Cuối tháng mười hai là sinh nhật Cố Diệc, trước đó nửa tháng Cố Nghiêu đã suy nghĩ đến chuyện tặng quà, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu cùng Cố Diệc đón sinh nhật, quà tặng không thể qua loa, không thể quá đắt cũng không thể quá quê mùa.
Cuối tuần Cố Nghiêu mượn lý do thân thể không khoẻ, cùng Cố Diệc đến ngọn núi nổi tiếng ở ngoại thành, trên núi có một cái miếu cổ, rất nhiều người đến đây dâng hương, bởi vì thu hút đông du khách, cho nên đường lên núi cũng được sửa sang, còn có xe cáp để ngắm cảnh. Nhưng Cố Nghiêu kiên quyết muốn đi bộ lên:" Cậu xem tôi bị cậu nuôi béo rồi, nếu không đi thì cơ bụng cũng không có mất."
Nhưng cậu vốn không có mà....
Đương nhiên lời này Cố Diệc không dám nói ra, chỉ cười cười đồng ý, ngoan ngoãn chuẩn bị đầy đủ nước và đồ ăn, mang toàn bộ chất vào balo trên vai mình.
Cố Nghiêu vốn đang tràn ngập tự tin sau khi nhìn thấy bậc thang dẫn lên núi lập tức tiêu tan một nửa, mùa đông lại mặc nhiều quần áo, leo chưa được một nửa hai bàn chân đã nặng trịch, nhìn trên đầu xe cáp vèo vèo chạy qua, Cố Nghiêu ảo não dừng bước, khăn quàng lớn cỡ một bàn tay trên cổ đã nới lỏng một nửa, lộ ra chóp mũi hồng hồng thở phì phò.
Cố Diệc quanh năm theo anh trai đến phòng tập thể hình, nói đến vấn đề vận động Cố Ngôn Khâm chính là dân chơi thứ thiệt, hiện tại hắn vẫn còn sức lực để trêu chọc cậu:" Nghiêu Nghiêu, cậu có thể đừng thở gấp như vậy được không...?"
Cố Nghiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Cố Diệc cõng một cái balo to như vậy mà không đỏ mặt cũng không thở dốc, cắn răng leo lên trên một đoạn nữa, trước khi lên đến đỉnh núi còn muốn cởi cả áo khoác cồng kềnh của mình ra, bị Cố Diệc ngăn lại:" Cậu ở trong nhà không mặc cũng được, nhưng không thể cởi ở đây, chốc nữa sẽ bị cảm."
Lời đã nói ra, Cố Nghiêu sống chết cũng không cho Cố Diệc cõng cậu, lúc đi đến đỉnh núi hay chân đau đến mất cả cảm giác, vịn đầu gối thở hổn hển, bờ mông bị Cố Diệc đánh lén cũng không muốn quản, một thân bọc áo lông trắng chạy về ngôi miếu, đút vào trong hòm từ thiện hai đồng tiền đỏ, đổi lấy một cái ly thủy tinh.
"Cậu chạy chậm một chút..." Cố Diệc nhanh chóng đuổi theo sau, còn chưa kịp cảm thán sự quật cường của cậu đã thấy Cố Nghiêu bưng ly thủy tinh từ trong miếu đi ra.
"Đây là bình cầu nguyện, trước đây lúc tôi còn nhỏ mẹ tôi đã dẫn tôi tới chỗ này, khi đó có cầm một cái đáng tiếc là lại vấp ngã mà làm vỡ mất... Cố Diệc, về sau mỗi ngày cậu đều phải bỏ tâm nguyện của mình vào đây, nhất định có thể thực hiện được!"
Cố Nghiêu giơ hai tay lên trước mặt hắn, sương trắng trên mí mắt long lanh, gương mặt hồng hào tràn đầy vẻ chân thành, Cố Diệc thiếu chút nữa đã tin cậu.
Mặt trời dần dần ngả về phía tây, Cố Diệc chỉnh lại khăn quàng cố cho cậu, cười nói:" Thế nhưng tôi không có nguyện vọng gì cả."
Cố Nghiêu tự cho là mình hung dữ biểu lộ:" Tôi mặc kệ. Sao không có, phải có."
Hôm qua cậu đi mua trà sữa, thấy có rất nhiều nữ sinh viết tâm nguyện lên giấy nhớ dán trên tường của cửa hàng, vì vậy trong đầu liền chuẩn bị một kế hoạch không chê vào đâu được.
Cố Diệc nhận lấy cái ly thủy tinh kia, nhìn chân trời đỏ rạng, hắn nói:" Vậy bây giờ nguyện vọng đầu tiên của tôi chính là được cõng bạn trai của mình xuống núi."
Đây là cái nguyện vọng gì? Cố Nghiêu có chút phiền muộn liếc nhìn Cố Diệc.
"Có được không?"
Khoé miệng Cố Nghiêu khẽ cong lên, đôi mắt mơ màng nhìn tầng mây lơ lửng trong buổi trời chiều, nhàn nhạt lên tiếng:" Ừm..."
Đồ ăn vặt Cố Diệc mang theo đều bị cậu ăn hết, hai người ngồi trên một tảng đá, Cố Nghiêu tâm tình rất tốt nhai nhai hai viên kẹo, Cố Diệc hỏi cậu:" Nghiêu Nghiêu, có ngọt không?"
"Ngọt."
"Thật à?"
"Nói nhảm, muốn ăn thì tôi lấy cho cậu."
Gió hoàng hôn nhẹ lướt qua giấy gói kẹo trong tay Cố Nghiêu, Cố Diệc nắm chặt cổ tay cậu, ánh mắt hắn thâm trầm như đêm tối, giống nhue bên trong ẩn chứa một vòng xoáy vô tận, đem Cố Nghiêu hút vào.
"Để tôi tự tới."
Thừa dịp Cố Nghiêu đang cứng người, hắn kéo cái chân đang gác trên chân mình, giữ chặt gáy Cố Nghiêu hung hăng hôn xuống.
ĐM! Muốn ăn thì tự mình lấy, cướp kẹo trong miệng cậu làm gì? Đây là viên kẹo vị vani cuối cùng rồi...
Trong mấy ngày kế tiếp, Cố Nghiêu tưởng tượng vô số Cố Diệc sẽ bỏ vào trong bình cái gì, ví dụ như buổi tối hôm nay muốn ăn gì, thích cầu thủ bóng rổ nào, gần đây muốn xem bộ phim nào...
Buổi tối trước ngày sinh nhật Cố Diệc, Cố Nghiêu dẫn hắn về nhà làm bài tập, được nửa buổi, cậu tìm lý do gạt Cố Diệc đi mua tào phớ, nhanh chóng mang bánh ngọt và nến đi vào phòng khách, bình cầu nguyện bị Cố Nghiêu cưỡng chế mang theo, bởi vậy rất nhanh từ balo của Cố Diệc đã nằm trên tay cậu.
Cố Nghiêu mở nắp, đổ ra ba "nguyện vọng" chẳng qua nội dung bên trong khác hẳn với tưởng tượng của cậu.
Tờ giấy nhỏ thứ nhất: Muốn nghe Nghiêu Nghiêu gọi chồng ơi!
Mi tâm Cố Nghiêu nảy lên: hay là thực hiện nguyện vọng thứ hai đi.
Tờ giấy nhỏ thứ hai: Muốn để Nghiêu Nghiêu cưỡi lên người mình gọi chồng ơi!
Tờ giấy nhỏ thứ ba: Muốn nhìn Nghiêu Nghiêu mặc váy lần nữa!
Cố Nghiêu đen mặt, nhìn hai "nguyện vọng" kia trong bình, ánh mắt dần thay đổi.
Con mẹ nó bình cầu nguyện cái gì? Đây rõ ràng là văn hoá phẩm đồi trụy 18+!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...