- Có gì đáng cười mà anh cười – Bảo Hân liếc xéo tôi cái
- Ah ừ thì tại có một số chuyện nó cứ luẩn quẩn trong đầu anh thôi – Tôi cười.
- Chuyện gì?
- Mấy chuyện buổi trưa ấy mà – Tôi cười hi hi
- Hử ?!!
Bảo Hân trừng mắt nhìn tôi khiến tôi le lưỡi, chả dám chọc ghẹo thêm câu nào nữa, cả hai chúng tôi giữ im lặng mà bước tới cái xe đểu của tôi.
- Em lên xe đi – Tôi nói
- Ừm..
Bảo Hân hơi ái ngại, cái váy của em khá bó sát nên không thể ngồi kiểu hai bên được, phải ngồi một bên mà kiểu này thì chông chênh lắm. Tôi phì cười.
Hỳ hục thì em cũng leo lên được ngồi sau xe tôi, bám vào thành yên. Thế này thì đèo em cứ như đèo cái chuông, rung rinh khó lái lắm. Nghĩ thế thôi nhưng tôi vẫn tà tà cho con xe tôi chuyển bánh.
- Ối!
Bảo Hân kêu lên, tay rời khỏi yên xe mà bám chặt vào bụng tôi. Chả là tôi về số để lên cái dốc từ tầng hầm tới mặt đất nên hơi giựt, em hoảng sợ mà thành ra lại ôm tôi. Tôi thấy bàn tay ấy ôm vào bụng rồi rất nhanh lại thành bấu vào hai vạt áo tôi.
- Em bấu thế thì hỏng xừ mất cái áo mồi của anh – Tôi trêu khi chúng tôi đã lên được mặt đất
- Hừ
Em bỏ tay khỏi áo của tôi, không bám nữa, cũng chẳng nói gì, có vẻ hơi lạnh lùng.
- Giờ đưa em về đâu đây? – Tôi hỏi
- Anh đưa em đến khu Chelsea tại cầu Trung Hòa ấy
Giọng em có vẻ như hơi hồi hộp, tôi cũng thấy mình hôm nay trêu em hơi quá làm em gặp tôi đâm ra lại khó xử. Cố gắng cười hiền một cái tôi nói với em.
- Vậy là anh với em cùng đường rồi, nhà anh cũng ở gần đó
- Thật à? – Giọng em lên ột chút
- Ừ! Anh ở NCT, gần thôi mà.
- Vậy thì em cũng đỡ ngại.
Hóa ra em ngại vì sợ tôi phiền hà. Thật là buồn cười quá, tôi nghĩ đến vẻ mặt của thằng Bảo hâm hâm dở dở khi biết tôi được đèo em như thế này thì nó sẽ phản ứng ra sao nhỉ? Người như em thì ai chả muốn ngồi sau xe mình cơ chứ.
- Nhà em ở đấy à? – Tôi hỏi
- Vâng
- Em sống cùng gia đình luôn à?
- Không, em ở một mình
- Chậc, ở một mình thế thì buồn chết,
- Không sao, em quen rồi, trước có ở với chị nhưng chị đi lấy chồng rồi nên em ở từ đó đến giờ.
- Vậy à! – Nói chuyện xã giao kiểu này khiến tôi chán ngấy.
- Vâng. Mà quên mất chúc mừng anh hôm nay được lên chức nhé. – Tôi có thể tưởng tượng ra khuân mặt Bảo Hân đang cười mỉm.
- Ừ! cảm ơn em, anh chưa thấy lương được tăng em ạ - Tôi cười mỉm
- Rồi sẽ được thôi, có quy chế cả mà
- Hy vọng thế, chứ thời buổi này đói kém quá, anh toàn ăn bánh mì với sữa cầm hơi
- Hi hi – Bảo Hân cười
- Mà em làm với sếp Anh lâu chưa? – Tôi hỏi
- Từ khi ra trường anh ạ! – Bảo Hân trả lời
- Thế được bao lâu rồi
- Mới có một năm thôi anh
Tôi nhẩm tính, em ra trường và đi làm được 1 năm vậy vi chi năm nay em mới có 24 tuổi, còn khá trẻ.
Bô lô ba la một hồi thì cũng đến nhà em, em xuống xe chào tôi. Tôi định quay xe tính về luôn thì giọng em bỗng cất lên gọi ới lại.
- Anh đã ăn gì chưa?
- Ngồi với sếp cả chiều mới về cùng em thì lấy đâu ra cái gì mà ăn – Tôi cười
- Thế giờ về nhà ăn với mọi người luôn à?
- Không, anh tí kiếm tạm bát mì cầm hơi thôi, anh chả nói với em rồi còn gì.
Tôi tuy giở giọng tếu táo ra nhưng cảm thấy hơi chạnh lòng, đã vài tháng nay những bữa cơm tối nóng hổi với tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
- Vậy em với anh đi ăn bún đi, giờ này về em cũng chẳng muốn nấu, mà chỗ đó ngon lắm
- Vậy cũng được.
Bảo Hân lại lên xe tôi đi ra chỗ quán bún gần đó ngồi. Nhìn em xì xụp húp tô bún mà tôi biết ngay là ngoài cái vẻ kiêu sa mang hơi hướng sang chảnh kia thì em đúng là một con ma đói chính hiệu.
- Ăn từ từ kẻo nghẹn em – Tôi trêu
- Nghẹn gì mà nghẹn, em đói muốn xỉu luôn đây này – Em hì hụp
- Vậy ăn xong làm thêm tô nữa nhé, không phải giữ lễ với anh đâu – Tôi cười hì hì
- Vậy thì tốt quá, tô này em mời nhưng tô sau anh trả đấy nhé – Em cũng cười với tôi.
- Ừ! Xem em ăn được bao nhiêu nào.
- Hì
Bảo Hân tiếp tục chiến đấu với mấy tô bún, sau rồi em lau miệng thở phào ra một cái.
- Ngon thật, em là thích nhất ăn bún
- Còn anh thì thích nhất phở
- Phở nào ngon mà gần đây anh? em cũng thích – Em hỏi tôi
- Phở này ngon lắm, nhiều thịt, cả bát tới 45 cân lận, mà em cũng thích à? anh tưởng chỉ đàn ông thôi chứ - Tôi trêu mặc dù biết thừa em định hỏi quán phở cơ.
- Anh này toàn nói xàm không à? Em hỏi quán phở chứ có hỏi gì phở của mấy anh – Bảo Hân đỡ ác cảm với cách trêu của tôi rồi thì phải, em có cười hì hì.
- Làm anh cứ tưởng, chỗ Nguyên Hồng ấy, có mấy quán ngon lắm.
- Vậy hôm nào anh dẫn em đi ăn nhé.
- Ok! Sẵn sàng thôi
Tôi lại đưa Bảo Hân quay lại tòa nhà. Em lần này xuống xe dễ dàng hơn.
- À...
Reng reng..Đột nhiên Bảo Hân định nói gì với tôi nhưng điện thoại của tôi reo nên thôi. Tôi nhấc máy, phía đâu dây bên kia giọng thằng Bảo đang hét lên:
- Thằng chóa! Đang ở đâu thế? về chưa
- Đang về
- Tao với thằng Tuấn đang uống bia gần nhà mày nè, đến nhanh đi cu
- Ờ ờ! chờ tao chút.
Tôi quay sang Bảo Hân hỏi lại em:
- Em vừa định nói gì ấy nhỉ? – Tôi cười
- Không có gì đâu anh
- Vậy anh về nhé
- Vâng
Tôi phi xe đi, cảm giác hình như có ai đang nhìn mình, ngoái đầu lại thì thấy Bảo Hân vẫn đứng đó còn chưa lên, hình như em đang nhìn theo tôi. Tôi phì cười quay đầu xe lại tiến dến chỗ em
- Sao còn chưa lên nhà? – Tôi hỏi
- Tí em lên – Em trả lời, mặt hơi cúi xuống tí
- Mà sao anh lại quay lại đấy thế? – Đột nhiên em hỏi tôi
- Anh quên mất – Tôi cười
- Quên gì cơ? – Bảo Hân giọng ngạc nhiên
- Quên chúc em có một buổi tối vui vẻ và ngủ ngon, nhớ mơ đẹp đấy nhé
Tôi cười và lần này phi xe thật ra chỗ thằng Bảo điên và Tuấn rồ đang chờ, không quay lại nhìn nữa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...