em uống trà đá nhé – Tôi hỏi nhỏ
- Em chưa uống trà đá bao giờ - Bảo Hân hơi ngượng ngùng thừa nhận
- Thế thì phải thử đi, đó cũng là một nét đặc trưng đấy. Em giờ ở Hà Nội thì cũng phải theo lối chứ - Tôi cười cười.
Tôi dừng chân ở một quán trà đá ven hồ Tây. Dù sao thì tôi tin với kiểu người như Bảo Hân chắc cho thứ nước ấy vào cổ họng thì em sẽ phải rất dũng cảm, vì thế nên tôi gọi cho em chai trà chanh còn tôi thì nhâm nhi ly trà nóng.
- Tây Bắc gì hay hả anh?
Tôi tí nữa làm bỏng miệng mình vì câu nói của em. Trợn ngược mắt lên tôi nhìn:
- Em chưa biết Tây Bắc à
- Chưa! – Bảo Hân lắc đầu
- Vậy?
- Em mới về thôi mà, ngày xưa ở đây thì còn nhỏ nên cũng chẳng biết gì. Mà xem tivi thì thấy toàn đồi với núi à – Bảo Hân nói thản nhiên.
- Cái này thì em phải cảm nhận, đứng giữa nó, hít thở nó, trải nghiệm nó thì mới được – Tôi cố gắng giải thích.
- Ừm – Bảo Hân nghĩ suy có vẻ khó hiểu.
- Em nên đi phượt một chuyến
- Phượt là gì ạ.
Tôi le lưỡi lắc đầu với cô nàng này. Bảo Hân cứ như trên trời rơi xuống vậy, chắc thế giới của em không có những thứ dung dị như tôi. Vậy là tôi phải ngồi đó, tốn vài chén trà cho cái việc giải thích cho Bảo Hân về nghĩa các từ lóng của chúng tôi.
- Hay nhỉ! Hóa ra chém gió lại là từ nói quá lên, còn phượt thì giống như backpacker
- Ừ đúng rồi! – Tôi chán nản chẳng muốn làm thầy giáo nữa.
- Vậy lúc nào anh dẫn em đi phượt nhé
Bảo Hân mỉm cười, còn tôi thì trầm lặng trước sự vô tư của em. Lời của Bảo Hân lại làm tôi nhớ đến Khả Vân. Tự nhiên vô thức tôi rút điện thoại ra mà nếu không có tiếng Bảo Hân thì tôi đã lại lắp sim vào rồi gọi cho em rồi.
- Có ai gọi à anh?
- Không! Anh xem mấy giờ thôi – Tôi nói lảng đi

- Anh chưa trả lời em kìa, lúc nào dẫn em đi phượt nhé
- Ừ được rồi, phải rảnh đã chứ công ty giờ bộn bề thế này.
- Anh phải hứa đấy nhé
- Ừ anh hứa – Tôi nói liều.
Bảo Hân có vẻ vui hơn sau câu nói của tôi. Tôi thì chuyển sang trầm ngâm hơn vì nhớ Khả Vân, hôm qua nếu như không có việc của Quỳnh Thy, rồi thằng Bảo say khướt ở nhà thì chắc tôi đã chạy ngay đến với em rồi, nếu thế thì tôi đã không phải ngồi đây mà nhớ em thế này. Tôi bâng khuâng nhìn ra mặt hồ không biết giờ đây em đang làm gì nhỉ? Em có đang nhớ đến tôi như tôi đang nhớ em thế này không?
- Sao tự nhiên anh tư lự vậy? anh nhớ vợ à? – Bảo Hân hỏi dò
- À không! – Tôi giật mình vì câu hỏi của Bảo Hân đưa tôi về thực tại.
- Bên kia ấy, họ không nghĩ như bên mình, nếu không yêu nữa thì họ chia tay, đơn giản lắm – Bảo Hân nhìn tôi cười
- Nhưng đây là Việt Nam, em là người nước nào thế? – Tôi hơi khó chịu vì câu nói của Bảo Hân.
- Em là người Việt Nam – Bảo Hân có vẻ buồn khi thấy vẻ mặt của tôi không vui.
Tôi nghĩ mình đã hơi quá lời với Bảo Hân, dù sao thì em cũng sống ở hai môi trường, mỗi nơi một thời kỳ khác nhau nên cũng khó mà nói trước được.
- Ở bên kia vui không? Sao em lại về ? – Tôi hỏi để xua đi cái không khí nặng nề này
- Chẳng vui lắm, bên đó chỉ có mình em, em chưa lúc nào không muốn về cả
- Em không ở cùng gia đình à? – Tôi hỏi cho có chuyện
- Không! À mà lúc đầu em có ở cùng dì, nhưng sau đó thì em chuyển ra ngoài vì dì rất khó tính, mà thực ra là bố mẹ muốn em có một cuộc sống tốt hơn thôi
- Ở cùng gia đình cũng tốt chứ sao – Tôi ngạc nhiên.
- Tại dì hay mang trai về nhà – Bảo Hân nói thản nhiên
- À ra vậy – Tôi thở dài
- Sống một mình cũng ổn mà, thực ra em chẳng phải lo nhiều vì bố mẹ cũng thuê người giúp việc cho em rồi. – Bảo Hân khẽ vuốt vuốt mái tóc của mình
- Ừ!
Tôi nghĩ thầm có những người sướng từ trong trứng nước, vì thế Bảo Hân lạ với cuộc sống ở như vậy cũng không có gì là bất hợp lý cả.
- Anh chắc phải yêu chị ấy lắm – Bảo Hân hỏi tôi
- Ừm – Tôi thừa nhận
- Vậy bây giờ còn yêu nữa không?
Bảo Hân lại hỏi tôi một câu hỏi vô tư. Với em thì như vậy nhưng với tôi khó quá. Nhiều lúc tôi tự hỏi rằng từng hành động của vợ liệu có giết dần tình yêu trong tôi, tự hỏi rằng liệu những hành động níu kéo của tôi có làm cho vợ tôi yêu hơn không? Tự hỏi rằng điều đó tôi làm vì tôi hay làm vì bố mẹ hai bên? Tự hỏi rằng... nhưng chính tôi cũng chẳng có câu trả lời.
- Anh không biết nữa – Tôi thở dài ngán ngẩm
- Vậy theo anh thế nào là yêu – Có vẻ đây là chủ đề ưa thích của Bảo Hân
- Thế em yêu ai chưa? – Tôi hỏi lại Bảo Hân.
- Cũng có một hai người nhưng em chẳng nhớ gì cả - Bảo Hân vẫn thản nhiên
- Thế em nghĩ tình yêu như thế nào
Đột nhiên Bảo Hân nhìn thẳng vào mắt tôi rồi rất nhanh lại quay đi
- Em không biết, nhưng có lần em gặp một người, người mà ngay từ lần đầu tiên tim em đã đập rất mạnh. Em chẳng biết gì về người ta cả nhưng em nghĩ em đang yêu.
- Hì! Người ta gọi là tiếng sét ái tình đó – Tôi bật cười.
- Có thể. Và em sẽ làm tất cả.. – Bảo Hân tự nhiên nói nhỏ
- Sao cơ? – Tôi ngạc nhiên trước câu nói của Bảo Hân
Bảo Hân nhặt lấy cái nắp chai mở từ lúc nào dưới chân rồi ném mạnh xuống mặt hồ Tây.
- Thì to live is to fight mà anh – Bảo Hân mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui