Bạn Cùng Trường Theo Dõi Tôi Sau Giờ Tan Học H


Trần Phi mở điện thoại lướt tìm cái gì đó: “Cậu đừng có phủ nhận, có người chụp được hình cậu đi bệnh viện, nếu cậu không tin thì tớ sẽ tìm cho cậu…”
"Rầm rầm-"
Một tiếng động lớn vang lên, vỏ và lõi dưa vương vãi trên nền đất, còn có nước thải bốc mùi hôi thối.

Triệu Thanh Viện đẩy chiếc thùng rác trên đường vào người cậu ta.

Mùi hôi thối nồng nặc gai mũi nhanh chóng tan đi, có ít nước thải bắn tung tóe lên người cô.

Cô lùi lại hai bước: “Mày mới bẩn.


Bất kể họ muốn nói gì hay làm gì, cô đều có thể giả vờ như không nghe thấy hoặc không nhìn thấy họ.

Nhưng chỉ có một điều không được, đó là không ai có thể nói gì về mẹ cô.

Trần Phi hét lớn một tiếng, rũ bỏ mọi thứ bẩn thỉu trên người xuống: "Triệu Thanh Viện, con mẹ nó mày điên à!"
Triệu Thanh Viện lại lùi lại mấy bước muốn chạy, nhưng cô lại hận điểm này ở bản thân mình, dưới sự căng thẳng và sợ hãi tột độ cô khó có thể khống chế được cơ thể của mình, tai cô ù đi, bước chân nặng như chì.


Cô tuyệt đối không thể đánh lại cậu ta.

Cho dù bây giờ có chạy cũng chạy không nhanh bằng cậu ta.

Nhưng cô cũng không hề hối hận, nếu phải làm lại lần nữa, cô cũng sẽ đập thùng rác lên đầu cậu ta.

Trần Phi chửi rủa om sòm đi về phía cô: "Địt mẹ con đĩ này…”
Cậu ta giơ nắm đấm lên.

Triệu Thanh Viện đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cú đấm này.

Nhưng cơn đau tưởng tượng lại không hề tới, thay vào đó ngược lại bên tai truyền đến tiếng hét đau đớn của Trần Phi: "Mẹ kiếp, mày là ai hả!"
Triệu Thanh Viện từ từ mở mắt ra nhìn, là Lý Minh Phong.

Hoặc có lẽ cô đã đoán được đó là Lý Minh Phong trước khi mở mắt ra.

Đêm qua anh nói hôm nay anh sẽ đến gặp cô.

Lý Minh Phong sắc mặt vô cảm, đôi mắt đen mang theo vẻ hung ác: "Mày quản tao là ai.

"
Anh đấm liên tục vào mặt nam sinh cho đến khi khuôn mặt vốn đã không đẹp bị bầm tím và sưng phồng lên, miệng cậu ta không thể thốt ra được lời chửi bới nào nữa.

Anh lại dùng toàn lực đấm vào mạng sườn cậu ta một lần nữa, giống như hận không thể giết chết cậu ta vậy.

Trần Phi hét lên như một con lợn đang bị giết thịt và liên tục xin tha.

Lý Minh Phong đánh cậu ta xong, nhặt chiếc điện thoại rơi trên đất của Trần Phi lên hung hăng dẫm nát trên nền gạch: “ Nếu để tao biết mày còn nói gì với cô ấy hoặc lại gây rắc rối cho cô ấy, tao sẽ giết mày.


"Nếu muốn bồi thường thì đến căn 17 A24-2, Hoa Đình Uyển, tao sẽ đợi mày.


"
Nói xong, anh bước tới và kéo Triệu Thanh Viện đi mặc kệ người trên mặt đất còn sống hay đã chết.

Triệu Thanh Viễn sợ hãi quay đầu lại: “Cậu ta…”
"Không chết được đâu.


Nơi này cách nhà cô không xa, Lý Minh Phong dựa vào trí nhớ dẫn cô đến cửa nhà cô rồi hỏi: “Là đây hả?”
Triệu Thanh Viện gật đầu, lấy chìa khóa mở cửa.

Khi đi vào, tinh thần cô vẫn còn sợ hãi, nước mắt lúc nãy vẫn chưa tiêu tan hết.

Lý Minh Phong hỏi: "Sao thế? Vẫn chưa vui sao? Anh sẽ quay lại đánh hắn thêm một trận nhé.

"
Triệu Thanh Viện lắc đầu: "Không! "
Cô lộ ra vẻ mặt có chút khó chịu: “Hôi quá.


Vừa rồi cô còn bị nước thải bắn trúng, chưa kể Lý Minh Phong còn đơn phương đánh Trần Phi một trận, mùi tuy không nồng nhưng khiến cả hai người đều rất khó ngửi.

Đúng là Lý Minh Phong tức giận đến mức hoàn toàn không để ý đến những chuyện này, khi cô nói đến đây anh mới mỉm cười nói: “Đi tắm đi.



Triệu Thanh Viện gật đầu, có chút xấu hổ: “Trong nhà em chỉ có một phòng tắm.


Một ngôi nhà nhỏ khoảng sáu mươi mét vuông đương nhiên không so được với nhà anh rồi.

Lý Minh Phong: “Em tắm trước đi.


Triệu Thanh Viện: “Nhưng mùi trên người anh nồng hơn…”
Cô chỉ bị dính một chút nước ở ống quần.

Lý Minh Phong cười nói: “Hay cùng nhau nhé?”
Anh chỉ đang nói đùa thôi, nhưng Triệu Thanh Viện không biết đang nghĩ cái gì, hoặc có lẽ lúc nãy bị kích thích nên tinh thần chưa hồi phục lại, cô vậy mà gật đầu: “Được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui