Bạn Diễn [Partner]

Vụ kiện của nam ca sĩ - diễn viên Alex Simon tới tờ báo mạng tai tiếng Showbiz Rumors đã gây chấn động dư luận. Đồng thời, vì những bức ảnh gốc mà chính tay Alex đăng lên công khai vào đêm hôm qua, mà lợi thế hoàn toàn nghiêng về phía Alex. Phan Hải Đình đã kí tên lên đơn kiện rồi ủy quyền hoàn toàn cho Alex theo đuổi vụ kiện - công chúng lại một lần nữa dậy sóng khi không phải Vương Khả mà Alex được ủy quyền. Người ta dường như đã quen với việc Vương Khả thay mặt cô trong mọi việc, dẫu vẫn nhớ Alex là bạn trai cô nhưng không ai tránh khỏi sửng sốt.
Fan hâm mộ của cô và của anh thì phát sốt lên, cho rằng hành động này của anh là "lãng mạn và mang tính bảo vệ mạnh mẽ". Trong khi đó những người không phải fan của cả hai lại cho rằng Alex đang "mua việc vào người". Việc kiện tụng tốn thời gian và tiền của nhưng anh vẫn quyết định bám theo, không để cho những người quản lý - những đại diện hợp pháp - xử lý chuyện này. Alex rõ ràng có động lực để tự mình làm điều đó. Tình yêu của cô và anh càng được nhận thêm vài sự ngưỡng mộ.
Trái với suy nghĩ của mọi người về việc kiện tụng sẽ kéo dài, vụ kiện chỉ mất ba ngày để kết thúc. Mọi chứng cứ đã quá rõ ràng để bên Alex thắng kiện tội xúc phạm danh dự, vu khống cá nhân. Mọi bài báo liên quan đến việc vu khống Phan Hải Đình đều phải gỡ bỏ. Showbiz Rumors bị cấm hoạt động trong vòng năm năm và phải bồi thường cho Phan Hải Đình. Có rất nhiều người nổi tiếng ủng hộ việc làm này của Alex bởi họ đã muốn kiện từ rất lâu nhưng đa phần không kiện được, họ không đủ cương quyết và không muốn tốn thời gian. Dù Showbiz Rumors thật sự đã sập, mọi người đều biết rồi sẽ có một Showbiz Rumors thứ hai, hoặc nhiều trang báo mạng tai tiếng khác như thế, vì đương nhiên sẽ luôn có những kẻ soi mói đời tư và khuyết điểm của các ngôi sao. Tuy vậy Alex đã phần nào "dằn mặt" được những trang mạng tai tiếng nhỏ, có thể vĩnh viễn không dám ngóc lên phát triển thành một trang báo mạng lớn và đi vào vết bùn của Showbiz Rumors. Báo chí chuyển sang ca ngợi Alex, ca ngợi cái cách anh bảo vệ bạn gái mình. Alex và Phan Hải Đình đang "nóng" hơn bao giờ hết.
Cô và anh đã bắt đầu quay phim trở lại. Vết thương trên đầu cô nhỏ dần, giờ chỉ còn là một vết thâm tím nhỏ bằng một đốt ngón tay. Những vết xước nhỏ trên cánh tay cô đã lành hẳn, còn những vết lớn bắt đầu lên da non. Vương Khả đã nói chuyện điện thoại xong, đến gần cô vào lúc nghỉ giải lao.
"Cảnh sát nói người viết bài báo ấy, Cố Giai, nhận nguồn tin từ một người. Tuy vậy bọn họ không tiết lộ là ai vì khi điều tra thì người kia không có bất kì chứng cứ gì dính líu. Cố Giai bị cho là khai man. Em nghĩ sao?"
"Em nghĩ Cố Giai nói thật", cô khoanh tay, thì thầm đáp lại. Alex đang đứng giữa Dương Khánh Linh và một nhân viên phục trang của ekip, trên tay là tờ kịch bản, lẩm bẩm học thoại. Anh sẽ quay cảnh tiếp theo trong năm phút nữa, còn cô được nghỉ đến mười lăm phút. Ánh mắt cô cứ vô thần nhìn theo anh.
"Có thể kẻ bán tin cảm thấy bị đe dọa khi An Lôi công khai ảnh gốc nên đã tìm cách hủy hết chứng cứ", Vương Khả gật đầu. "Nhưng anh vẫn tin sẽ có lỗ hổng. Kẻ đó chưa hề tính toán kĩ lưỡng, chắc hẳn hắn không ngờ rằng An Lôi giữ lại những bức ảnh. Việc bây giờ là tìm laptop của em..."
"Em nghĩ vào thời điểm này chiếc laptop ở tiệm cầm đồ rồi", cô thở dài, "Nếu chỉ cần những bức ảnh thì kẻ nào đó có thể chúng ra USB hoặc đĩa mềm rồi phi tang laptop. Trong laptop của em chẳng có gì để khai thác, ngoài ảnh."
"Em có nghĩ kẻ trộm laptop, bán tin cho báo cũng chính là kẻ lái chiếc Ford gây tai nạn cho em không?"
Cô trầm ngâm một hồi, nheo mắt suy nghĩ. Tai nạn xe hơi nhắm vào tính mạng của cô nhiều hơn là danh tiếng. Cô nghĩ rằng có hai người tham gia.
"Chúng ta vẫn phải dựa vào cảnh sát", cô không trả lời câu hỏi của Vương Khả mà nói sang chuyện khác, "Anh vẫn nghĩ là... anh ta ư?"
"Lúc này thì anh tin là vậy", Vương Khả đáp chắc nịch. Người căm ghét cô đến mức dựng cả tai nạn xe hơi chỉ để dằn mặt cô đương nhiên không có ai ngoài Hồ Phát. Anh không còn điểm nghi ngờ nào dành cho người khác. "Em nên cẩn trọng nhiều hơn. Hắn ta đã ra tay ba lần rồi. Chưa thể chắc hắn sẽ lại làm gì nữa."
"Em đã có Alex rồi", cô cười, lần này không gộp thêm Vương Khả vào nữa. Alex rõ ràng đã chứng tỏ cho cô thấy anh có thừa khả năng bảo vệ cô. Anh đã làm nhiều hơn cần thiết.
"Em đã nói chuyện của Hồ Phát với An Lôi chưa?", Vương Khả cũng đưa mắt nhìn Alex. Đạo diễn hô qua loa, Alex đã bắt đầu cảnh quay. Cô cắn môi, cụp mắt xuống.
"Em chưa nói."
"Hãy tìm thời cơ đi, Đình Đình", cô không thể rõ Vương Khả đã nhắc nhở mình đến lần thứ bao nhiêu, "Anh không muốn thúc ép em, nhưng nếu em đã để An Lôi cùng em giải quyết việc này thì em nên cảnh báo với cậu ta về Hồ Phát. Nếu cứ chần chừ, không chừng An Lôi cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Câu cuối của anh khiến cô chột dạ, rùng mình bất chợt. Quả là vậy, Alex sẽ là mục tiêu hạ bệ cô. Alex là điểm yếu của cô. Cô không thể để ai chạm vào điểm yếu của mình được. Cô phải nói với Alex.
Bạch Thiên Thư xin nghỉ vài ngày. Sau cuộc "viếng thăm" của cảnh sát ngày hôm qua, cô bắt đầu thấy bất an. Cố Giai quả thực đã khai ra cô là người bán tin, tuy vậy cảnh sát không thể tìm thấy bằng chứng cho việc đó nên đã ra về. Thật may vì cô đã lường trước được mọi việc và thủ tiêu tất cả. Cô đổ lỗi cho Cố Giai rằng anh nhà báo đó đã đặt điều cho cô một lần rồi, rằng cô là nhân tình của Alex, nhưng cô đã "nhẫn nhịn mà không kiện". Cảnh sát tin sái cổ. Dù sao đi nữa cô cũng là người của công chúng, cô không bán danh tiếng theo kiểu như vậy. Cô không bị triệu tập lên trụ sở công an, thật may, nhưng cô vẫn sợ có phóng viên, nhà báo nào đó bám theo cảnh sát đến tận đây. Cô sẽ nguy mất.
Mất cả buổi sáng lang thang, liên tục tìm tên mình trên mạng và cập nhật về vụ án của Phan Hải Đình, Bạch Thiên Thư thở phào khi không có tin nào là "cảnh sát đến nhà Bạch Thiên Thư". Tuy nhiên cô vẫn nơm nớp lo sợ, cô chỉ mong việc này qua đi nhanh chóng. Không thể mãi sống trong sợ hãi như vậy được. Cô đáng ra phải đang tận hưởng và được thanh thản giành lại Alex.

Mệt mỏi đủ rồi. Đêm nay cô sẽ tự thưởng cho mình một bữa tiệc rượu linh đình ở bar. Tuy kế hoạch diễn ra không như mong đợi, cô tin rằng mình sẽ làm được tốt hơn. Cô sẽ không dừng lại cho đến khi hoàn toàn đánh bại Phan Hải Đình.
Alex xong cảnh quay, cùng cô xuống canteen nhà đài ăn trưa. Họ sẽ phải quay đến tận tối. Sau vụ kiện lần này, mọi người nhìn anh và cô với con mắt khác. Họ đã trở thành cặp đôi đẹp nhất nhì làng giải trí. Ngay cả đạo diễn và biên kịch - những người ngay từ đầu yêu cầu anh và cô "giả vờ hẹn hò" - cũng rất ngạc nhiên và bất ngờ khi thấy hai người đã yêu nhau thật. Alex vô cùng tận hưởng tình yêu này, còn cô đang cực kì hạnh phúc. Họ khiến bất cứ ai đi qua cũng phải ghen tị.
"Em rất muốn được ăn món Ý của anh", cô thì thầm khi họ đang ở trong canteen Đài truyền hình, ăn bừa bãi một vài thứ để tiếp tục cảnh quay, "Em nghĩ em đã nghiện nó mất rồi."
Alex phá lên cười. Anh lau nước sốt dính trên môi của cô bằng một tờ giấy ăn mềm, nhìn cô thích thú. "Em có muốn chuyển sang ẩm thực Pháp không?"
"Anh biết à?", cô ngạc nhiên thốt lên. Alex cười có vẻ khoái chí.
"Anh tin rằng anh làm món Ratatouille không hề thua kém một con chuột."
Cô cười ngặt nghẽo. "Anh nên xem xét chuyển qua lĩnh vực ẩm thực đi."
"Không đâu", Alex cười hưởng ứng, uống nhanh ngụm cà phê trong lon của mình, "Thật ra anh chỉ học được những món dễ nhất từ các bác đầu bếp mà thôi. Anh không thể làm những món khó được, quá phức tạp."
Hoàng Thái Thành từ đâu chạy đến, xen vào giữa cuộc nói chuyện của họ.
"An Lôi, Hải Đình, tạp chí Couples Magazine muốn được phỏng vấn hai người, ngay chiều tối nay."
Cô tròn mắt nhìn quản lý của Alex. Vương Khả vì sao không phải người báo tin này cho cô, như mọi lần?
"Cậu chắc chứ?", Alex hỏi lại , "Lịch quay đến tận sáu giờ..."
"Chắc mà, phóng viên vừa gặp trực tiếp tôi!", Hoàng Thái Thành nhìn cô, "Anh Vương Khả muốn tôi báo luôn cho hai người biết. Anh ấy đang bận một số việc riêng."
"Chắc là đám cưới", cô nói nhanh, nhún vai, "Vậy là quay xong phim chúng tôi lại tiếp tục phỏng vấn ư?"
"Đúng rồi, ngay tại căn hộ. Của cậu hay của An Lôi cũng được", Hoàng Thái Thành đáp lời cô, "Ai trong hai người thấy tự tin về nhà của mình thì giơ tay..."
Alex nheo mắt còn cô phì cười. Cô nhìn Alex rồi trả lời quản lý của anh.
"Có lẽ nên đến nhà Alex. Nhà tôi vừa bị đột nhập, phóng viên vào không tiện..."
"Quyết vậy nhé!", Hoàng Thái Thành ngay lập tức đứng lên, rút điện thoại ra và bấm bấm. Anh chàng ấy lúc nào cũng vô cùng khẩn trương, thậm chí đã là quản lý của Alex lâu năm mà anh ta chẳng thể nghiêm túc được như Vương Khả. Có vẻ làm quản lý của Alex rất thoải mái.
"Em sẽ lại bước chân vào hang ổ của anh đấy", Alex nói đùa, nháy mắt với cô, "Chỉ e rằng đã bước chân vào là không quay lại được..."

Cô cười một tràng trước câu nói của anh. "Ngược lại chứ, Alex? Chỉ sợ một khi em bước chân vào, anh không thể để em đi ra được nữa."
"Đúng vậy."
Alex không ngại chốn đông người, cầm tay cô và hôn lên mu bàn tay. Đôi khi cô thấy hành động này thật vô cùng lãng mạn. Cô không phải người quá bay bổng nhưng chắc chắn không thể cưỡng lại những ngọt ngào anh mang đến rồi!
Bảy giờ, chỉ có Hoàng Thái Thành xuất hiện. Vương Khả nhắn cho cô một tin ngắn gọn rằng anh có việc quan trọng cần giải quyết, cô nghĩ đám cưới của anh sắp gần kề nên để anh thoải mái với việc riêng của mình. Alex mặc áo phông xám đơn giản, với quần bò đen rách gối. Cô cố ý mặc giống anh, chọn áo cánh dơi màu xám và quần skinny jeans đen khoe đôi chân nhỏ gọn nhờ vài năm chăm chỉ tập thể hình. Alex rất thích việc cô tập gym, vì mông cô to và chắc nịch nhờ squat. Alex thường xuyên vỗ mông cô, và đương nhiên mỗi khi hôn anh không hề e ngại vuốt ve cặp mông ấy. Bởi thế, cô không nề hà giữ kẽ mà luôn mặc những chiếc quần bó sát hoặc những bộ váy khoe được đường cong từ eo xuống mông. Alex luôn phát điên trước cô.
Chuông cửa reo, Hoàng Thái Thành là người ra mở cửa. Một dàn ekip đi theo người phỏng vấn ùa vào căn hộ rộng lớn của Alex. Phông màn, dàn đèn được căng xung quanh chiếc tràng kỉ của Alex, cửa ban công được mở khoe vẻ lộng lẫy của thành phố về đêm ở đằng sau. Phó nháy đứng một góc chỉnh máy ảnh, đã sẵn sàng ghi lại khoảnh khắc của cặp đôi kì này.
Phóng viên trò chuyện với họ trong khi những người còn lại đang chỉnh khung nền. Khi đã hoàn toàn ổn định, người phóng viên bắt đầu đọc lên những câu hỏi đã in sẵn trong đầu mình.
Hỏi Alex: "Bạn thấy điều gì hấp dẫn nhất ở Phan Hải Đình?"
Cặp mông của tôi, cô nghĩ thầm. Alex cười ranh mãnh, anh liếc nhìn cô. Anh đương nhiên sẽ không nói thế, dù đó là đáp án chính xác. "Cô ấy luôn lạnh lùng và điềm tĩnh trong mọi tình huống. Tôi thấy điều đó thật quyến rũ, giống như cô ấy luôn nhìn tôi đầy thách thức và cười trong khi tôi phải liên tục khám phá xem đằng sau nụ cười ấy ẩn chứa những bí mật gì. Cô ấy giống như chiếc hộp Pandora vậy."
Hỏi cô: "Bạn thích điều gì nhất ở An Lôi?"
Nụ cười của anh, anh biết chính xác điều đó. Nụ cười khinh khỉnh ma mãnh, anh nhếch môi cười như một kiểu minh họa trêu chọc. Cô sẽ không thừa nhận nó đâu, cô biết rất nhiều người giống cô, cũng bị hớp hồn bởi nụ cười ấy. "Điều tôi thích nhất ở Alex là khả năng nấu nướng của anh. Cứ như một Gordon Ramsey phiên bản Pháp vậy!"
Alex phá lên cười. Cô đang tâng bốc anh rồi, anh thật sự thấy thích nó.
"An Lôi, bạn có thể nấu ăn sao?", cô phóng viên thốt lên đầy bất ngờ. Alex gật đầu thừa nhận.
"Tôi chỉ biết một vài món đơn giản", anh đáp khiêm tốn. Cô ngồi bên cạnh gật đầu hưởng ứng.
"Một vài món đơn giản của Ý và Pháp", cô đáp lại cái nhìn của phóng viên, "Anh ấy thật sự rất có tài. Tôi rất thích những món ăn được chế biến bởi anh ấy, Alex chỉ nấu ăn những lúc rảnh rỗi mà thôi."
Ngoài gia đình, quản lý Hoàng Thái Thành và cô, không ai biết Alex có thể nấu nướng. Thông tin vừa được tiết lộ này chắc chắn gây sốc cho fan hâm mộ, và Alex lại có thêm điểm cộng nữa để trở thành "chàng trai trong mơ".
Hỏi Alex: "Bí quyết để hai bạn giữ vững tình yêu này là gì?"
"Chúng tôi yêu nhau", Alex cười nửa miệng, "Đó là bí quyết duy nhất của chúng tôi. Chỉ cần luôn nhớ rằng tôi yêu cô ấy, tôi sẽ không để xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào đe dọa đến mối quan hệ này."

Hỏi cô: "Đã có vài tin đồn rằng hai người đến với nhau ban đầu vì bộ phim. Bạn nghĩ thế nào về tin đồn này?"
Cô cười trong vô thức. Đúng rồi đấy, ban đầu đúng là vậy. Tôi còn có thể nghĩ gì? "Tôi không hiểu lắm về lời đồn ấy", cô nhún vai, "Chúng tôi vẫn yêu nhau đấy thôi? Tin đồn cũng chỉ là tin đồn, phải không?"
Phóng viên cười hưởng ứng, hỏi Alex: "Hai bạn đã tỏ tình như thế nào? Ai là người tỏ tình trước?"
"Tôi đã chú ý đến cô ấy ngay lần đầu chúng tôi gặp mặt quay bộ phim", Alex khoác vai cô vô cùng tự nhiên, "Tôi không biết điều gì ở cô ấy đã cuốn hút tôi lúc đó nữa, tôi chỉ tự thôi thúc bản thân rằng phải tìm hiểu về cô ấy. Tôi đã làm thế và, thật sự thì tôi đã phải mượn đến rượu để có can đảm tỏ tình. Cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng nên tôi đã rất sợ mình không được đáp trả..."
"Alex không nhạy bén lắm đâu", cô tiếp lời anh, quay sang lườm anh, "Tôi thích Alex vì anh ấy đối xử với tôi rất ngọt ngào. Nhưng Alex không nhận ra, cho đến tận khi tỏ tình với tôi anh ấy cũng không biết tôi đã thích anh ấy đến mức nào..."
"Anh linh cảm thấy nó nên mới tỏ tình...", Alex trêu chọc cô, véo má một cái, "Tôi là người tỏ tình trước. Cô ấy, đúng là người lạnh lùng, không tỏ ra xúc động gì mà chỉ ôm tôi một cái và nói rằng 'Anh có biết em chờ lâu lắm rồi không'? Dễ thương quá..."
Cách anh xuýt xoa khiến cô mềm lòng. Cô muốn được hôn anh, và chắc chắn sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, cô sẽ làm như vậy.
"Hai bạn thật hoàn hảo dành cho nhau!", phóng viên khen nức nở. Cô và anh chỉ biết cười, nếu người ta biết sự thật rằng họ đều phải say khướt mới dám bày tỏ tình cảm với nhau, công chúng sẽ dậy sóng mất!
Cùng lúc đó, Vương Khả bước vào một quán bar nhỏ.
Cách đây nửa tiếng, anh bạn trong ngành công an của anh đã nhắn tin và báo cho anh biết nơi ở của Hồ Phát sau khi ra tù. Hồ Phát có kha khá tiền kiếm được từ khi còn ở tù nên đã thuê một phòng trọ ở gần một khu kí túc xá sinh viên. Hồ Phát đã mang trên mình tiền án, chưa thể xin việc làm ở đâu được. Hiện anh ta vẫn khá dư giả để sống qua ngày với số tiền trong tù, nhưng về lâu dài vẫn cần tìm việc làm. Anh ta đã ghé qua hai nơi để hỏi xin làm việc trong mấy ngày nay. Vương Khả ngay lập tức tìm đến phòng trọ của Hồ Phát, nhưng những người trọ quanh đó nói Hồ Phát vừa ra khỏi nhà. Một người bảo Hồ Phát thường xuyên rời nhà đi vào tầm bảy, tám giờ tối, đến một quán bar nhỏ tên là 'Diamond Bar and Lounge' để làm công việc rửa cốc chén. Chỉ có duy nhất nơi đó Hồ Phát vừa mới xin được vào làm việc, nhưng chắc cũng chẳng được bao lâu.
Anh đã tìm được đến quán bar đó. Anh đi thẳng về phía quầy, gọi một ly Gin pha tonic. Vương Khả nhìn quanh, Hồ Phát chắc làm việc ở phía sau quán. Khi bartender vừa đặt ly rượu của anh lên bàn, anh đã thảy một tờ tiền mệnh giá lớn cho bartender, yêu cầu được gặp một người tên Hồ Phát. Bartender mới đầu còn từ chối, sau liền mở cánh cửa kính bên hông quán bar, thò người ra ngoài réo gọi Hồ Phát. Anh điềm tĩnh nhìn theo, không rời mắt khỏi bóng người đang bước vào qua cánh cửa phụ.
Hồ Phát lớn hơn anh bốn tuổi, lúc này cứ như phải hơn anh cả một thế hệ. Anh ta già đi thấy rõ, người gầy hơn trước, mới ba mươi hai mà tóc đã có sợi bạc. Vẫn hai mắt híp nhỏ, những đốm tàn nhang và môi dày với nước da rám nắng kham khổ. Vương Khả không thể quên được.
"Chào anh, Hồ Phát", Vương Khả lên tiếng trước. Hồ Phát có một chút bỡ ngỡ, đi lại gần khi Vương Khả có nhã ý muốn nói chuyện. Hồ Phát ngồi ngay trên chiếc ghế quầy bar cạnh Vương Khả. Anh ta đã cao hơn vài phân nên rất dễ dàng trèo lên ghế, hoặc do cơ thể gầy gò hơn trước nên làm mọi thứ gọn gàng hơn.
"Cậu là ai?", Hồ Phát nheo mắt. Chắc hẳn Vương Khả đối với anh ta cũng chỉ là một vài đường nét ngờ ngợ. Khi Hồ Phát vào tù, Vương Khả mới mười tám, còn rất trẻ, chưa có vẻ phong trần từng trải như bây giờ. Vương Khả vẫn còn để râu lún phún, già dặn hơn xưa rất nhiều.
"Tôi là Vương Khả, quản lý của Phan Hải Đình. Anh còn nhớ tôi chứ?"
Ngay khi nghe câu nói đó, gương mặt Hồ Phát giãn ra đầy bất ngờ, đôi mắt mở to sửng sốt. Vương Khả nhận định những biểu hiện này không phải là diễn.
"Đã quá lâu rồi!", Hồ Phát cười gượng gạo pha một chút áy náy, "Hải Đình... thế nào?"
"Hải Đình từng rất khỏe mạnh và hạnh phúc", Vương Khả dùng giọng lạnh lùng hơn, chất vấn. Hồ Phát hoang mang trước ngữ điệu của anh.
"Cậu nói vậy nghĩa là sao?"
"Gần đây Hải Đình bị đe dọa và vướng vào scandal", Vương Khả đi thẳng vào vấn đề, "Mọi thứ không ổn xảy ra bắt đầu từ khi anh được thả tự do."
Hồ Phát ngỡ ngàng vài giây, ngay sau đó xua tay liên tục, giọng khẩn thiết.
"Khôn, không phải tôi!", Hồ Phát có vẻ thành thật, "Cậu đang nghi ngờ tôi trả thù cô ấy à? Tôi xin thề, tôi không còn những suy nghĩ bồng bột, lệch lạc như thế nữa! Tôi đã sai một lần rồi, tôi tuyệt đối không thể sai lại!"

Vương Khả, buồn cười thay, một phần trong anh tin vào những gì Hồ Phát nói. Có thể sự chân thành của anh ta khiến anh mềm lòng. Có thể vì anh ta không có khả năng đó thật. Sau khi chứng kiến nơi ở và sự nhọc nhằn lặn lội kiếm sống sau những năm tháng ở tù của Hồ Phát, nỗi nghi ngờ trong Vương Khả vơi đi một nửa. Người đàn ông này gần như không có đủ khả năng, nguồn lực lẫn các mối quan hệ để làm hại Phan Hải Đình.
"Tôi không thể từ bỏ suy nghĩ ấy cho đến khi có chứng cứ", Vương Khả đáp, "Sự thật là vậy, Hải Đình chỉ gặp chuyện sau khi anh về. Có quá nhiều cho một sự trùng hợp."
"Tôi không còn gì ngoài tính mạng, và tôi sẵn sàng mang tính mạng ra đảm bảo!", Hồ Phát trở nên dứt khoát. Ngay cả sự kiên quyết của anh ta cũng đã thuyết phục Vương Khả, "Tôi thật sự rất hối hận. Tôi chỉ muốn gặp Hải Đình và xin lỗi cô ấy về mọi thứ tôi đã gây ra trong quá khứ. Hẳn tôi đã khiến cuộc sống của cô ấy bị đảo lộn..."
"Anh không nên gặp Hải Đình", Vương Khả đáp gọn, "Anh là ác mộng của cô ấy. Bao nhiêu năm qua Hải Đình không hề yêu một ai, ghê sợ đàn ông, chỉ vì anh. Cô ấy không đáng bị thế."
"Tôi biết", nỗi buồn của Hồ Phát lan đến cả Vương Khả, "Tôi đã cử xử như một thằng khốn. Lên đại học tôi không có bạn, tôi không theo kịp bất cứ môn học nào, tôi bị mỉa mai và coi thường vì không có nổi một cô bạn gái. Những ấm ức về chuyện tình cảm khi ấy khiến tôi suy nghĩ quá dại dột. Lũ bạn khốn trêu chọc tôi rằng tôi sẽ không bao giờ được cô gái nào như Hải Đình để ý. Bọn chúng thấy Hải Đình ở lễ tốt nghiệp đại học của tôi, mà hôm đó Hải Đình lại tỏ ra xa lánh như thể tôi và con bé không thân thiết vậy. Tôi đã đổ hết tội cho sự xa lánh của Hải Đình, rồi cũng muốn chứng tỏ rằng tôi thừa sức có được những cô gái đẹp như Hải Đình, nên tôi đã nghĩ quẩn..."
Vương Khả uống một hơi cạn ly rượu của mình. Mọi việc đều có hai mặt. Hồ Phát vốn không phải một kẻ biến thái. Ngày nhỏ anh ta hết mực thương yêu, bảo vệ, chiều chuộng cô. Anh ta đã bị dồn nén tâm lý, nhưng những gì anh ta đã làm đã đi quá giới hạn, không thể cảm thông cũng không thể tha thứ.
"Tốt nhất anh đừng cố gặp Hải Đình, đó là điều tốt nhất dành cho anh và cho cô ấy", Vương Khả lạnh lùng đáp lại, "Tôi hi vọng anh không phải kẻ đang cố hãm hại Hải Đình. Bởi nếu là thật, tôi không ngại đưa anh vào tù một lần nữa đâu."
"Tôi không biết ai đang muốn hãm hại Hải Đình, kẻ đó không phải tôi", Hồ Phát khẳng định lần nữa, "Tôi sẽ không gặp Hải Đình nếu sự xuất hiện của tôi khiến cô ấy hoảng sợ. Tôi chưa hề có ý định gặp cô ấy, tôi thật sự vẫn chưa dám đối mặt. Nhưng tôi mong anh sẽ gửi lời xin lỗi chân thành nhất của tôi đến Hải Đình, tôi thật sự xin lỗi. Tôi đã nghe về vụ tai nạn của dì và cậu, tôi chỉ mong Hải Đình cho phép tôi được đến viếng bố mẹ em ấy..."
Cảm xúc của Hồ Phát thật sự đã trào ra ở những lời cuối. Vương Khả có một chút động lòng. Anh bắt đầu tỏ ra nghi ngờ mọi việc theo hướng khác, không có sự có mặt của Hồ Phát.
"Tôi sẽ nói với Hải Đình", Vương Khả đáp gọn, "Hi vọng anh thật sự thành tâm để làm lại cuộc đời."
"Tôi đang rất cố gắng", Hồ Phát nhìn Vương Khả đứng dậy. Anh cũng bước xuống khỏi chiếc ghế cao, đứng đối diện Vương Khả.
"Tôi phải đi", Vương Khả nhìn thẳng vào mắt Hồ Phát. Cái nhìn của anh chứa rất nhiều sự kiên định và quyết đoán, ánh mắt ấy khiến Hồ Phát cảm phục một cậu thanh niên trẻ tuổi hơn mình. "Hãy nhớ lời tôi, Hải Đình đang sống rất hạnh phúc bên cạnh mối tình đầu của cô ấy. Đừng xuất hiện và phá vỡ nó."
"Tôi chắc chắn sẽ không. Hãy nói với em ấy, tôi thật lòng mong Hải Đình được hạnh phúc."
Vương Khả không trả lời, gật đầu và quay lưng đi thẳng. Hồ Phát thở dài khi bóng lưng Vương Khả khuất sau cửa chính, xoay người hướng về phía cửa phụ để tiếp tục công việc của mình. Mới chỉ đi vài bước mà Hồ Phát đã nghe tiếng gọi phía sau.
Anh ngoái lại nhìn, một cô gái trẻ đang tiến lại gần anh.
"Chào anh!", cô gái đó có nhan sắc nổi bật, giọng nói mượt mà vô cùng êm ái, "Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Anh là Hồ Phát phải không?"
Hồ Phát một lần nữa ngạc nhiên và ngơ ngác. Anh không nhớ anh từng quen biết cô gái nào trẻ thế này.
"Đúng vậy, tôi là Hồ Phát. Cô là ai? Chúng ta có quen nhau à?"
Cô gái tỏ ra mừng rỡ, xòe tay trước mặt anh với ý muốn một cái bắt tay.
"Anh có thể không biết tôi, nhưng tôi nghe về anh suốt!", cô gái nở nụ cười đẹp như thiên thần, "Tôi là Bạch Thiên Thư, bạn thân nhất của Hải Đình. Rất vui được gặp anh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận