Bạn Dấu Yêu


Phương Hành Kiện vẫn luôn chú ý động tĩnh của Phương Nhu và Kiều Bình Nhất, trước đó thấy hai mẹ con trốn đi lâu như vậy ông liền cảm thấy hơi lạ, bây giờ thấy ra tới rồi mà vẫn còn ghé vào cùng lẩm ba lẩm bẩm cái gì, ông rốt cuộc nhịn không được, “Bọn nó đang làm cái gì vậy?”
Phương Tử Trạch nói: “Ba, ba quản hai người đó làm gì.

Nhìn hướng 30 độ kìa, bác Lưu đang nhìn ba đó, bác ấy muốn đi lại đây, ba có muốn nói đôi ba câu với bác ấy không? Hay là để anh hai đi chắn?”
Đứng ra chiêu đãi khách cả đêm, Phương Tử Hàm cười đến mặt đơ, nghe vậy yên lặng nhìn thằng em: Cậu không phụ giúp thì thôi, sao lại còn kiếm thêm chuyện cho tôi làm?
Phương Hành Kiện nghe con út nhắc nhở, âm thầm quay đi tránh lão Lưu, “Tử Hàm à, ba hơi mệt rồi, con đi tiếp bác Lưu nói mấy câu đi.”
Phương Tử Trạch cũng nói: “Anh à, người giỏi nhiều đảm đương, dựa vào anh hết.”
“…” Bó tay với một già một trẻ này luôn.

Phương Tử Hàm vuốt vạt áo và cổ tay áo, thay ly rượu khác, trên mặt hiện lên nụ cười đúng mực, phong thái nhẹ nhàng đi tiếp đón khách.
Phương Hành Kiện lại đi nhìn Phương Nhu và Kiều Bình Nhất, lần này ông phát hiện Kiều Bình Nhất đã tách ra đi tiếp đãi bạn bè, còn Phương Nhu thì đang nhìn qua chỗ ông, sau đó còn cười vẫy tay với ông.
Phương Hành Kiện đáp lại bằng nụ cười hòa ái, đang suy nghĩ có nên vẫy tay lại không, thì nghe thấy Phương Tử Trạch nói, “Ba, chị con kêu con kìa, con đi qua bên kia chút.” Sau đó cứ vậy mà bỏ lại cha già mà chạy đi.
“…” Phương Hành Kiện tức lên, chống gậy cái ‘ình’ xuống đất, “Con trai bất hiếu! Con gái bất hiếu!…”
Người hầu đứng bên cạnh bị dọa giật mình, không biết phải làm sao.
May mắn thay, Phương Quân Hành cũng ở gần bên, người hầu vội hướng ánh mắt cầu cứu về phía anh ta.
Phương Quân Hành hiểu ý đi tới, “Ông nội?”
Phương Hành Kiện quay đầu đi, không nhìn đứa cháu, “Già rồi, không được ai thích hết…”
“…” Phương Quân Hành dở khóc dở cười, Thế này lại là thế nào đây.
Bên kia, Phương Nhu nghiêm túc cảnh cáo Phương Tử Trạch, “Đừng trêu chọc Bình Nhất nữa.

Em mà làm hỏng chuyện của nó, nó nhất định sẽ không thèm để ý em luôn, chị cũng giận luôn đó.”
“…” Phương Tử Trạch cũng dở khóc dở cười, “Dù chị muốn giận em, thì trước tiên cũng phải nói em biết rốt cuộc là chuyện gì chứ?”
“Chị không nói.”
Phương Tử Trạch thực sự bất đắc dĩ, “Chị không nói cho em, vậy sao em biết phải làm cái gì?”
Cũng đúng nha, Phương Nhu nói: “Em đừng có giúp nó theo đuổi cái cậu ngôi sao kia nữa, nó không thích cậu ta đâu, người nó thích chính là…” Bà bụm miệng lại, sau đó chớp chớp mắt, “Chị không biết gì hết.

Em đừng làm rối thêm, có nghe hiểu chưa?!” Bà làm ra vẻ muốn nhéo lỗ tai Phương Tử Trạch.
Phương Tử Trạch không hề muốn bị mất mặt trước đám đông, vội nói: “Em biết rồi!”

Phương Nhu vừa lòng gật đầu: “Biết rồi thì tốt.”
Phương Tử Trạch nói: “Chị mới nói nó thích người khác?”
“Chị chưa có nói cái gì hết.” Phương Nhu lại nghiêm túc lên, “Em cũng coi như không biết cái gì hết.

Tóm lại, đừng động vào nó là được rồi.

Hiểu chưa hả?”
Không hiểu gì cả… Phương Tử Trạch gật đầu, “Em đã hiểu.

Sau này cứ mặc kệ nó.”
Phương Nhu cười hài lòng, giọng cũng dịu dàng lại, “Tốt, em đi qua với ba đi.

Chị đi chiêu đãi mấy người bạn của chị.”
Phương Tử Trạch nhìn chị mình chậm rãi rời đi, buồn bực nhíu mày, Kiều Bình Nhất không thích Tống Xán? Sao lại như thế?
Cậu nhìn khắp hội trường tìm kiếm Kiều Bình Nhất, bắt gặp hắn đang tụ tập cười giỡn với mấy đứa bạn ăn chơi.

Còn Tống Xán, cậu ta đang ở chung với nhóm người mới trong giới giải trí.

Hai người cách nhau một khoảng cách thật xa.
Kiều Bình Nhất không phải thích Tống Xán mà là thích người khác? Là ai? La Phi làm ăn sống nhăn à, thế quái nào không phát hiện ra chuyện này! Phải khấu trừ lại tiền thưởng đã phát cho hắn!
Từ lúc đó trở đi, tâm trạng Phương Tử Trạch hết còn vui vẻ, khi nói chuyện với người khác cũng mất tập trung.
La Phi mắt sắc, lập tức phát hiện boss đang không vui— chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, hắn luôn là người phát hiện ra đầu tiên.

Nhưng hắn không tính tự mình đi chọc vào ổ kiến lửa, mới nhìn ngó bốn phía, tóm được Ngụy Thượng và Triệu Hạnh đang nói chuyện cùng chỗ, hắn liền đi qua.
“Anh Ngụy, anh Triệu, các anh có cảm thấy Phương tổng đang khó ở không?”
“Ưm?” Ngụy Thượng và Triệu Hạnh cùng nhìn về Phương Tử Trạch ở đằng xa.
Triệu Hạnh nói: “Chắc không có gì đâu.”
Ngụy Thượng nói: “Ngài ấy làm sao vậy?”
La Phi lắc đầu, “Không biết nữa, tôi không dám đi hỏi.


Anh Ngụy, hay anh đi xem xem, chỉ có anh là ít sợ ông chủ nhất thôi.”
Triệu Hạnh gật đầu tán đồng.
Không biết có phải vì nguyên do từng đóng nhiều phim hành động hay không, mà Ngụy Thượng sở hữu khí thế vượt xa người bình thường, giống như anh ta ắt là nên không sợ trời không sợ đất vậy.
“Phương tổng.”
Nghe được giọng Ngụy Thượng, Phương Tử Trạch giương mắt, “Ưm?”
Ngụy Thượng nói: “Tâm trạng không tốt sao?”
Phương Tử Trạch cau mày nói: “Bình Nhất không thích Tống Xán, vậy nó thích ai? Có mấy khi tôi đoán sai đâu chứ, thực là mất mặt quá!”
“…” Ngụy Thượng nhìn xung quanh, người gần nhất cũng cách một khoảng nhất định, hẳn là không ai nghe được Phương Tử Trạch nói chuyện.
Phương Tử Trạch nói: “Nó chẳng thà nói cho mẹ nó cũng không nói cho tôi, mẹ nó còn đáng tin cậy hơn tôi sao? Sao có thể chứ, bà chị của tôi mới là không đáng tin cậy nhất trên đời.”
“…” Ngụy Thượng lại nhìn ngó xung quanh.
Phương Tử Trạch nhìn anh ta với ánh mắt thăm thẳm, “Nếu cậu biết nó thích ai, nhất định phải nói cho tôi đó.”
“…” Ngụy Thượng gật đầu.

Chẳng qua anh ta cảm thấy mình không có khả năng biết được Kiều Bình Nhất thích ai, dù sao anh ta đâu có thân với Kiều Bình Nhất đâu.
Phương Tử Trạch rất hài lòng, cho Ngụy Thượng một ánh mắt ‘Tôi tin tưởng cậu’.
“… Vậy tôi xin phép đi trước.”
“Anh Ngụy, chuyện như thế nào?” Thấy Ngụy Thượng trở về, La Phi lập tức hỏi.
Ngụy Thượng suy nghĩ, không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể lắc đầu.
La Phi thở dài, chắp tay trước ngực, “Hy vọng chuyện không liên quan tôi, dù có liên quan đến tôi, cũng hy vọng ngài ấy đừng trừ tiền của tôi, dù có muốn trừ tiền của tôi, cũng đừng trừ nhiều quá, dù lần này có trừ nhiều quá, cũng nhanh chóng bù lại cho tôi…”
Ngụy Thượng và Triệu Hạnh đều cười.
La Phi lắc đầu thở dài, “Đám người không thiếu tiền như các anh không thấu hiểu được nỗi khổ của tôi đâu.”
Gần đến 9 giờ, Kiều Bình Nhất gọi điện thoại cho Tân Du, “Mày còn đang tăng ca hả?”
“Mới ra khỏi công ty.

Còn mày, về nhà rồi hay vẫn còn ở bên ngoài?”
“Còn ở Vạn Tuấn, mày có muốn lại đây không?”
Tân Du không hứng thú lắm, nhưng không trực tiếp từ chối, “Tao qua đó làm gì chứ?”

Kiều Bình Nhất nói: “Thì tới đón tao.

Ở đây tao phiền muốn chết luôn rồi.”
Tân Du cười nói: “Mày đây là kêu người lái thay hả?”
“Ừa.

Có tới không?”
“Tới.” Con người Tân Du chính là như vậy, nếu Kiều Bình Nhất kêu anh đi chơi, anh sẽ từ chối ngay, nhưng nếu Kiều Bình Nhất kêu anh đi tiếp hắn, anh ngược lại sẽ đồng ý.

Bởi vì vế đầu đối với anh là xã giao vô nghĩa.

Mà vế sau, là đi giúp Kiều Bình Nhất.

Tiểu Kiều kêu anh đi hỗ trợ thì dù thế nào đi nữa anh cũng nhất định phải đi.
Tân Du nói: “Chỗ bên mày mọi người ăn mặc thế nào vậy? Com-lê?” Nếu muốn đi, vậy phải đi vào chào hỏi Phương Nhu một cái, không có khả năng đi một chuyến lại không lộ mặt, vậy rất không lễ phép.
Kiều Bình Nhất nhìn người ở chung quanh, “Cũng không phải rất chính thức.”
Vậy vẫn tương đối chính thức.

Tân Du nói: “Rồi, tao thay quần áo rồi tới liền.” Thời gian này không bị tắc đường, nhưng Vạn Tuấn cách chỗ anh cũng không gần.

“Ít nhất phải 40 phút nữa tao mới đến được đó.”
“Ùa, không vội.”
“Đúng rồi, mày có vội đâu, mày chính là muốn hành tao thoai.” Tân Du cười nói, “Ngắt đây, lát nữa gặp.”
Tân Du vốn sắp về đến nhà, ngẫm nghĩ một chút, anh rẽ đường khác, đi đến salon tóc gần đó.
Nhân viên bước tới tiếp đón, “Xin chào quý khách, anh muốn cắt tóc sao?” Tân Du thường tới chỗ này cắt tóc, nhân viên cửa hàng quen mặt anh.
Tân Du nhìn vào gương, khảy khảy tóc của mình, “Không, giúp tôi tạo kiểu, làm cho sáng sủa lên.”
“Vâng, vậy gội đầu trước?”
“Không cần gội, trực tiếp làm luôn, tôi đang vội.”
“Vâng.”
Tút tát xong, Tân Du vừa đi về nhà vừa gọi đặt xe.
Về đến nhà, anh mở tủ quần áo ra, lấy ra một bộ đồ tây đặt lên trên giường— ngày thường anh đều ăn mặc rất tùy ý, nhưng khi đi trình bày đề án thì cũng mặc trang phục chính thức một chút, cho nên anh vẫn có một ít đồ trang trọng.

Anh ngẫm nghĩ, lại lấy một cái cà vạt lụa có màu khá tươi sáng ra— đây vẫn là quà Kiều Bình Nhất tặng cho anh.


Sau đó, lấy giày da ra, chùi xi.
Thay quần áo xong, xe cũng vừa tới, tài xế gọi điện thoại lên.
“Chờ một lát, tôi xuống liền.” Ngắt điện thoại, Tân Du lấy chìa khóa và bóp tiền, vốn định đi ngay, nhưng mà ngoài trời đang lạnh lắm… Anh hơi do dự, mới lấy một cái khăn quàng có màu rất hợp với cà vạt quàng lên cổ.
Khăn quàng cổ cũng là do Kiều Bình Nhất mua.

Kiều Bình Nhất từng tặng cho anh rất nhiều đồ mà ngày thường không dùng được, đều đem cất ở đáy hòm.

Chỉ vào những thời khắc rất đặc biệt— tỷ như hiện tại, mấy thứ này mới có cơ hội ra tới trông thấy ánh sáng mặt trời.
Kiều Bình Nhất báo cho Phương Nhu: “Tân Du chắc nửa giờ nữa sẽ đến.”
“Vậy hả?” Phương Nhu hơi hơi kích động, “Mẹ đi dặm lại phấn!”
“Mẹ…” Kiều Bình Nhất kéo bà lại, “Lớp trang điểm của mẹ vẫn đẹp mà, cậu ấy cũng không tới nhanh như vậy, mẹ cứ như bình thường là được rồi mà.”
“Aiz, con biết cái gì.” Phương Nhu đẩy hắn ra, xách túi đi mất.
“…”
Tân Du tới nơi, gọi điện thoại cho Kiều Bình Nhất, “Tao tới rồi, ở tầng mấy?”
Kiều Bình Nhất nói: “Để tao xuống đón mày.”
“… Cần thiết sao?”
“Cần chứ.”
Từ thang máy ra tới, Kiều Bình Nhất nhìn thấy Tân Du đang đứng ở trong đại sảnh xem quảng cáo, Tân Du vừa lúc quay đầu lại, thấy hắn liền cười một cái, Kiều Bình Nhất cảm thấy trước mắt sáng ngời, nhịp tim tăng vọt, hắn hít sâu vài lần cũng không bình tĩnh được, trong lòng có chút tuyệt vọng, Thế này làm sao mà sống nổi…
Tân Du đã đi tới, “Ngẩn người ra làm gì?”
Kiều Bình Nhất không nói tiếng nào.
Tân Du thấy mắt hắn ngân ngấn nước, tim liền thắt lại, “Làm sao vậy?” Anh định ôm lấy vai Kiều Bình Nhất như mọi khi, kết quả giơ tay lên, phát hiện đồ mặc hôm nay không quá tiện để làm ra động tác lớn như vậy, liền đổi thành giữ chặt cánh tay Kiều Bình Nhất.

“Làm sao vậy hả? Xảy ra chuyện gì hay sao?”
“Không có.” Giọng Kiều Bình Nhất hơi khàn khàn, hắn khụ hai tiếng, hắng giọng nói, “Hôm nay mày đẹp trai quá mà.”
Cửa thang máy là dạng kính, Tân Du nhìn qua, “Bình thường thôi, đâu có bằng mày xinh đẹp như hoa.”
Kiều Bình Nhất cười rộ.
Tân Du thấy hắn rốt cuộc không rơm rớm mắt chực khóc nữa, trong lòng an tâm hơn.

Cửa thang máy mở ra, anh dắt Kiều Bình Nhất vào thang máy, “Đi lên đi.”
Kiều Bình Nhất nhấn số tầng lầu, “Mẹ tao hôm nay hơi không bình thường chút, mày đừng để trong lòng nha.”
Ưm? Tân Du nghĩ bụng, Chẳng lẽ Kiều Bình Nhất bị mẹ mắng? “Ok, tao biết rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui