Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!


Ánh mắt Mặc Trọng Khê kinh ngạc, quay đầu nhìn Bảo Tiểu Huyên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Tiểu Huyên,những chuyện này là con nói cho cô ta biết?"
"Chú Mặc, con cũng mới vừa biết chuyện nhà chú là lập tức dẫn chú đến đây rồi, hơn nữa con với hai vị đại sư quen biết chưa lâu, sao dám tiết lộ tin tức của chú chứ?"
Mặc Trọng Khê gật đầu: "Được, có chút lợi hại đấy, đi theo tôi."
"Tôi có rất nhiều loại pháp khí, ngài nên nói cho tôi biết chuyện nhà ngài là thế nào trước, để tôi còn biết tìm pháp khí tốt nhất."
Mặc Trọng Khê nghĩ nghĩ nói: "Tôi muốn cô nhìn thằng con trai tôi trước, mẹ tôi nghi nó bị mấy thứ bẩn thỉu ám."
"À? Như nào?"
"Dạo gần đây thằng chó đấy việc đàng hoàng thì không làm, cả ngày chơi bời lêu lỏng, việc chính đáng thì không thèm làm, mỗi ngày phải chọc tôi điên lên mới chịu. Mới hôm qua thôi, nó nổi điên định xông vào đánh nhau với tôi, nếu không phải mẹ tôi ngăn lại, tôi đã lấy dao phay chẻ đôi nó ra rồi."
Tang Đồng âm thầm đảo mắt, loại này là tranh chấp gia đình thôi mà, nhưng nếu so với nắm đấm thì dao búa nghiêm trọng hơn nhỉ?
Mặc Trọng Khê khó xử, giải thích: "Thằng nhóc đấy từ nhỏ đến lớn không thân thiết với tôi, nhưng rất sợ tôi, nghịch ngợm gây sự là chuyện thường ngày, nhưng dám đánh cha nó thì đây là lần đầu tiên, mẹ tôi nói nó dạo gần đây sắc khí nó không tốt, ban đêm còn mộng du, có một lần nó ngồi xổm trước tủ lạnh, một hơi ăn hết mười cái trứng sống, lúc tỉnh lại cái gì không nhớ, mấy năm nay công tác của tôi bận rộn, đúng thật không có thời gian quan tâm con cái nhiều, nó từ nhỏ đã sống với bà nội, mẹ tôi tin mấy chuyện này, kêu tôi nhất định phải tìm được người giỏi nhìn xem thằng ranh đó."
"Nghe Mặc tiên sinh nói vậy, thì con của ngài đúng là thuộc phạm vị phục vụ của tôi, chúng ta bàn giá tiền trước đi."
"Bao nhiêu cô cứ nói số."
"Kết luận sơ bộ con trai ngài là bị mấy thứ bẩn thỉu bám vào, nếu chỉ có một vấn đề này và ngài được Tiểu Huyên giới thiệu thì tôi chỉ tính ngài hai vạn thôi, nếu phát sinh thêm vấn đề thì giá tiền sẽ khác.
"Được."
"Tôi muốn tiền mặt."

Bảo Tiểu Huyên cười cười, mở ra túi xách, lấy ra sấp tiền màu hồng phấn: "Biết luật của Tang đại sư mà."
"Đứa nhỏ này, chờ trở về chú Mặc trả lại cho con."
"Dạ."
Tang Đồng nghĩ nghĩ ôm hai cái valy, đi đến trước bàn Mục Dung hỏi: "Cô muốn đi cùng không?"
Mục Dung nhìn cũng không thèm nhìn Tang Đồng, đối phương đành phải đi một mình. Đến nhà Mặc Trọng Khê, Tang Đồng đeo kính râm lên, cái tiểu khu này cùng với chỗ của Bảo Tiểu Huyên rất giống nhau, dù là bố cục phong thủy, mộc hóa hay hoàn cảnh mà nói thì đến nửa nét 'sát' cũng không mọc ra được.
Đi vào biệt thự Mặc gia, mẹ Mặc Trọng Khê ra đón: "Về rồi à? Đại sư đâu?"
"Mẹ, vị này là Tang tiểu thư."
Mặc lão thái đánh giá Tang Đồng một chút: "Sao trẻ dữ vậy?"
Bảo Tiểu Huyên khoát tay Mặc lão thái: "Bà ơi bà yên tâm, Tang đại sư lợi hại lắm, mấy ngày trước cô ấy mới xử lý vấn đề của con xong đó."
"Thật sao, vậy mau mời vào."
Tang Đồng nhìn chằm chằm lão thái: "Lão thái, có thể cho tôi xem tay của bà một chút không?"
"Aiz~ không phải tôi, là cháu trai của tôi, nó ở trên lầu đó."
"Bà bà, bà cho Tang đại sư xem đi, người bình thường đại sư không thèm nhìn tới đâu, cô ấy nhất định là thấy thân thể bà tốt, giống lão thọ tinh mới muốn nhìn đó."
Mặc lão thái bị vẻ mặt hớn hở của Bảo Tiểu Huyên dụ dỗ liền đưa tay cho Tang Đồng xem.

Tang Đồng âm thầm ai oán: Thọ tinh con khỉ, sống nổi qua năm nay hay không còn là ẩn số đó mợ.
Buông tay Mặc lão thái ra, Tang Đồng lại nhìn tay của Mặc Trọng Khê, lòng thắc mắc: Người trong nhà này xảy ra chuyện gì?
Sáng nay lúc nhìn thấy Mặc Trọng Khê vào cửa, cô đã thấy khí sắc của hắn không tốt, nhưng lại thấy trên đỉnh đầu của hắn có một viên quốc huy che chở mới thoáng yên tâm.
Nhưng mà cho dù là vậy thì năm nay Mặc Trọng Khê nhất định có một trận họa sát thân, tránh khỏi hay không còn phải xem tạo hóa của hắn. Khi đến Mặc gia, Mặc lão thái khí sắc còn kém hơn, nhìn chỉ tay của bà, kết quả đúng như dự đoán: Cũng có một trận họa sát thân.
Mặc Trọng Khê tốt hơn chút, bởi vì làm việc cho chính phủ, đỉnh đầu có quốc huy, nhưng Mặc lão thái trong năm nay e là dữ nhiều lành ít rồi...
"Mặc tiên sinh, con trai ngài đâu?"
"Tiểu Bảo ở trên lầu, đi theo tôi."
Mặc Trọng Khê hừ vài tiếng, ngồi trên ghế sofa, Mặc lão thái nguýt tay con trai một cái, mời Tang Đồng lên lầu. Tang Đồng đánh giá bố cục trong nhà, cùng nhà Bảo Tiểu Huyên không khác, không chút vấn đề nào.
Vào phòng Mặc Tiểu Bảo, vẻ mặt Tang Đồng cực kỳ nghiêm túc, cô nhìn chỉ tay Mặc Tiểu Bảo một cái, không nói một lời đi ra khỏi phòng.
"Ủa, Tang đại sư ngài đi đâu vậy?" Bảo Tiểu Huyên đuổi theo, thấy Tang Đồng bấm điện thoại.
"Liêm Tử, em và Lâm Hoan khoan về, chị đưa vị trí cho em, lập tức tới đây."
"Dạ khoa trưởng."
Cúp điện thoại, Tang Đồng kéo Bảo Tiểu Huyên đến cửa sổ: "Nói thật với tôi, chú Thúc của cô có thật là một vị quan tốt không?"

Bảo Tiểu Huyên kiên định gật đầu: "Tang đại sư, ngài đừng thấy nhà của chú Thúc rất giàu, đây đều là tổ tiên của ổng để lại, chú Mặc tuyệt đối là thanh quan, mấy đời nhà họ đều làm quan, phú quý mấy thế hệ, mỗi một thời đều là ngậm chìa khóa vàng ra đời, cái gì cũng không thiếu, làm việc cũng không cần lo lắng thiệt hơn."
Tang Đồng cau mày: "Không đúng, một nhà ba miệng của bọn họ năm nay đều có họa sát thân, Mặc lão thái và Mặc Tiểu Bảo rất có thể sống không hết năm nay, chú Mặc của cô nhờ có quốc huy bảo vệ, có thể sẽ đỡ hơn chút, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy chuyện kỳ quái như vậy."
Bảo Tiểu Huyên mở to hai mắt: "Cái gì?!"
"Xuỵt, nhỏ tiếng chút...Khuôn viên cư xá ở đây, biệt thự này là vị trí tốt nhất, theo lý mà nói, cả mành đất vượng khí như vậy, ai sống trên nó vận khí phải càng lúc càng tốt mới đúng, thế nhưng một nhà ba miệng bọn họ, một mặt xui rủi, chỉ tay đồng dạng, mạch sống đều bị cắt đứt!"
"Tang đại sư, ngài nhất định phải nghĩ cách giúp đỡ, ba mạng sống lận đó."
Tang Đồng thở dài: "Không phải tôi đang nghĩ cách đây sao, tôi đang nghi cái này không phải do trời định mà do có người hại, nếu tất cả thế hệ đều phú quý, tổ tiên nhất định phải tích được đại đức, gia tài chưa hết chắc hẳn phúc đức vẫn còn, nhưng ba người đều có họa sát thân, có phải chú Mặc của cô đắc tội người nào không?"
Nói xong Tang Đồng cảm thấy chân đứng không vững: Oán hận có bao nhiêu sâu mới muốn diệt môn Mặc gia đây?
.....
Tô Tứ Phương đứng trước mặt Mục Dung ở bên trong cửa hàng.
"Tiểu Phương đại sư tìm tôi có chuyện gì sao?"
"A Di Đà Phật, Mục thí chủ có thể nghe Tứ Phương một lời không?"
"Mời nói."
"Chuyện của họa yêu tôi biết ngài rất tức giận, nhưng tôi hy vọng ngài có thể tha thứ cho Đồng sư tỷ."
Mục Dung lạnh lùng đáp: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, Tang Đồng làm việc không chừa đường lui, tính cách ngoan độc, thiếu điểm nhân tính, tôi..."
(Đạo bất đồng bất tương vi mưu*: Không cần chí hướng không cầm chung đụng.)
"Mục thí chủ, một là, Đồng sư tỷ bị giam ở thế giới trong tranh mười năm, chị ấy...họa yêu xây cho chị ấy mộng cảnh, để chị ấy đến lúc tỉnh lại đau đớn không thôi, trong lúc thống khổ mất mát thường hay làm ra hành vi thiếu suy nghĩ. Hai là, Mục thí chủ đây cũng một lần trải qua mộng cảnh, ngài bây giờ không thể tha thứ cho Đồng sư tỷ một lần sao?"

Tô Tứ Phương đánh trúng hai yếu điểm, làm Mục Dung rơi vào trầm ngâm: Đúng vậy, trong mộng cô tự tay giết ta, cô cho là chuyện đó là chuyện nên làm, nhưng vô luận là trong tranh hay ở hiện thực, cô thỉnh thoảng cũng sẽ tự hỏi bản thân: Mục Hải Tuấn thật sự không thể cảm hóa sao?
Tô Tứ Phương nói tiếp: " Đồng sư tỷ tuy là người tu đạo, nhưng vẫn cần có người cảm hóa chị ấy, tu vi của chị ấy không thua tôi, nhưng lại chưa mở được pháp nhãn, chỉ có thể mượn ngưu nhãn để tạm mở âm dưỡng nhãn, cũng bởi vì chấp niệm của chị ấy quá nặng, bị hồng trần mê mắt, nói đến cùng...cũng do tạo hóa trêu ngươi. Mục thí chủ thân là quỷ sai, một chân bước khỏi luân hồi, tham sinh phá tử, nhìn rõ luân sa, chẳng lẽ không biết từ nơi sâu xa nhất nhân quả đã được định. Tứ Phương thấy được Mục thí chủ là người có tuệ căn, thân kiêm đại tạo hóa, giống như chuyện của Lý Lâm và Lý Lộ, chỉ bằng dăm ba câu của Tứ Phương liền có thể tường tận hiểu được nhân quả ba đời luân hồi, cũng với đạo lý này, ngài, Đồng sư tỷ, Tứ Phương, A Miêu, Tang Du, sống cách nhau thiên sơn vạn thủy cũng có thể tụ lại một chỗ, chẳng lẽ hết thảy chỉ là trùng hợp thôi sao?"
"Tiểu Phương đại sư có phải nhìn thấy cái gì không?"
Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, lắc đầu trả lời: "A Di Đà Phật, có cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, sỡ dĩ sư phụ vẫn chưa ban pháp hiệu cho Tứ Phương là bởi vì lão nhân gia tính ra được Tứ Phương vẫn còn một kiếp chưa qua, lần này xuống núi Tứ Phương đã bước vào hồng trần, đã đặt mình vào đó, tự nhiên sẽ không thể nhìn thấu bên trong."
"Vậy tiểu Phương đại sư muốn tôi thế nào?"
"Lúc chị ấy lạc lối, cầu ngài giúp chị ấy thanh tỉnh, lúc chị ấy kiên quyết ngoan độc, xin ngài khuyên chị ấy một lời."
"Tôi hiểu."
"A Di Đà Phật, cám ơn Mục thí chủ, Tứ Phương thay Đồng sư tỷ xin lỗi ngài."
....
'King kong'
Cửa mở, Lâm Hoan và Đường Liêm Tử đi vào biệt thự Mặc gia.
"Chèn, nhà này nóng quá!!" Lâm Hoan nói, tháo mũ xuống, cầm trên tay quạt quạt.
Mặc Trọng Khê quay đầu nhìn điều hòa ở nhà mình, đèn vẫn còn lóe sáng. Nhà bọn họ nhiệt độ ổn định quanh năm, một năm bốn mùa đều là dựa vào nhiệt độ thân thể để điều chỉnh, nóng là nóng thế nào?
Đường Liêm Tử khịt khịt mũi, đi đến bên cạnh Mặc Trọng Khê hít hà, lại  ngửi ngửi Mặc lão thái, đúng lúc này Tang Đồng từ trên lầu đi xuống.
Đường Liêm Tử lắc đầu, Lâm Hoan một đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ như tôm luộc: "Chị Đồng, nhà này nóng muốn chết, ngàn ngập nhiệt độ lửa giận.!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận