Đúng lúc ấy Khả Vân từ đâu lao tới ôm chầm lấy lưng tôi, Minh vội vàng quay mặt ra phía khác và cười nói với Khả Vân như chưa hề có việc gì.
- Không phải rửa bát à?
- Xì! em định rửa nhưng mà mấy cô không cho em làm, buồn chết đi được
- Chiều quá hóa hư đấy - Minh vẹo vào mũi Khả Vân
- Thì tốt chứ sao - Khả Vân cười hì hì.
Tôi cười nhạt, chẳng biết Minh định nói gì với tôi và Khả Vân, có lẽ phải để sau mới tính được.
- Thôi hai anh em đi dạo nhé, tôi phải đi có việc rồi - Minh nói sau khi giở điện thoại đọc tin nhắn.
- Vâng!
Đợi cho Minh đi khuất hẳn tôi với Khả Vân đi dạo, em lại khoác tay tôi tình cảm như chưa có chuyện gì. Tôi cũng mặc kệ cho em nói cười, đầu tôi còn đang lùng bùng mấy chuyện mà Minh lấp lửng chưa nói ra
- Anh sao thế? - Khả Vân nhìn tôi ngạc nhiên
- Có gì đâu! - Tôi giật mình vì câu hỏi của em
- Tự nhiên trầm tư dễ sợ - Khả Vân tò mò
- Gì mà trầm tư chứ - tôi chối đây đẩy
- Rõ là thế, lúc nãy anh và anh Minh nói chuyện gì à? - Khả Vân nheo mắt nhìn tôi.
- Đâu có gì đâu - tôi trả lời
- Thật không?
- Thật! - Tôi ra giọng chắc nịch
- Hừ! Đáng nghi lắm - Khả Vân có vẻ chưa tin tưởng lắm.
Tôi cười hì hì cho qua chuyện, nhưng rồi rốt cục lại quay lại những suy nghĩ kia, tự dưng tôi lại hỏi:
- Minh là người yêu em thật à? - Tôi hỏi nhỏ
- Ai bảo thế - Em trả lời nhẹ tênh.
Tôi ớ người! Chả hiểu mô tê gì sất, rõ ràng là đêm qua em còn nói với tôi như thế, giờ đây là phủ nhận sạch trơn, hơi bực mình tôi bảo:
- Đêm qua em chả nói thế còn gì!
À. Khả Vân cười tươi.
- Anh nhăc em mới nhớ!, thực ra anh ấy là mối tình đầu của em, mối tình đầu đơn phương thôi - Câu cuối cùng Khả Vân khẽ thở hắt ra một hơi.
- Ra là thế!
Giờ thì tôi hiểu rồi, đêm qua Khả Vân có nói với tôi là gặp người yêu, nhưng là người mà cô ấy yêu chứ không phải là hai người yêu nhau, tôi đã hiểu lầm ở chỗ này. Thật là.. Nhưng trong lòng tôi cũng cảm thấy không vui lắm, dù sao thì Minh cũng là người mà Khả Vân đã từng. Khẽ quàng tay qua eo em tôi kéo nhẹ cho sát hơn.
- Em kể cho anh nghe được không? - Tự dưng tôi muốn biết
- Anh muốn biết thật à? - Khả Vân ngạc nhiên
- Ừ
- Trẻ con lắm.. hi hi! - Em cười
- Thì cứ kể đi - Tôi nheo mắt.
Chúng tôi đi loanh quanh thế nào lại vòng quanh đúng cái ao, giờ lại đang đứng ngay tại cái chòi lúc nãy.
- Để em kể cho anh nghe nhé,
Khả Vân dựa vào vai tôi ngắm mặt nước đang lăn tăn, tôi tiện thể châm điếu thuốc nhìn em chờ đợi.
- Em gặp anh ấy lần đầu khi 17 tuổi, anh ấy đã rất tốt với em - Khả Vân trầm ngâm
- Chỉ thế thôi à? - Tôi cười
- Thực ra như anh biết thì em đã có một số chuyện rất sốc, lúc đó em chẳng còn niềm tin với ai cả và chính anh ấy đã đưa em trở lại cuộc sống này, anh ấy giúp em mọi chuyện, từ việc giúp em ổn định lại tinh thần cũng như giúp em học ôn để thi đỗ đại học..
- Và em đã yêu Minh? - Tôi tò mò
- Vâng, anh ấy đã giúp em quá nhiều, việc có cảm tình với anh ấy chắc cũng là điều bình thường. Minh chính là lý do để em không đi du học và ở lại đây. - Khả Vân cười hiền
- Vậy tại sao em lại không nói tình cảm của mình cho Minh.
Tôi hỏi em, cũng phải. Theo tôi hiểu thì Khả Vân là một cô gái ngây thơ nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, em có thể nói điều đó với Minh được chứ.
- Em cũng định nói với anh ấy! - Khả Vân cười buồn
- Vậy sao...
- Năm ngoái em và anh ấy đi cùng một đoàn từ thiện tới Hà Giang này theo dự án của công ty mẹ, lúc ấy trên đỉnh đèo MPL em cũng định nói với anh ấy tình cảm của em, nhưng cũng lúc ấy em biết được rằng em không phải là người của anh ấy, em trong mắt anh ấy vẫn luôn chỉ là một cô gái bé bỏng, anh ấy hoàn toàn không có tình cảm gì với em hết. - Khả Vân vẫn tiếp tục kể không để ý gì đến lời nói của tôi.
- Minh yêu người khác à? - tôi hỏi
- Một tình yêu ngu ngốc - Khả Vân lắc đầu
- Anh ấy đáng lẽ không nên thế, nó chẳng mang lại kết quả gì hết. Em đã rất giận Minh nên đã đi thẳng về nhà từ hôm ấy, đau khổ mất mấy tháng trời - Giọng Khả Vân trở nên khô khốc
- Vậy.. - Tôi định hỏi tiếp thì bị em ngắt lời.
- Em đã trở lại hoang dại như ngày xưa...
- Ngày xưa? - Tôi ngạc nhiên
Tôi linh cảm thấy có điều gì đó trong em, giọng em hoàn toàn ráo hoảnh, tôi chán nản không muốn tiếp tục câu chuyện nữa, tôi cũng phần nào đoán ra cái cách em đi cùng tôi. Thoáng trầm mặc và thất vọng tôi khẽ thở dài, cảm thấy có điều gì đó đau nhói trong tim. Nhưng hình như em đoán ra cảm xúc của tôi, ánh mắt của em lại nhìn tôi trở nên trìu mến.
- Anh biết tại sao em yêu anh không?
- Lời yêu hình như quá dễ nhỉ?
Tôi trả lời bằng một câu hỏi châm chọc, cũng cảm thấy hình như mình hơi quá hay sao.. Em dường lại không để ý tới lời của tôi, vẫn tríu mến cả trong ánh nhìn và giọng nói, khẽ ôm lấy tay tôi.
- Em đã nói là định mệnh mà.
- Thế nào là định mệnh chứ? - Thoáng chốc im lặng rồi tôi tự dưng bật ra câu hỏi.
- Anh còn nhớ anh đã đăng mẩu tin đó không? - Em hỏi lại tôi
- Nhớ! - Cảm xúc trong tôi dần dần lấy lại.
- Anh lấy ních là Suongmo....
- Ừ..
- Em đã rất thích cái nick đó của anh - Khả Vân cười
- Vậy sao? - Tôi thất vọng
- Số điện thoại của anh lại có 4 số cuối trùng với ngày sinh và năm sinh của em.
Quả thực vậy ư? Tôi chẳng để ý nữa, cái số đó là số rác tôi hay dùng để gọi điện, khi nào hết tiền tôi lại vứt nó đi để mua sim khác. Chậc! Tôi lại không nghĩ nó trùng hợp như vậy?
- Vì thế nên em đã nhắn cho anh?
- Vâng! Thực ra em đã thích anh ngay từ lần chúng mình uống cafe, ở anh có nét gì đó rất quen thuộc và an toàn em không lý giải được. Em nhận lời đi với anh hôm đó luôn
- Hì! Mặc dù biết chuyện gì sẽ xảy ra ư? - Tôi cảm thấy vui hơn và bắt đâu trêu em
- Không phải! - Em lắc đầu nguây nguẩy
- Ơ... sao? - Tôi lại ngạc nhiên
- Kể cả không thích thì em vẫn có thể ngủ với anh - Khả Vân thở hắt ra
- Ơ.. - Tôi chỉ kịp ơ một tiếng rồi im lặng.
- Anh nhớ không? - Khả Vân lại quay sang tôi
- Nhớ gì cơ? - Tôi có chút gì đó hơi ngỡ ngàng.
- Khi em khóc và anh ôm em ngủ ấy
- Ừ! - Tôi cố mỉm cười
- Em đã cảm thấy vô cùng ấm cúng, em thấy anh thân thuộc lắm, thật đấy. Có lẽ em thực sự yêu anh từ lúc ấy!
- Em đã hiểu gì về anh đâu - Tôi cảm thấy hơi hối hận
- Em không cần biết, em cảm nhận được, vậy là đủ rồi - Khả Vân lúc cái đầu.
- Ừm... - Tôi cố nén tiếng thở dài.
- Anh có thấy thế không?
- Có - Tôi trả lời
- Thấy chưa! Em đã bảo là định mệnh mà. Tự dưng nó đưa anh với em gặp nhau - Khả Vân cầm bàn tay tôi, nắm chặt.
- Ưm. Định mệnh.
Tôi chưa bao giờ bị tiếng sét ái tình cả, các mối tình của tôi đều từ những việc gần gũi mà thành. Không phủ nhận là tôi đã thích em ngay lần đầu tiên, cô gái bé nhỏ này hình như cô độc quá, giống như tôi vậy, đó là điều chúng tôi cảm thấy đồng cảm từ nhau chăng? Có thể nhưng tôi và hình như cả em nữa hình như đang cố gắng để làm cho nhau bớt cô đơn, lãnh cảm. Là định mệnh chăng? Nếu thế thì... tôi chẳng biết nữa.
- Tình cảm quá, hì - Tiếng Minh vang lên sau lưng chúng tôi.
Minh đang dựa vào cột sau của chòi cá tự lúc nào, nhìn chúng tôi đầy ẩn ý
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...