Dịch: SG
------------------------------------
Bên trong Kỳ Hoàng các.
Cố Thanh Cừ ở một bên bắt mạch cho Mực Thư Kiếm, xem ra thời gian có chút hơi lâu.
Mực Thư Kiếm cũng không để tâm tính toán lâu mau làm cái gì, chỉ bất quá là tay của hắn, có chút hơi tê tê.
"Ạch...... Cố tiên sinh, xin hỏi là......"
Mực Thư Kiếm vừa mới mở miệng, chỉ nghe Cố Thanh Cừ nhếch mép trầm ngâm một tiếng, nói: "Đổi tay."
"Nha." Mực Thư Kiếm liền đổi qua tay kia.
Đổi xong liền phát hiện có chút không đúng, hắn hiện đang muốn hỏi tình huống này là chuyện gì? Tại sao lại một lần nữa nghe theo lời Cố Thanh Cừ bài bố?
Hắn cho là mình thay sư thúc gánh tội thay, bị mang về thiên hạ đệ nhất trang đền nợ, nhiều nhất thì làm trâu làm ngựa một thời gian, trả hết nợ giết Đại Thụ tráng sĩ là xong. Ai biết hai vị mỹ tỳ nữ kia lại đưa hắn vào Kỳ Hoàng các, rồi mặc kệ hắn. Cố Thanh Cừ lại cứ ngày ngày rượu thịt ngon hầu hạ hắn ăn ăn uống uống, việc này có chút hoàn mỹ đến mức quá dị rồi.
Chỉ có mỗi ngày vào thời gian bắt mạch, rất là không tốt.
Cố Thanh Cừ đem hắn ra bắt mạch, một cách tay thì thời gian hết một nén nhang, chỉ là một chữ cũng không nói, khi thì cau mày, lúc lại trầm ngâm......
Loại cảm giác này, có chút vi diệu.....
Mực Thư Kiếm suy nghĩ vấn đề này một chút, cần phải phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt.
"Cố tiên sinh, tại hạ lỡ tay tổn thương......Đại thụ tráng sĩ của quý trang, xin hỏi làm sao để bồi thường? Ạch, trước tiên nói cho rõ ràng, có lẽ tiên sinh cũng biết, tại hạ mặc dù xuất thân từ Long Môn, nhưng bởi vì cố ý dấn thân vào Đạo Môn, đã bị gia phụ đoạn tuyệt kinh tế, khặc, tiền là không có, nhưng trả giá bằng sức lực vẫn là có thể...... Chỉ cần không làm thương hại đến võ lâm chính nghĩa, việc gì cũng là có thể."
"Không cần."
Cố Thanh Cừ rốt cục buông tay hắn ra, chậm rãi nở nụ cười, nói: "Ta muốn, thân thể của ngươi."
Đùng!
Cái đĩa, cái mâm lập tức rơi xuống đất.
Cố Thanh Cừ cùng Mực Thư Kiếm theo tiếng động quay đầu nhìn lại, nơi cửa, hai tay của Tần Miên Miên vẫn còn duy trì động tác bưng cái mâm, chỉ là mặt của của nàng hiện tại là hai màu, màu xanh và màu trắng, nàng giật giật môi, mất cả nửa ngày mới mạnh mẽ thốt ra một câu:
"Chuyện này...... Chính là lý do ngươi vẫn né tránh Miên Miên sao?"
"Không......" Mực Thư Kiếm đưa tay, muốn giải thích, lại bị một giọng nói to lớn hơn che lấp.
"Ngươi nếu như cho rằng là như thế, ta ngược lại cũng không phản đối." Cố Thanh Cừ buông thỏng một câu.
"Không, ta không tin! Điều này không phải là thật sự! Trời cao sẽ không như vậy trêu ta......" Tần Miên Miên uể oải ngồi trên mặt đất, khóc đến phế tâm liệt phổi.
"Chính xác mười phần, nghĩ lại đến đây là xong, ta không muốn ngươi lui đến Kỳ Hoàng các nữa, ta muốn bế quan." Cố Thanh Cừ nói.
"Ngươi...... Ngươi...... Ngày xưa bên hoa dưới ánh trăng, ngươi gọi ta là Miên Miên yêu dấu...... Hôm nay người thay mới đổi cũ...... Không đúng...... nữ nhân đổi nam nhân...... Ngươi còn không muốn ta đến Kỳ Hoàng các...... Cố Thanh Cừ ngươi thật là ác độc thật là độc ác a......"
Mực Thư Kiếm nghe thấy lời ấy liền nhìn về hướng Cố Thanh Cừ một chút, mặt lộ ra vẻ không dám tin.
Cố Thanh Cừ nhắm chặt hai mắt, cắn răng nói:
"Ta gọi ngươi là Miên Miên yêu dấu dưới ánh trăng....khi đó tính ra ngươi mới có sáu tuổi......."
Lại hướng ra phía ngoài hô một tiếng, "Người đến, đưa Tần tổng quản rời đi."
"Không cần ngươi đuổi! Ta đi, ta tự đi còn không được sao! Ta đi rồi cũng sẽ không bao giờ quay lại! Ngươi cũng không cần hối hận vì đã buông tha một nữ nhân mềm mại tươi mọng thơm tho nhiều nước, mà đi chấp nhận một tên xú nam nhân cứng rắn cục mịch tàn nhẫn như cục gạch!" Tần Miên Miên mang theo giọng căm hận mà đi.
Cố Thanh Cừ đưa mắt quay lại quét trên người Mực Thư Kiếm.
Mực Thư Kiếm liền cảm giác cả người cứng đờ, đột nhiên lùi về sau.
"Tuy rằng trên thế nhân xu hướng tình cảm về cá nhân của mỗi người là không giống, nhưng tại hạ đây thân mang trọng trách trên người, trong ba loại bất hiếu lớn nhất của con người có một là tuyệt hậu, tại hạ thực sự không thể đi con đường này......"
"Dừng." Cố Thanh Cừ ngăn lại hắn lên tiếng, nói: "Ta chỉ muốn thân thể của ngươi, làm lọ chứa thuốc thôi."
-----------------------------
Cố Thanh Cừ thành lập Kỳ Hoàng các, chính là do cố lão trang chủ Phỉ Vô Tà một tay ra sức, cũng là vì tính mệnh của Phỉ Nhiên Thù mà thành.
Cố Thanh Cừ đời này cư nhiên chưa từng thấy qua ai, có lẽ là độc nhất vô nhị Phỉ Nhiên Thù, nhiều lần tự thương hại gân mạch của chính mình mà vẫn không thể chết.
Năm tháng trôi qua, hắn mặc nhiên đã xem việc chữa trị cho Phỉ Nhiên Thù là khiêu chiến lớn nhất trong của đời hành y của mình. Trải qua hơn mười năm, cho đến ngày nay, nghiên cứu của hắn rốt cục đã có dấu hiệu đột phá trọng đại. Hắn nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc, có thể hoàn toàn thay đổi thể chất không thích hợp luyện võ của Phỉ Nhiên Thù.
Nhưng mà căn cốt của Phỉ Nhiên Thù hiện giờ thật sự quá tệ, cơ hồ kinh mạch gần như đã vỡ vụn. Trong thời gian ba năm gần đây, mỗi một lần hắn dùng vũ lực bị trọng thương, thời gian chữa trị ngày lại càng dài. Dưới tình huống như vậy, Kỳ Hoàng các cho dù chế ra được thuốc, cũng không dám trực tiếp cho hắn uống, chỉ sợ một chút sai lầm là thiên thu hối hận.
Cho nên khi Cố Thanh Cừ nghe nói đến trong Đạo Môn có Mực Thư Kiếm, trong lòng không thể nào không vui mừng đến nở hoa.
Mực Thư Kiếm, là con trai của học sĩ Thái Học, hậu duệ kế thừa của Long Môn, vốn căn cốt không tốt cũng không thích hợp luyện võ, nhưng lại cường ngạch dấn thân vào Lưỡng Nghi Sơn Trang, cường luyện Thuần Dương võ học, gân mạch đã vô cùng tổn hại, mặc dù còn xa xa mới bằng sự tổn hại nghiêm trọng của Phỉ Nhiên Thù, nhưng cho thêm mười năm, tự nhiên là hậu quả sẽ xấu đến mức không thể tưởng tượng ra được.
Ở Lăng Vân Phong, lần đầu gặp mặt, Cố Thanh Cừ liền muốn lưu người này lại.
Vừa dịp gặp may tráng sĩ....đại thụ bị thương....
Tự nhiên là không thể thiếu phần diễn xuất của Tần Miên Miên cho được.
"Lọ chứa? Tiên sinh là muốn tại hạ làm người thí nghiệm thuốc cho ngươi sao?" Mực Thư Kiếm cau mày.
Cố Thanh Cừ gật đầu, lại lắc đầu, nói:
"Đối với ta mà nói, ngươi chỉ là người thích hợp thí nghiệm thuốc. Nhưng đối với ngươi, thì đây chính là thuốc cứu mạng. Ngươi nghịch chuyển gân mạch luyện tập Thuần Dương tâm pháp, ngũ tạng lục phủ đều đã tổn hại, tuy rằng lúc này xem ra cũng chưa có gì nặng, nhưng khó bảo đảm ngươi ngày sau thành quả tu luyện càng lúc tăng, đến một lúc nào đó bộc phát ra một lần, ngươi chắc chắn là phải chết."
"Ý của ngươi là...... thuốc của ngươi có biện pháp chữa trị gân mạch cho ta?"
"Sai, nếu chỉ là thuần túy chữa trị gân mạch, ngươi nếu như tiếp tục tu luyện vũ công, lại vẫn tiếp tục thụ thương như thường. Thuốc này của ta, có thể thay đổi hoàn toàn căn cốt của ngươi."
"Vậy có nguy hiểm thế nào?"
"Có thể là sẽ thất bại."
"Hậu quả của thất bại?"
"Dù thất bại ta đây vẫn lưu mạng được cho ngươi."
"Thành giao."
Cố Thanh Cừ cùng Mực Thư Kiếm hai mặt nhìn nhau nở nụ cười, giao dịch thành công.
Cố Thanh Cừ nói: "Lựa chọn chính xác."
Mực Thư Kiếm nói: "Chỉ là thuốc thí nghiệm, Cố tiên sinh vì sao lại cố ý khiến cho Tần tổng quản hiểu lầm?"
Cố Thanh Cừ nghiêm mặt, nói: "Ngươi hỏi hơi nhiều."
Mực Thư Kiếm cũng không biết rằng, Tần Miên Miên hiện tại đã đem Cố Thanh Cừ bức gần đến tuyệt cảnh, hắn thật sự có khả năng chuyển qua yêu thích nam nhân lắm.....Dù sao, hắn bây giờ đã bị bức ép đến nỗi đâm ra chán ghét hết nữ nhân trên đời rồi......
Cố Thanh Cừ bỗng nhiên đứng dậy, dặn dò Mực Thư Kiếm một phen, hi vọng hắn trong hai ngày này đem tình trạng cơ thể điều độ đến mức tốt nhất, thuận tiện cho việc thí nghiệm sau này. Sau đó rời khỏi Kỳ Hoàng các, hướng Thản Nhiên các mà đi, vừa vặn lại gặp Phỉ Nhiên Thù trên đường, bớt một chuyến lao động.
Hắn từ trong lồng ngực móc ra một bình Nguyên Đan giao cho Phỉ Nhiên Thù, nói:
"Đây là thuốc cho nửa năm, ta hiện muốn bế quan. Ngày mốt Trang chủ hạ sơn ta sẽ không tiễn, ngươi cùng Hành Ca tiên cô lên đường cẩn thận."
Phỉ Nhiên Thù nắm chặt bình thuốc trong tay một lúc, nói: "Thân thể của Phỉ mỗ, đã kém đến mức độ này rồi?" Mắt hắn lộ vẽ cười cười, có vẽ như đang tự trào phúng, nhưng ngữ điệu là hờ hững không hề sợ hãi, phảng phất như đối với việc này quen thuộc lắm rồi, không hề đem sinh tử để ở trong lòng.
"Không thể nào kém hơn được nữa rồi."
"Có Trấn Hồn châu cũng không thể?"
"Có là Đại La Kim Tiên cũng không thể."
Phỉ Nhiên Thù lại là nở nụ cười, giờ khắc này nụ cười lại nhiều hơn mấy phần hào sảng, hắn nói:
"Nhưng mà ngươi có thể. Có thể thấy được Đại La Kim Tiên cũng không bằng ngươi a. Thanh Cừ à Thanh Cừ, có hay không vì bên trong trang sớm đã quen với năng lực của ngươi, không còn ai rung động với kỳ tích ngươi tạo ra nữa, làm cho ngươi phải tự luyến đến mức này hay sao?"
"Đúng vậy a." Cố Thanh Cừ không một chút xấu hổ đương nhiên thừa nhận, "Vậy tại sao Trang chủ ngài còn không biết nên khen ngợi ta đi."
Phỉ Nhiên Thù luôn luôn biết chìu lòng người, "Thanh Cừ a Thanh Cừ, tóc của ngươi bạc đến mức quá xinh đẹp đi."
"Cảm tạ. Ta chính là luôn đẹp như vậy." Cố Thanh Cừ không quay đầu lại rời bước đi.
Phỉ Nhiên Thù nghĩ thầm, Thanh Cừ thực sự là hay thẹn thùng quá. Đem bình thuốc thu vào trong lòng, cất bước tiếp tục hướng về Lỗi Nguyệt lâu mà đi. Xuyên qua vườn hoa, rốt cục đã đến. Từ xa xa liền nghe ra một trận ồn ào, là tiếng của hai người hầu gái Xuân Giang Nguyệt Hoa hắn phái đi chăm
sóc Hành Ca.
"Tiên cô khá là yêu ta, người mới nói ta huệ chất lan tâm thất khiếu linh lung đó."
"Thật vậy không? Vừa mới rồi ta cho ăn tiên cô ăn uống, nàng vuốt tay của ta nói tay trắng thon thon, mười ngón kinh tâm."
"Hừ, một đôi thô tay như vậy, nói ra miệng ngươi tin sao?"
"Hừ, chỉ một câu phổ thông khách sáo, ngươi cũng đừng tưởng bở."
"Ngươi!"
"Ngươi!".......
Nhìn hai người thị nữ đấu võ mồm mặt đỏ tới mang tai, tiếp tục nghe xong phần nội dung, Phỉ Nhiên Thù cảm thấy vô cùng đau đầu, trong lòng mơ hồ sinh ra chút bực tức, hết sức dẫm mạnh bước chân, rốt cục khiến hai người dừng lại giao chiến, song song quay đầu lại, cúi đầu ra mắt: "Gặp qua Trang chủ."
"Xuân Giang, Nguyệt Hoa, nếu như trang chủ ta nhớ không lầm, hôm qua các ngươi vẫn là không ngừng kêu khổ?"
Xuân Giang vừa nhìn thấy Phỉ Nhiên Thù, mặt càng đỏ hơn, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Vậy....dẫu sao bây giờ cũng tốt...... Hành Ca tiên cô là người tốt."
Nguyện Hoa hai tay vặn vẹo, gật đầu đáp lời nói: "Đúng vậy a, trang chủ liền quên chúng ta hôm qua đã nói gì đi."
Mới một ngày đã đâm nghiện...... trên mặt của Phỉ Nhiên Thù không có một chút rung động nào, trong nội tâm lại xung động như có mười vạn binh mã đang gào thét, hắn vô cùng nhẫn nại mà không vọt vào phòng đập chết cái người khởi xướng ra chuyện kích động lung tung này, đối với Xuân Giang và Nguyệt Hoa dịu dàng như gió xuân ôn hoà, nói: "Từ hôm nay, các ngươi không cần hầu hạ tiên cô nữa. Các ngươi lo việc khác đi thôi."
"A?" Xuân Giang, Nguyệt Hoa cùng nhau ngẩng đầu, hoa dung thất sắc.
"Lui ra." Phỉ Nhiên Thù tiếp tục cười.
Xuân Giang, Nguyệt Hoa thấy nụ cười này lại đâm ra hoảng sợ, tuy là trong lòng vô cùng không toại nguyện, nhưng chỉ có thể vâng vâng đồng ý, lưu luyến không rời mà lui.
Phỉ Nhiên Thù âm thầm điều tức một phen, mới từ từ tiến bước đi vào phòng.
Bên trong, một mùi thuốc xông lên nồng đậm.
Phỉ Nhiên Thù từ trong tay áo lấy ra một nhành hoa quế vừa hái xuống, cắm vào lọ hoa, cho vào chút nước, lại đẩy cửa, khiến cho gió lùa vào phòng, trong thoáng chốc mùi thơm hoa trong vườn lan tỏa, cả phòng đầy sinh khí.
Người nằm trên giường hắt hơi một cái, hình như có ý tỉnh dậy. Phỉ Nhiên Thù bước đến bên giường ngồi xuống, đưa tay ra thăm dò trên trán, mấy hôm trước rất nóng, hôm nay coi như đã giảm được sáu bảy phần rồi. Lại bắt mạch cho Hành Ca, hắn phát hiện còn chút dị trạng, không khỏi lông mày nhíu sâu.
Hành Ca vì hắn mà hóa giải chân khí Hư Không Nghiệp hỏa, đến hiện tại vẫn chưa xong, chẳng trách bệnh tình biến chuyển điên đảo nhiều lần như vậy.
Cố Thanh Cừ nói vẫn cần thêm hai ngày mới khỏi hẳn, nghĩ đến cũng bởi vì nguyên nhân này mà ra.
Phỉ Nhiên Thù từ trên người của Hành Ca kéo xuống tấm chăn làm bằng gấm, mới phát hiện ra nàng đang vận y phục kiểu nam trang như ngày xưa.
Tóc dài buộc lên, một bộ cẩm y, mi thanh mục tú, quả thực là khuôn mặt đẹp theo kiểu soái ca công tử gia. Phỉ Nhiên Thù nghĩ thầm, so với lúc nàng mặc áo choàng của Công Tôn Dị thì dễ nhìn hơn gấp trăm lần, chẳng trách hai vị hầu gái tâm dập dờn động lòng xuân, không thể tiết chế.
Phỉ Nhiên Thù đem Hành Ca xoay lưng về phía hắn, lòng bàn tay áp vào lưng của nàng.
Một luồng chân khí thuần dương ấm áp rót vào cơ thể của Hành Ca, cùng với khí chí âm Trấn Hồn châu bên trong mạnh mẽ kết hợp lại, hình thành một đạo lực chân khí mạnh mẽ, trong nháy mắt trục xuất Hư Không Nghiệp hỏa chân khí ra ngoài.
Cả người Hành Ca thư thả, lông mi nhấp nhấp, chậm rãi mở mắt ra.
Hai mắt tươi sáng, không hề hỗn độn, nàng đúng lúc đang vận chuyển Tiêu Diêu Du tâm pháp, chợt cảm thấy tinh thần thoải mái, tứ chi thanh thoát.
"A Phỉ......"
"Tĩnh Tâm."
"Nha."
Chỉ chốc lát sau, Phỉ Nhiên Thù chấn động mạnh một cái, lập tức lui chưởng, sắc mặt hơi trắng bệch, run giọng nói: "Ngươi......"
Hành Ca xoay người lại có chút ngượng ngùng nói:
"Bần đạo vừa nãy đã muốn nói ra, bần đạo không khống chế được......"
Nàng dù sao cũng mới học qua Tiêu Diêu Du công pháp, không cách nào khống chế thu phát tùy ý được, nên vừa rồi sơ ý một chút, liền bắt đầu hấp thu chân khí thuần dương của hắn, khi nàng phát hiện ra sự cố, liền có cảm giác khác thường, ai ngờ mới lên tiếng nhắc nhở, Phỉ Nhiên Thù lại bảo nàng phải tỉnh tâm.
"Hành Ca a Hành Ca, nếu như ngươi cùng với người khác song tu, thế nào cũng đem người kia hại chết không có chỗ mà chôn."
"Nếu thật sự như vậy, vì thiên hạ mà ta đành hy sinh, A Phỉ, ngươi cùng ta song tu đi."
Phỉ Nhiên Thù đột nhiên nhẩy dựng từ trên giường xuống đất, lùi tới cửa, cẩn thận nói: "Bệnh của ngươi còn chưa khỏe?"
Hành Ca lẫm liệt, "Lời này là như thế nào, bần đạo như hạt đậu khấu đầu cành xuân tươi, đang tuổi ăn tuổi lớn, nơi nào có bệnh?"
Phỉ Nhiên Thù cúi đầu hỏi: "Vậy ngươi có nhớ qua ngày hôm trước nói với Phỉ mỗ lời gì hay không?"
Hành Ca cả kinh, ôm chặt chăn nói: "Ta...... Bần đạo nói cái gì?"
Phỉ Nhiên Thù hơi nheo lại mắt, lại nói: "Vậy ngươi có nhớ tới ngươi nói cái gì với Cố Thanh Cừ cùng hai vị hầu gái?"
Hành Ca lần này lâm vào cảnh đứng ngồi không yên, ôm lấy đầu, chần chờ hồi lâu, rốt cục hỏi:
"Sẽ không phải là ta nói ra cái gì không nên nói chứ...... hoặc tùy tiện lại hứa ra cái gì...... Sau đó tự nhiên thiếu nợ đi......"
Phỉ Nhiên Thù nhíu mày, nói: "Ngươi thường thường là như vậy sao?"
Hành Ca tặc lưỡi, "Lời này nói như thế nào. Bần đạo thận trọng từ lời nói đến việc làm, cũng chỉ có một lần....ah.....hai ba, bốn năm lần lén lút hạ sơn uống rượu say, không cẩn thận đáp ứng sư tỷ quét tước đạo quan, đổ thùng phân cái gì gì đó. Đây là việc tu hành, người thế tục sẽ không hiểu đâu. Khặc, cho nên nói ta đây lần này đến cùng thiếu cái nợ gì?"
Quả nhiên, là bệnh mà nói ra lời điên cuồng, không thể coi là thật.
Phỉ Nhiên Thù đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại sản sinh ra một luồng thất vọng không rõ lý do.
Hắn bình sinh là một người luôn hào hoa xinh đẹp phong nhã, mặc dù có thân thế ly kỳ cùng căn cốt thể chất vô cùng kém, nhưng hắn cũng chưa bao giờ từng mất lòng tin vào chính mình, tâm chí luôn vững vàng. Hắn cho rằng thất tình có thể cắt bỏ, lục dục có khả khống chế, sao lúc này lại sản sinh ra quá nhiều cảm xúc như vậy?
Bởi vì...trong một thoáng tự nhiên có nhiều cảm giác xa lạ không tên nổi lên trong lòng, vì lẽ đó hắn đâm ra buồn bực.
Càng buồn bực hơn là Hành Ca và Nhiếp Vân vốn là một người, chỉ là đối diện với Nhiếp Vân khiến cho nội tâm của hắn luôn bình tĩnh, còn Hành Ca thì......khiến hắn tự dưng nổi giận.
"Ngươi mắc nợ rất rất rất nhiều."
Trong mắt của Phỉ Nhiên Thù hình như có ánh lửa lóe lên, sâu sắc mà nhìn Hành Ca rất lâu, một lát mới buông ra một câu: "Thu thập một chút, ngày mai chúng ta xuống núi."
Nói xong liền phất tay áo, hung hăng mà ra khỏi phòng.
Hành Ca nhẹ nhàng buông tấm chăn ra, lúc này vẫn chưa hết run rẩy, cúi đầu.
Nàng bất giác nhớ tới.
Trong lòng của nàng có hình dáng của Phỉ Nhiên Thù. Chẳng biết từ lúc nào mà có, có lẽ là lần đầu vô tình đi nhờ xe, có lẽ là bị hắn lần đầu nắm tay khiến nàng rung động. Nếu quả thật là soái ca xinh đẹp động lòng người thì nàng yêu thích cũng là hợp lý, hỏi thế gian mấy ai có thể chống lại được sức quyến rũ của soái ca đây?
Nhưng nàng lại một mực rõ ràng hắn là cái thứ học đòi văn vẽ, chỉ có hoa đời này cũng đừng mong kết quả, hắn am hiểu nhất là ỷ mạnh hiếp yếu, nắm được điểm yếu của nàng rồi thì hạ thủ liên tục, cái gì mà tự xưng từ trước đến giờ chỉ nói lời nói thật? Còn không phải là gài bẫy người ta vô số lần hay sao? Nàng mặc dầu hiểu rõ hắn như lòng bàn tay của mình, nhưng....vẫn nhịn không được....đâm ra động ngứa ngáy a.
Ạch, Phỉ Nhiên Thù ngươi cũng giống y sư thái tiểu yêu tinh a, nhọc lòng người khác quá.
Đương nhiên...... Cũng có thể nàng đang phát bệnh mà nghĩ ngợi lung tung?
Hành Ca nhớ đến cơn mơ trong lúc sốt, không khỏi lại thở dài liên tục.
Trong mộng, Nhiếp Vân vẽ mặt không chút biểu tình, không biết vì nguyên nhân gì nhất quyết muốn cùng Phỉ Nhiên Thù cắt đứt.
Phỉ Nhiên Thù cúi thấp đầu, không thấy rõ khuôn mặt, hắn nói: "Như vậy..... ước định giữa ta và ngươi......"
Nàng nói: "Xóa bỏ đi thôi."
Hắn nói: "Mặc dù người kia chỉ là muốn lợi dụng ngươi, ngươi cũng vẫn đi?"
Nàng đột nhiên nở nụ cười, cười đến ôn nhu, nàng nói: "Ngươi lúc nào cũng hỏi xoay quanh vấn đề này, nghĩ đến là đối với ta là có tâm. Ta thật vui mừng. Ngươi như vậy rất tốt, chỉ là ta đi rồi, ngươi làm mọi việc không nên quá quyết liệt, đối với bản thân mình thả lõng một chút, như vậy chính là đối với ta có tâm rồi."
Nàng tiếp: "Nếu như thật sự phải cho ra một cái đáp án, đại khái là thiêu thân lao đầu vào lửa...... Sớm tối ấm áp, cả đời mới có thể được an ủi."
Hắn nói: "Nếu như có một ngày, ngươi phát hiện ra đó không phải là thứ ngươi đang tìm kiếm, vậy ta luôn hoan nghênh ngươi quay về tệ trang. Ta ở Thản Nhiên các, từ nơi đó xây thêm một ngôi lầu, sẽ gọi là Lỗi Nguyệt lâu, có hoa có cây, có trăng có rượu, là loại hình mà xưa nay ngươi vẫn hay yêu thích nhất."
Nàng nói: "Nếu như thật có ngày đó, ta hi vọng ngươi đáp ứng ta một chuyện."
Nàng nói: "Đừng nên tìm ta, đừng cứu ta, coi như là người dưng, đến chết cũng không gặp lại."
Nghe đến đó, Hành Ca chỉ cảm thấy Nhiếp Vân thực sự là vô tình a vô tình, đáng thương cho A Phỉ, tình thâm đặt sai chổ rồi.
Hành Ca vốn muốn lưu lại nhìn Phỉ Nhiên Thù một chút, nhưng thân bất do kỷ lại theo Nhiếp Vân rời đi.
Nhiếp Vân mỗi một bước đi rất kiên định, mãi cho đến lúc gặp một chiếc xe ngựa, Bên trong xe duỗi ra một cánh tay, nắm lấy nàng kéo vào trong.
Bên trong xe, Nhiếp Vân gương mặt trắng bệch, nằm trong lòng một Hồng Y nam nhân.
"Vân nhi, ngươi làm sao vậy?" Hồng Y nam nhân đầy mặt lo lắng.
"Có chút lạnh. Anh đẹp trai, đừng nói chuyện, để ta ngủ một hồi." Nhiếp Vân ngữ điệu ung dung, nhưng cả người lại không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy cảnh này,Hành Ca rất muốn xông lên hô to: "Oanh! Đôi cẩu nam nữ lớn mật, dám cho ta là vợ của A Phỉ đi ngoại tình!"
Chỉ hận là ý muốn trong mộng khó có thể biến thành hành động, Hành Ca đang lúc căm giận bất bình, chợt trong lòng quặn đau, nước mắt không cách nào khống chế được chảy xuống. Nàng xem thấy Nhiếp Vân khóe miệng đang cười, nhất thời cũng không biết nước mắt này là vì Phỉ Nhiên Thù hay là vì là Nhiếp Vân mà rơi.
Mãi cho đến lúc tỉnh lại, Hành Ca không thể quên nỗi đau như cắn xé tâm can này, cho nên khi gặp Phỉ Nhiên Thù, trong lòng dĩ nhiên nảy sinh vô số hổ thẹn, vô số thương tiếc, mặc dù là Nhiếp Vân một tay tạo nghiệt, nhưng bây giờ nàng là người phải gánh.
Từ bên trong trang nhiều mặt điều tra cẩn thận, thêm vào khai thác được một ít từ Phỉ Nhiên Thù, Hành Ca cảm thấy, đầu đuôi sự tình đã rất rõ ràng.
Nhiếp Vân cùng Phỉ Nhiên Thù từng có một loại ước định nào đó, còn có vẽ như, khặc, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, thế nhưng! Cũng vì một tên mặt trắng mặc Hồng Y của Nguyệt Vô Cực! Nhiếp Vân tên khốn kiếp này lại dứt tình bỏ lại con rơi —— khặc, ý tứ đại khái là chỉ vào Hàm Quang, không cần phải để ý đến những chi tiết nhỏ này —— bội tín bội nghĩa dứt áo Phỉ Nhiên Thù mà đi! Sau đó còn muốn cùng nam hồ ly tinh Nguyệt Vô Cực kết hôn!
Mà đáng thương cho Phỉ Nhiên Thù, một người một ngựa, độc thân hành tẩu giang hồ, nhiều năm không kết hôn...... Đau lòng hắn.
Điều này cũng là nguyên nhân mà Hành Ca giả bộ mình không nhớ rõ gì hết, ở trước mặt hắn mà bày tỏ một phen.
A Phỉ bây giờ còn đang chìm đắm ở trong tình cảm với cố nhân, lập tức cho rằng nàng bày tỏ cái thái độ này là thuộc dạng "Trích Tiên" trời ơi đất hỡi mà thôi, rồi từ thiên đường rơi xuống địa ngục quá đột ngột nên tinh thần chịu không nỗi mà đâm ra buồn vui thất thường.
Giữa hai người, một người có bệnh là được rồi, hai cái thì tính ra cũng quá nhiều đi.
Một nguyên nhân khác, nếu nàng chỉ là bởi vì bệnh mà sinh yêu, lại tùy tiện biểu lộ, vậy thì cùng Nhiếp Vân tên khốn kiếp phụ tình vong nghĩa này khác nhau ở chỗ nào?
Vì lẽ đó yêu thích là một chuyện, vẫn là phải làm từ từ thôi.
Mà làm từ từ là làm sao đây? Hành Ca nằm lỳ ở trên giường suy nghĩ một chút liền có ý tưởng, vậy thì bắt đầu bằng song tu đi.
Đừng nghĩ tục, không nên hiểu lầm, nàng không phải là ôm cái ý gì xấu. Nghĩ thữ mà xem, nàng có Trấn Hồn châu, còn học Tiêu Diêu Du, có thể giúp Phỉ Nhiên Thù luyện võ, khiến cho hắn võ công lại cao hơn một tầng, là có thể càng vì thiên hạ võ lâm mà ra sức, không tốt hay sao. Ngược lại, Phỉ Nhiên Thù chỉ dẫn nàng tu hành Tiêu Diêu Du tâm pháp, lại song tu giúp ích luyện công, khiến công lực của nàng cao hơn một tầng, liền có thể càng tốt mà phổ độ chúng sinh rồi.
Nghe thấy có phải là rất có đạo lý hay không?
Có phải là cảm thấy nàng quả thực là chính khí lẫm liệt, làm tấm gương trụ cột cho võ lâm rồi phải không hả?
Xấu hổ xấu hổ.
Ngay ở khi Hành Ca vốn chính mình cũng bị thuyết phục bởi lý do của mình nghĩ ra, đang lúc tình cảm lâm ly cảm động nhất, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng đàn.
Văn hoa thù mười ngón như múa, hắn đang biểu diễn một khúc 《 quân tử khiến 》.
Câu thứ nhất hát ra lệnh của trang đệ nhất, khiến Thừa Ảnh làm người đi giám thị Hư Nguyệt cung.
Lệnh thứ hai phát ra, khiến cho người đi điều tra quan hệ giữa Hữu Hộ Pháp cùng Tử Kim.
Lệnh thứ ba, khiến người theo dõi Long Tiềm, thăm dò mưu đồ của Du Tử Tiên.
Thanh âm hay tuyệt, đúng là gió mát thổi hoa, dạt dào tình cảm, Hành Ca nghe được một khúc ca trong trắng như thu thủy của quân tử, trong lòng cảm khái vạn ngàn, không khỏi thở dài một câu mắng "ban ngày ban mặt ra vẻ cái gì", liền lôi kéo chăn che lại đầu, quyết đoán mà ngủ.
Cách một tầng cửa, khác biệt tâm tư, đại khác cũng là an tường vô sự.
----------------------------------
Qua hôm sau, Phỉ Nhiên Thù cùng Hành Ca rời trang, chỉ có Tần Miên Miên cùng hai tỳ nữ đến đưa tiễn.
Chỉ thấy Tần Miên Miên mặt mày bi thương, dặn dò Phỉ Nhiên Thù vài câu qua loa, liền lôi kéo Hành Ca qua một bên, liên tục thở dài, nói: "Hành Ca a hành ca, Thù ca ca cùng Truy Hồn công tử Công Tôn Dị có giao hảo không lành mạnh, ngươi...... Ngươi cũng phải cẩn thận......"
Nói xong liền tru lên mà khóc, ôm chặt Hành Ca.
Hành Ca có chút mờ mịt, không biết làm gì hơn bèn vuốt lưng của nàng, vỗ vỗ an ủi.
Đứng ở một bên, Phỉ Nhiên Thù nhìn các nàng ôm lại ôm, ôm xong lui ra ôm tiếp, trong lòng lại nổi lên một trận tức giận không tên, liền lấy cán quạt nhẹ nhàng điểm lên trán Hành Ca một cái, đưa nàng đẩy qua một bên, Tần Miên Miên mất điểm tựa lảo đảo muốn ngã, hắn lại xoay ngược cây quạt nâng đở nàng, đợi khi nàng đứng ổn vừa mới xòe quạt mà nói: "Miên Miên giữ nhà cho tốt, huynh khi trở về sẽ tặng ngươi lễ vật."
Tần Miên Miên nhất thời dừng khóc, nói: "Vậy ta muốn mê dược, cái loại mà sẽ làm cho nam nhân yêu thích nữ nhân."
Phỉ Nhiên Thù kiên quyết từ chối, nói: "Không thể. Cố Thanh Cừ vốn tinh thông y dược, ta thấy nên chơi bùa ngải đi, khả năng đắc thủ khá là cao."
Hành Ca đến cùng cũng hiểu ra, ở trong lòng đem Cố Thanh Cừ biến thành con gián mà dẫm.
Phỉ Nhiên Thù cùng Hành Ca sóng vai mà đi. Gió núi lùa áo, váy dài nhẹ nhàng, tình cảnh này làm Hành Ca không khỏi nhớ tới lúc rời Tẩy Nguyệt quan lần đó. Bất đồng là, lần đó, khi đi thì trời đất mênh mông, nhưng cô độc mà đi. Lần này, đồng dạng trời đất cũng mênh mông, nhưng có người làm bạn.
Sư thái a sư thái, Hành Ca đây hiểu rồi.
Giang hồ hiểm ác, nàng cứ như vậy mà tướng mạo xinh đẹp nghiêng thành, quả nhiên là cần Hộ Hoa Sứ Giả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...