Tác giả: 不知名的鹿
Người dịch: Một Nhành Hoa - "一个花枝"|
3. Lâm Hạ Vũ
" Được, hy vọng con không hối hận. "
Khi mẹ hắn nói những lời này, Lâm Hạ Vũ thực sự trong lòng không nghĩ như vậy.
Dù sao cũng là nhiều năm gắn bó, hắn là ruột thịt của bà ấy, bà làm sao có thể bỏ mặc họ?
Sự ưu ái trong nhiều năm đã cho hắn sự tự tin.
Khi đó, Lâm Hạ Vũ luôn nghĩ rằng không bao lâu nữa, mẹ sẽ không thể chịu đựng được sự nhớ mong, sau đó bà sẽ tìm họ để làm hòa, khi đó hắn và Lâm Giai Giai sẽ có thể ngẩng cao đầu trở về Lâm gia một cách đường hoàng.
Yêu cầu họ rời đi chỉ là một quyết định nhất thời trong cơn tức giận.
Mẹ, mẹ sẽ hối hận.
Lâm Hạ Vũ luôn nghĩ như vậy.
Cho đến khi ---
Ngày hôm đó, trên sân thượng của bệnh viện, Lâm Giai Giai kề dao vào cổ chính mình, vẻ mặt điên cuồng và hung ác như chuột chù, trước mặt nhiều người, Lâm Giai Giai đã ép hắn phải đồng ý hiến thận cho cô ta.
" Chàng trai trẻ, chỉ cần đáp ứng với cô ấy, dù sao cũng là ruột thịt, sao có thể máu lạnh như vậy! "
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, huống chi cô ấy không phải em của cậu sao? "
Đối mặt với những ánh mắt buộc tội và chỉ trích từ bên ngoài, Lâm Hạ Vũ bất ngờ nhớ rằng vài năm trước mẹ đã cho hắn lựa chọn khi hắn rời khỏi Lâm gia.
"Chọn Lâm Giai Giai hoặc chọn Lâm gia. "
Sau đó, khi báo cáo kết quả từ bệnh viện được đưa ra, hắn phù hợp với Lâm Giai Giai, mẹ hắn đã nói gì:
"Sự lựa chọn là của con, không phải của ta. "
Hắn bàng hoàng tự hỏi, chẳng lẽ ngay từ đầu mình đã chọn sai rồi sao...
Đáng tiếc, dòng sông sẽ không chảy ngược, thời gian cũng sẽ không quay ngược và cuộc đời sẽ không cho hắn cơ hội làm lại từ đầu chỉ vì biết hối hận.
Đối mặt với tiếng rống của Lâm Giai Giai, cảnh sát xung quanh đã cố gắng hết sức để xoa dịu cô ta, một số người xem cũng đang chế nhạo, thấy cảnh sát muốn tiến lên, Lâm Giai Giai lập tức vung con dao trong tay và hét vào mặt họ không được đi tới phía trước.
"Cậu không phải anh trai cô ta sao? Tâm tình của cô bây giờ không ổn định, cậu đi khuyên nhủ cô ấy, hiện tại quan trọng nhất là để cho cô ấy bình an xuống dưới. "
Lâm Hạ Vũ nhìn người phụ nữ giống như kẻ mất trí trước mặt mình, thật khó để tìm thấy bóng dáng của cô em gái đã từng ngoan ngoãn và ngây thơ trong cơ thể cô ta, hắn nhắm mắt lại, và khi mở ra lần nữa, không còn ánh sáng trong mắt nữa.
Chỉ còn lại sự im lặng vô tận.
"Được rồi, anh hứa với em. " Sợ Lâm Giai Giai không nghe thấy, liền nói ba lần, điều này làm cho thân ảnh Lâm Giai Giai dừng lại, trong mắt lập tức lóe ra một tia kinh ngạc.
"Thật sao? Anh ơi, anh đã đồng ý sao? Anh thực sự đồng ý cứu em? Tốt quá! "
"Được rồi, cô gái, anh của cô đã đồng ý, mau đi xuống đi. " Viên cảnh sát vươn tay, chậm rãi tới gần cô.
"Không, không, không, như vậy còn chưa đủ, anh phải gọi bác sĩ đến bảo anh trai tôi ký vào giấy đồng ý hiến thận, nếu không, lúc tôi xuống dưới anh ấy không chịu thừa nhận thì phải làm thế nào? "
Ánh mắt của mọi người lại rơi trên người Lâm Hạc Vũ.
Lúc này, Lâm Hạ Vũ khắp người toát ra một luồng khí buồn tẻ như cây sắp chết, hắn ngơ ngác nhìn Lâm Giai Giai: "Tôi ký. "
Lúc này thấy hắn đã nói như vậy, bác sĩ nhanh chóng in ra giấy cam kết hiến tặng, nhìn thấy Lâm Hạc Vũ ký tên, Lâm Giai Giai mới thở phào nhẹ nhõm, mềm nhũn thân thể, để cảnh sát ôm cô từ trên nóc nhà đi xuống.
" Anh, đừng trách em, em chỉ muốn sống sót. "
Sau khi đi xuống, Lâm Giai Giai nói với hắn.
Lâm Hạ Vũ chỉ nhìn cô mà không nói lời nào, ánh mắt hắn quá phức tạp, vì vậy Lâm Giai Giai không thể hiểu nhưng Lâm Hạ Vũ chưa bao giờ nhìn cô ta với ánh mắt như vậy, vào giây phút này, sự hoảng loạn đột ngột trong lòng khiến Lâm Giai Giai hốt hoảng tay chân.
"Anh, anh không trách em chứ? " Cô nở một nụ cười cứng ngắc, muốn vươn tay tóm lấy Lâm Hạ Vũ.
Lâm Hạ Vũ im lặng lùi lại một bước: "Lâm Giai Giai, câu cuối cùng mẹ nói với tôi trước khi bà ấy rời đi, bây giờ, tôi cũng sẽ nói với cô"
"Lâm Giai Giai, sau này hãy chăm sóc bản thân thật tốt. "
Nói xong, hắn quay người bỏ đi, mặc cho Lâm Giai Giai sau lưng hét lớn, hắn cũng không hề quay đầu lại.
Cô ta đã tự tay xóa đi tia tình cảm cuối cùng mà Lâm Hạ Vũ dành cho cô ta.
Cuối cùng, Lâm Hạ Vũ không bao giờ xuất hiện nữa cho đến khi ca phẫu thuật của cô ta kết thúc, khi Lâm Giai Giai từ bệnh viện trở về nhà, cô ta thấy cắn nhà đã trống rỗng.
Cô điên cuồng bấm số của Lâm Hạ Vũ, gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác cho hắn, lúc đầu đến từ tức giận, chửi rủa, sau đó nhỏ giọng cầu xin hắn đừng đi.
"Anh ơi, anh ở đâu, anh không cần em sao? "
"Em là em của anh, anh làm sao có thể bỏ lại em như vậy ! "
"Lâm Hạc Vũ, anh ở nơi nào? ! "
Sau đó, cô ta muộn màng nhận ra rằng mình đã bị "bờ lốc".
May mắn thay, Lâm Hạ Vũ đã chuyển phần lớn số tiền hắn có vào tài khoản của cô ta để điều trị bệnh, cô ta có tiền nhưng không có ai quan tâm, Lâm Giai Giai phung phí một cách liều lĩnh.
Thật không may, thời gian tốt đẹp đã không kéo dài.
Một số người ác ý nhìn thấy cô ta giàu có lại không có gia đình bên cạnh, dưới sự dụ dỗ và xúi giục của họ, Lâm Giai Giai bắt đầu chơi thuốc và nghiện "m.a t.óe". Cuối cùng, cô ta không những phung phí hết tiền bạc mà còn tiêu xài hoang phí. Tiền bạc và nhà cửa đều bán đi. Tất cả đều được bán đi với giá rẻ mạt để đổi lấy tiền mua m.a t.óe.
Một khi đã nghiện ma túy thì rất khó để quay đầu, nhìn thấy trên người Lâm Giai Giai không còn tiền, nhóm người đó càng điên cuồng, thậm chí còn yêu cầu cô ta đổi thân lấy m.a t.óe.
Một thời gian dài sau, trong một chiến dịch chống m.ại dâm, cảnh sát đã tìm thấy một xác chết phụ nữ trong một tòa nhà cũ ở khu đèn đỏ, với một ống tiêm dính máu trên cánh tay...
Sau đó.
Lâm Hạ Vũ phủ đầy bụi đất xuất hiện trước mặt Lâm Hoan Hoan, chỉ có một mình hắn, khuôn mặt hốc hác lộ ra một chút tuổi già.
Hắn lấy ra một món quà, nhờ Lâm Hoan Hoan đưa nó cho mẹ.
Hắn nhìn Lâm Hoan Hoan một lúc lâu, cười gượng và nói xin lỗi với cô.
Nhưng Lâm Hoan Hoan chỉ nhận món quà và không cho hắn một phản ứng như mong đợi.
Một số tổn thương không thể dễ dàng xóa bỏ bằng lời xin lỗi.
Cô không hận, nhưng cô không thể không có bất bình.
Chỉ có thể như thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...