Phan Hải Đình không thể biết rằng, ngay trong đêm ấy, sóng gió đã đến với cô.
Ngày mới chào đón cô bằng một sự khắc nghiệt. Ngay từ lúc năm giờ sáng, Vương Khả đã đánh thức cô dậy bằng hàng loạt cuộc gọi liên tục nối tiếp nhau. Mặc dù đang ngái ngủ và khá mệt mỏi vì dầm mưa tối hôm qua, cô vẫn phải bật dậy trên giường khi nghe những điều Vương Khả nói.
"Anh nói cái gì đang tràn lan trên báo?"
Đó là câu đầu tiên cô thốt lên khi Vương Khả nói rằng, "Báo đăng tin em đang ngoại tình."
"Thật vớ vẩn!", cô hất tung chiếc chăn mỏng ra, với lấy điều khiển và tắt điều hòa, "Nói em ngoại tình chỉ vì ai đó chụp được ảnh em ngồi uống cà phê với một người đàn ông không phải Alex? Lí lẽ đấy của đứa nào vậy?"
"Có lẽ là một vị khách nào đó ngồi uống cà phê", Vương Khả có vẻ gấp gáp, "Các bức ảnh chụp em được nhìn từ góc chéo, báo viết rằng em cố tình chọn bàn trong góc khuất để che giấu việc gặp gỡ, và trong ba bức ảnh chụp có một ảnh nhìn rõ em đang cười rất tươi... Một bức khác là bức hắn ta đang nhìn em, còn một bức chắc là chụp lén khi tên đó rời khỏi quán..."
"Bọn họ không phân biệt được đâu là cười-tươi và đâu là cười-mỉa-mai à?", cô mạnh tay đẩy cửa nhà vệ sinh với một sự tức giận, "Không thể tin họ có thể đặt điều như vậy! Em cứ nghĩ Showbiz Rumors đã là trang báo đặt điều rẻ tiền nhất rồi!"
Cô mở loa ngoài, đặt điện thoại lên giá để đồ, đánh răng trong khi nghe Vương Khả nói.
"Dù sao thì hiện giờ em đang ở trong tình thế vô cùng bất lợi. Em không thể lên tiếng được bởi nếu em nói hắn ta chỉ là bạn, Bạch Thiên Thư sẽ rất dễ vạch trần em nói dối bằng những gì cô ta đã biết. Còn nếu thừa nhận Hồ Phát là anh trai... em cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra đấy, chắc chắn báo chí sẽ khoét sâu vào gia đình em, và không có gì đảm bảo vụ việc cũ sẽ tiếp tục được che giấu nữa."
"Thế là em phải im lặng để người ta nghĩ em thật sự ngoại tình? Alex nghĩ em ngoại tình?", cô đã súc miệng đi hết kem đánh răng và nhăn mặt nói khi bọt kem vẫn còn dính trên môi. Tiếng Vương Khả thở dài vang vọng qua chiếc loa điện thoại.
"Hãy học tập An Lôi. Khi vụ việc cậu ta ngoại tình bị công khai, cậu ta đã chẳng hề lên tiếng một chút nào."
"Nhưng anh ấy đã suýt kiện Showbiz Rumors vì việc đó", cô thả chiếc bàn chải vào cốc thủy tinh, kêu leng keng một tiếng, đoạn với lấy khăn mặt treo gần đấy, "Anh hãy nhớ rằng mặc dù sau đó Alex đã được chứng minh là không ngoại tình bởi sự lên tiếng của Danny thì vẫn có những người nghi ngờ anh ấy. Bọn em chỉ bên nhau lúc đó để dẹp yên dư luận trong thời điểm ấy thôi, và chẳng có gì chắc chắn rằng mọi hồ nghi về việc ngoại tình của Alex đã xẹp xuống hoàn toàn. Vẫn sẽ có những người cho rằng Alex đã từng ngoại tình và em chỉ là đã tha thứ cho anh ấy."
Cô bĩu môi khi nói đến từ "tha thứ" và giơ hai ngón tay làm thành dấu ngoặc kép trên không, dù cho Vương Khả chẳng thể nào nhìn được. Vương Khả đã cười rất nhẹ sau câu nói của cô.
"Nhưng im lặng là việc làm khôn ngoan nhất vào lúc này", Vương Khả đã trở về kiểu nói chuyện thường ngày, có lẽ anh đã nghĩ ra được giải pháp nào đó, "Em cần phải nói chuyện với An Lôi càng sớm càng tốt để cậu ta giúp em vượt qua vụ này, giống như cách em đã làm vì cậu ta ấy. Bây giờ hai em là một đôi thật sự, có thể khó... khó "diễn" hơn trước vì đã nảy sinh tình cảm thật, nhưng anh không nghĩ An Lôi là người nhỏ nhen."
"Anh ấy chỉ là người nóng tính thôi", cô thở dài, cầm lấy điện thoại, tắt chế độ loa ngoài và vòng vào phòng thay đồ, "Không hiểu sao em có linh cảm rất xấu..."
"Mọi việc sẽ ổn thỏa thôi, Đình Đình", cô nghĩ Vương Khả vừa mỉm cười, "Xin lỗi vì đã đánh thức em hơi sớm, nhưng bù lại em có thể đi chạy bộ cho khuây khỏa và chuẩn bị cho buổi chụp hình lát nữa. Không ai muốn thấy Hải Đình bị suy chuyển bởi một tin đồn đâu."
"Em cũng đang chuẩn bị đây", cô rút ra bộ đồ thể thao của mình, kẹp điện thoại giữa tai và vai trái, "Em cũng cần dũng khí để nói với Alex nữa mà..."
"Được rồi, chúc em may mắn."
Câu nói của Vương Khả nghe có vẻ lạ so với những cuộc nói chuyện hàng ngày của cả hai, nhưng lúc này lại vô cùng phù hợp đối với cô. Cô thật sự đang cần may mắn.
Sáu giờ, điện thoại của Alex kêu ầm ĩ. Anh đã chửi thề khi nghĩ rằng mình đặt nhầm giờ báo thức, nhưng rồi anh nhận ra Hoàng Thái Thành đang gọi với hai mắt vẫn còn díp lại vì ngái ngủ.
"Chuyện gì thế hả?", anh cằn nhằn, không cần liếc đồng hồ vẫn biết chưa đến giờ phải dậy, "Hai giờ chiều nay mới phải đi chụp mà?"
"Chụp cái đầu cậu!", Hoàng Thái Thành nói oang oang qua điện thoại, xen lẫn một chút bực bội và gấp gáp, "Tỉnh lại đi! Báo chí đang ầm ĩ lên nói rằng người yêu cậu ngoại tình đây này!"
"Cái gì?", Alex mở to mắt, chậm chạp ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện giường ngủ, "Báo nào? Bao giờ?"
"Đêm hôm qua, rất nhiều báo", Hoàng Thái Thành gằn giọng, "Một người đã chụp được ảnh Hải Đình ngồi uống cà phê trông khá thân thiết ở quán cà phê gần nhà hai người và đăng lên trang cá nhân của họ. Các trang báo chỉ lấy tin từ người đó thôi."
"Chết tiệt, gửi cho tôi link một bài báo, ngay lập tức đi", Alex bật dậy khỏi giường, đi về phía bàn làm việc của mình và khởi động laptop cá nhân. Anh vẫn còn choáng váng do ngái ngủ, cùng lúc với choáng váng do tin đồn ngoại tình. Anh đương nhiên sẽ không tin cô ngoại tình, bản thân anh cũng đã bị báo chí dựng chuyện một lần rồi. Anh chỉ muốn biết ai là kẻ liên tục hãm hại người yêu của mình như vậy thôi.
"Gửi rồi đấy", Hoàng Thái Thành có vẻ bức xúc, "Tôi không biết nữa, An Lôi, nhưng tôi thấy tin bài báo này..."
"Im đi", Alex nhăn mặt và chửi thề như bản năng. Ngay khi laptop mới bật lên, anh chỉ chăm chăm tìm ngay đến link bài báo mà quản lý của mình vừa gửi. Đập vào mắt anh là cái tít rất kêu: "Nghi án ngoại tình của diễn viên Phan Hải Đình: Liệu tình yêu đã rạn nứt?". Vớ vẩn, Alex lại chửi thề, chẳng có cái quái gì là rạn nứt hết. Bọn chúng cũng chỉ là những kẻ đứng ngoài cuộc và phán xét những gì chúng không thể nhìn thấy.
Anh đọc rất kĩ bài báo, và đã nhìn rất kĩ càng những bức ảnh. Những bức ảnh là thật, không thể chỉnh sửa được thế này. Cô ấy đúng là đã cười, xem nào, nụ cười này... Cô ấy đã cười. Không, không thể quy tội ngoại tình cho một người chỉ vì cô ấy cười với người khác giới. Mặc dù có ghen đấy, Alex cảm thấy âm ỉ một nỗi khó chịu. Cô ấy đã không nói với mình về việc này. Và tên khốn kia đang nhìn người con gái của mình theo cách mình vẫn thường nhìn cô ấy. Mẹ kiếp, tên đó là ai? Tại sao Hải Đình đi gặp một người đàn ông mà không hề báo với mình một tiếng?
Alex bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng bừng. Anh không muốn đọc những đoạn "phân tích" của họ nữa, tất cả đều nhảm nhí. Anh đã từng bị đồn ngoại tình nên không lạ gì cách báo chí viết bài dắt mũi độc giả, nhưng quả thật... chính anh cũng có cảm giác việc lần này của người yêu mình khác biệt và phức tạp hơn hẳn so với việc của mình vài tháng trước. Anh cần phải nhìn nhận thật rõ ràng và tỉnh táo, nếu không anh sẽ làm tổn thương người yêu mình mất.
Chỉ là, khốn nạn thật, ngay lúc này anh cảm thấy cực kì bức bối. Anh đang ghen, và anh thật sự thấy căm ghét Phan Hải Đình, trong vài giây.
Ghét cái cách cô hấp dẫn bọn đàn ông. Ghét cái cách cô để hắn nhìn cô như thể họ thân thiết lắm vậy. Ghét cái cách cô im lặng trước anh, cô không cho anh được biết điều gì về bản thân mình. Nếu cô và hắn ta không có chuyện gì cần che giấu, tại sao cô không thể nói cho anh biết cô sẽ đi gặp một người đàn ông?
Alex không phải người ghen mù quáng. Anh chắc chắn sẽ tôn trọng cô và để cô thoải mái đi gặp anh ta, nếu cô thật sự muốn vậy. Anh sẽ đè nén cơn ghen của mình và chỉ để nó bùng phát khi ở trên giường với người anh yêu. Anh sẽ chỉ cho cô biết rằng anh đang ngầm tuyên bố cô là của anh, luôn luôn vậy. Cô nghĩ anh sẽ cấm đoán? Hay cô nghĩ anh sẽ không chịu nổi và đi theo để canh chừng? Thật là trẻ con làm sao! Mặc dù đã cố thanh minh cho người yêu, Alex cũng không thể nào đoán ra nguyên nhân vì sao cô phải giấu anh về cuộc gặp đấy, trừ việc cô và hắn ta có chuyện không thể công khai.
Một fan cuồng? Hay là một đồng nghiệp?
Một người bạn thời đại học? Hay là một đối tác gặp gỡ?
Mẹ kiếp, tôi sẽ phát điên mất! Thằng khốn đó là ai?
"Này, An Lôi, Trái Đất gọi An Lôi!", Hoàng Thái Thành hô lên sốt ruột. Alex giật mình sực tỉnh, nhớ ra mình vẫn chưa tắt điện thoại.
"Tôi sẽ hỏi cô ấy", anh đáp lại bạn với ngữ điệu đều đều, "Có lẽ chỉ là một màn vu khống nữa thôi..."
"An Lôi, cậu sẽ phải nghĩ theo hướng khác đấy", quản lý của anh chắc chắn đang nghĩ khác anh, "Anh Vương Khả chẳng hề biết về cuộc gặp này, cô ấy giấu anh ấy. Không thể nào có chuyện không mờ ám được khi mà phải giấu giếm hết mọi người như vậy."
"Cậu nói sao?", đôi mắt Alex mở to, tim anh đập mạnh, "Vương Khả cũng không được biết?"
"Không, tôi đã nói chuyện với anh ấy trước khi gọi cho cậu mà", Hoàng Thái Thành có vẻ rất phật ý, "Tôi đã định hỏi anh Vương Khả cho rõ ràng trước khi báo cho cậu, nhưng anh ấy cũng khá bất ngờ, nói rằng anh ấy không biết về cuộc gặp gỡ ấy của Hải Đình. Lúc tôi hỏi đến anh ấy mới bắt đầu lên mạng xem thôi, chắc giờ này cũng dựng Hải Đình dậy rồi. Cậu nói vậy có vẻ như chính cậu cũng không biết? Thế là có vấn đề rồi đấy, An Lôi, việc này khác hẳn việc của cậu. Cậu thật sự đã bị đặt điều, nhưng cô ấy... chưa chắc đâu."
"Thôi ngay, chưa có gì chắc chắn cả", Alex đang cố gắng hạn chế việc tức giận, nhưng xem ra anh không thể, "Phải có lí do nào đấy để cô ấy không nói với ai..."
"Vậy theo cậu là lí do gì?", anh quản lý sốt ruột, "Giấu quản lý đã đành, nhưng đến cả người yêu cũng giấu? Có người yêu rồi còn đi gặp mặt một người khác giới theo kiểu lén lút vậy à?"
Alex im lặng. Anh hoang mang tột độ, không biết nên tiếp tục bào chữa cho bạn gái hay nên mặc kệ và để cơn giận này được tuôn trào. Anh tin Phan Hải Đình, anh muốn tin Phan Hải Đình. Cô là người yêu anh, cô không phải người thiếu suy nghĩ đến mức nhắm mắt làm bừa như vậy.
"Thành, đừng quên rằng gần đây có người luôn ngầm ám hại Hải Đình", sau một hồi lấy lại được bình tĩnh, anh lên tiếng bênh vực bạn gái dù trong lòng chưa thể trấn áp được cơn giận dữ, "Nếu cô ấy thật sự ngoại tình, cô ấy sẽ không chọn thời điểm này đâu, cô ấy khôn ngoan hơn thế. Tôi không nghĩ cô ấy ngoại tình, đây có thể là chiêu trò nữa của kẻ vẫn đang ngầm hại cô ấy mà thôi. Biến cô ấy trở thành người xấu xa trong mắt khán giả, rồi chia rẽ cô ấy và tôi. Tôi sẽ không để bất cứ ai đe dọa mối quan hệ này của mình."
"Cậu yêu đến mù quáng rồi, mở mắt ra đi!", Hoàng Thái Thành gắt lên, "Bất cứ việc gì cũng phải nhìn từ hai phía, không thể đánh giá chủ quan dựa trên tình cảm cá nhân vậy được!"
"Tôi biết cậu đang muốn tốt cho tôi, Thành ạ, nhưng tôi đang công bằng với bản thân mình", Alex tựa người vào ghế, đưa tay vuốt mắt, "Tôi sẽ không quay lưng với người yêu mình, đó là điều cuối cùng tôi sẽ làm khi cô ấy không còn cần tôi nữa. Nhưng lúc này thì cô ấy cần tôi. Khi chưa rõ thực hư ra sao, tôi không muốn phải chống lại cô ấy. Tôi tin cô ấy nhiều hơn cậu nghĩ đấy."
"Vậy cậu muốn sao? Thuê thám tử để chứng minh bạn gái mình trong sạch à?", Hoàng Thái Thành vừa phát ra tiếng cười khẩy nho nhỏ. Alex cũng nhếch môi.
"Tôi sẽ không để bất cứ thằng đàn ông nào bám theo bạn gái tôi nữa", anh nheo mắt, nhìn thẳng vào bức ảnh mờ mờ chụp người đàn ông ngồi cùng Phan Hải Đình ở quán cà phê, "Tôi sẽ tự mình làm việc ấy. Bằng mọi cách, tôi sẽ bảo vệ tình yêu của mình. Cậu có thể lo lắng cho tôi và danh tiếng của tôi, cậu cứ tiếp tục nếu muốn. Còn về bản thân mình, tôi thừa sức tự lo được rồi. Tôi không phải thằng nhóc mười lăm tuổi đâu."
"Nhiều lúc tôi muốn đấm cậu vì cái tính ngang ngạnh của cậu", Hoàng Thái Thành rít lên, "Muốn làm gì thì làm, đừng để tôi phải đi dọn dẹp bãi chiến trường cậu bày ra là được. Cần gì hãy liên lạc với tôi. Và nếu cậu còn nhớ thì hãy đi đón Danny trước khi truyền thông hay bất cứ ai phát hiện ra cậu ta mò tới đây lần nữa."
"Tôi đã đặt giờ rồi", anh liếc nhìn đồng hồ, chuyến bay của anh bạn người Pháp sẽ đáp xuống lúc chín rưỡi sáng, "Cậu có thể yên tâm ngủ được rồi. Tôi sẽ đi gặp Hải Đình ngay bây giờ."
Alex mệt mỏi lê vào phòng tắm trước khi định hình xem nên nói gì với người yêu. Anh vẫn còn ghen, đương nhiên, anh không thể chịu được suy nghĩ người yêu mình bí mật gặp gỡ một người đàn ông mà không ai biết danh tính. Anh đang tò mò đến phát điên. Không hiểu cô khi nghe tin về việc này sẽ có biểu hiện gì?
Liệu cô có thật lòng yêu anh không?
Anh giống như một người đang đi trên dây. Anh có thể kết thúc nỗi sợ hãi khi bước qua đầu bên kia sợi dây, nơi không còn cảm giác chòng chành và ngã xuống. Nhưng lúc này, anh đang cực kì hoảng loạn và sợ hãi. Anh sợ Phan Hải Đình không yêu anh nhiều như anh nghĩ. Anh sợ mình sẽ thất vọng. Anh sẽ luôn yêu cô, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Anh biết rõ cảm giác này thật đến mức nào. Anh không hề hối hận dù chỉ một giây.
Nhưng nếu chuyện ngoại tình là thật, chắc chắn anh sẽ đau lòng.
Chưa bao giờ anh đứng trước cửa nhà người yêu mà lại run như lúc này. Nó không phải cảm giác hồi hộp như khi anh đang theo đuổi cô, mà là cảm giác hồi hộp vì lo sợ sự thật sẽ không như mình mong đợi. Căn nhà im ắng, anh nghĩ cô vẫn còn đang ngủ. Chỉ đến khi đã bấm chuông đến bốn lần mà không hề có động tĩnh gì, anh mới nghĩ đến chuyện làm phiền cô bằng một cú điện thoại. Anh cần phải giải quyết nhanh trước khi họ xuất hiện công khai ở buổi chụp hình chiều nay. Anh cần chuẩn bị tinh thần trước công chúng và quan trọng hơn, cho bọn họ biết cô không làm sai gì cả và anh luôn luôn yêu cô.
Có hai cô gái đang đi vào hành lang từ thang máy. Anh không quá bận tâm đến họ, tiếp tục tập trung vào những tiếng "tút" đứt quãng. Bọn họ đang bàn tán sôi nổi, dường như cũng chẳng mấy để ý đến sự xuất hiện của anh.
"Vụ ấy hả? Đêm qua mình cũng ở Dauna mà!"
Một cô gái nói, chưa có tác động gì đến anh.
"Thế sao? Cô diễn viên ấy ngoại tình thật chứ?"
Alex thấy thời gian như ngưng đọng lại, và tim mình đột nhiên lỗi nhịp. Họ đang nói đến Phan Hải Đình.
"Chắc chắn là ngoại tình!", cô gái đầu tiên nói với giọng chắc nịch khi lục tìm chìa khóa mở cánh cửa phòng cách đó không xa, "Cậu phải ở đó mới thấy, lúc gặp nhau á, cô diễn viên ấy cứ như trúng tiếng sét ái tình ấy, đờ người ra nhìn trăn trối vào ông đó! Phải gọi là ông luôn ấy, già khú đế! Xong cậu biết không, lúc nói chuyện, ông đó thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hải Đình, tình cảm cực! Báo viết vậy á còn nhẹ chán, phóng viên nào mà chứng kiến có khi sản xuất được hẳn cuốn tiểu thuyết ấy!"
Cánh cửa đã được mở trong khi cô gái đó vẫn tiếp tục nói không ngớt. Những lời nói ấy hóa thành hàng ngàn lưỡi dao sắc nhọn, đâm xuyên qua trái tim nóng hổi của Alex. Anh như một bức tượng sáp, chết cứng tại đó, không thể tin vào những lời mình nghe. Anh không thể tin nổi bọn họ. Không thể tin. Không thể tin Phan Hải Đình.
Người ta đã ở đó, chứng kiến cô thể hiện tình cảm với người đàn ông đến gặp cô. Người đàn ông mà ngay cả anh cũng không được biết.
Anh thấy bầu trời sụp đổ trước mắt mình. Mọi thứ đen kịt, tối tăm, tuyệt vọng.
Anh nghĩ rằng trái tim mình đã nổ tung mất rồi.
Phan Hải Đình trở về sau nửa tiếng chạy bộ, uống cạn một lon nước cam. Cô tắm qua trong khi đầu luôn nghĩ đến câu chuyện mình sẽ kể cho Alex. Sẽ thật khó khăn để nói rằng đêm qua cô đã gặp một người đàn ông mà cả Vương Khả và Alex đều không được biết. Rồi anh sẽ hỏi cô tại sao, và cô sẽ kể câu chuyện của mình... Nghe thì đơn giản, nhưng với cô, phải kể lại toàn bộ quãng thời gian không mấy tốt đẹp ấy sẽ rất khó khăn. Cô không được để cảm xúc dâng trào quá để Alex hiểu được toàn bộ, đồng thời để anh hiểu cô và Hồ Phát hoàn toàn không hề có kiểu "ánh mắt đưa tình lả lơi" như báo thêu dệt nên. Không hiểu những người chứng kiến đã thấy gì mà bảo cô và Hồ Phát có tình cảm với nhau? Cô thậm chí còn không hề chạm vào anh ta và không hề gọi cho anh ta một thứ nước uống tử tế nào. Có ai đi hẹn hò ngoại tình mà lại thế không? Chắc chắn không rồi.
Cô hít một hơi đầy can đảm khi bước ra khỏi phòng, tự thấy tim đập thình thịch khi tiến dần về phòng Alex. Cô đã định uống một ly rượu để có thêm tự tin, nhưng lại gạt đi ý tưởng đó vì sợ anh nghĩ cô không tỉnh táo khi ngửi thấy mùi rượu. Cô chỉ muốn mọi chuyện nhanh chóng và rõ ràng. Alex sẽ sốc đấy.
Cô bấm chuông lần hai. Alex không động tĩnh, cũng không ra mở cửa. Anh không trả lời chuông cửa nên cô không thể gọi anh được, cô nghĩ anh vẫn đang ngủ. Nghĩ một hồi, cô chạy về nhà tìm điện thoại. Có lẽ phải đánh thức Alex dậy thôi, dù nó không lãng mạn được như kiểu hoàng tử hôn một cô công chúa ngủ cả trăm năm trong lâu đài thức dậy.
Có một cuộc gọi nhỡ của Alex. Cô cắn môi nghĩ, vậy là Alex đã dậy. Từ lúc chạy bộ về tới giờ cô chưa kiểm tra điện thoại, cuộc gọi này có lúc cô đang rời nhà đi chạy bộ. Alex đã gọi cô, và suy nghĩ đó khiến cô rùng mình. Anh chắc chắn không phải gọi để đánh thức cô dậy và chào buổi sáng bằng mấy câu sến sẩm rồi.
Nghĩ vậy, cô ấn nút gọi lại ngay lập tức. Alex tắt máy. Và linh cảm không tốt của cô trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Alex biết chuyện rồi.
Anh tắt máy. Điều này có nghĩa, anh tin việc cô ngoại tình là thật.
Cô toát mồ hôi, bỗng dưng có cảm giác như mình thật sự là một kẻ ngoại tình vừa bị phát giác. Alex đâu, Alex đang ở đâu?
Phan Hải Đình nhào ra khỏi nhà, chạy về phía căn hộ của Alex và đập cửa. Bình thường cô sẽ không bao giờ làm vậy, để tránh bị phát giác và tránh làm phiền hàng xóm, nhất là lúc sáng sớm thế này. Nhưng lúc này cô chỉ hi vọng anh vẫn còn ở trong nhà, và chán nản quá nên đi ngủ. Cô vừa đập cửa, vừa gọi tên Alex. Tuy nhiên có vẻ anh thật sự vắng nhà. Mặc kệ cố gắng của cô, chẳng có gì thay đổi. Cô thấy sợ hãi khi một lần nữa gọi lại vẫn chỉ nghe âm thanh báo tắt máy. Nỗi sợ lan dần đi khắp cơ thể, xâm chiếm cô, hạ gục cô. Cô ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào cánh cửa nhà Alex, tay nắm chặt điện thoại, run rẩy.
Anh đang ở đâu, Alex?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...