Ra tháng giêng, Tang Đồng đột nhiên tuyên bố dọn đi. Trong dự đoán, Tang Du muốn ở lại.
"Chị Đồng Đồng, chị...với tiểu Phương đại sư đi là được rồi, em ở lại được không?"
Tang Đồng dịu dàng trả lời: "trước đó em đến thành phố Sơn Dương không nơi nương tựa, tạm ở nhờ nhà người khác cũng không sao, nhưng bây giờ chị cũng ở đây, quấy rầy người ta hoài không tốt, lại nói chúng ta ở đối diện mà, gần như vậy em muốn tìm Mục Dung lúc nào không được."
"Nhưng mà..." Tang Du nhưng mà nửa ngày cũng không nói thêm gì. Nhìn em gái muốn nói lại thôi của mình, ánh mắt Tang Đồng liền trầm xuống.
"Chị không ép em, dù sao cũng gần như vậy, mỗi ngày chị có thể nhìn thấy em cũng được, nhưng chuyện này có phải em nên hỏi chủ thuê một tiếng không? Xem xem người ta còn cần bạn cùng phòng không?"
Nói xong, Tang Đồng đưa mắt nhìn Mục Dung. Tang Du cũng nhìn về Mục Dung, đáy mắt như sóng nước lấp lánh, hiện lên vài tia chờ đợi. Ánh mắt Mục Dung tựa như không chút gợn sóng nào, chỉ nghe cô ấy bình thản nói: "Dọn qua đi, chỗ của tôi đơn sơ, ngay cả TV cũng không có, như vậy ủy khuất cô."
Tang Du cúi đầu, cảm giác lồng ngực đau đau, dù là Mục Dung trả lời y như nàng đã đoán nhưng vẫn không tránh được chút khổ sở.
"Ừm."
Giọng nói rất nhẹ, chỉ có Tang Đồng ở cạnh nghe được.
Tang Đồng âm thầm than nhẹ khẽ vuốt bả vai Tang Du: Em gái, em nhất định sẽ gặp được người tốt, Mục Dung không hợp với em, tin chị.
Vì vậy, ba người bắt đầu dọn nhà, hành lý của Tô Tứ Phương và Tang Đồng rất đơn giản, hai bận liền xong. Chuyến cuối cùng, Tang Đồng kéo hành lý của Tang Du, Tang Du ôm lấy gối nằm, Mục Dung đứng trước cửa.
"Tôi đi."
"Ừm."
"Cô nhớ chăm sóc bản thân."
"Ừm."
"Nhớ ăn cơm đúng cử."
"Biết mà."
Tang Đồng nhìn Tang Du một cái, kéo hành lý đi trước, chừa cho hai người chút không gian nói chuyện.
"Tôi...sau này còn có thể tìm cô không?"
Mục Dung nhìn Tang Du, bên tai quẩn quanh lời nói của Tang Đồng: "tôi hy vọng sau này con bé tìm được người tốt, biết nóng biết lạnh, biết quan tâm chăm sóc, là nam hay nữ cũng không sao, chỉ cần con bé thích là được, tôi muốn con bé có thể trải qua cuộc sống bình thường, nhưng cô...tôi không nghĩ giữa cô và con bé có liên hệ gì."
"Tôi đã tìm được đội thi công cửa hàng, ngày mai bắt đầu tu sửa, rất nhanh sẽ quay lại buôn bán, ban đêm cũng không có ở nhà."
"À."
"Ừm."
"Vậy...tạm biệt."
"Tạm biệt."
Mục Dung dựa vào cửa, đưa mắt nhìn Tang Du đi vào 402. Trước khi Tang Du quay đầu lại, cô đóng lại cửa.
A Miêu chống nạnh đứng đối diện Mục Dung: "Mục Dung đại nhân, ngài tuyệt tình quá đi, Tang Du nhà tôi ôn nhu đáng yêu như vậy ngài cũng cam lòng từ chối!"
A Miêu nói xong có chút chột dạ, vươn tay chọt chọt Mục Dung, thấy tay mình xuyên qua thân thể đối phương mới yên lòng. Phòng 403 lại khôi phục dáng vẻ như xưa.
Mục Dung cầm chổi, quét một vòng lại lấy giẻ lau, lau một mạch, sau đó đem tất cả đồ thủy tinh trong nhà ra, cọ rửa một lần, toàn bộ quá trình diễn ra an tĩnh lạ thường.
Màn đêm buông xuống, linh hồn Mục Dung bay ra khỏi phòng, thấy A Miêu đang nằm trên ghê sofa, nhíu mày: "Ngươi không đi với Tang Du?"
A Miêu bay nhào đến ôm đùi Mục Dung: "Mục Dung đại nhân, đừng đuổi tôi đi, người ta không muốn hồn tiêu phách diệt đâu!"
"Bắt đầu là ngươi cùng Tang Du đến, thì nên theo Tang Du đi, nếu có chuyện gì thì trực tiếp tìm ta không được à?"
A Miêu cọ cọ đùi Mục Dung, buồn buồn nói: "Tôi sợ chị của Tang Du, với nữa... phòng bên kia đâu có lớn, nhiều người chen chúc lắm~"
"Buông ra."
"Mục Dung đại nhân~~~"
"Ta phải đi làm."
"Ngài đồng ý rồi đó nha!"
Mục Dung không đáp, chỉ bay ra ngoài.
...
Tang Du tựa vào cửa sổ nhìn vào bóng đêm bên ngoài, ban công 402 khác hướng với ban công nhà Mục Dung, dựa theo lộ tuyến của Mục Dung hay đi, nơi này không thể thấy được cô ấy.
"Du nhi, đi ngủ."
"Chị Đồng Đồng ngủ trước đi, chút nữa em ngủ."
Tang Đồng không đi, dựa vào Tang Du hỏi: "Nhìn gì đó?"
"Nhìn linh tinh thôi ạ."
"Muốn thấy Mục Dung đúng không?"
"Có đâu~ với cả, chỗ này cũng không thấy được đâu."
Tang Đồng đưa tay vuốt tóc Tang Du: "Nhanh về phòng nghỉ ngơi đó "
"Dạ~"
Hôm sau, Mục Dung mờ mịt trở vè 403, quay về nhục thể từ phòng đi ra. Trong phòng khách không một người, mọi thứ đều như lúc đêm qua cô rời đi. Cô nhìn quanh một vòng, đi vào toilet, rửa mặt thay đồ, vác balo trên lưng ra cửa.
Xe đạp để ở chỗ gửi xe đã bị bụi mờ bịt kín. Mục Dung lấy khăn từ trong balo, nghiêm túc lau qua một lần, lau sạch sẽ, bụng cũng có chút đói.
Cô ngồi lên xe, đạp về hướng cửa tiệm, đi được nửa đường Mục Dung dừng xe, hai tay cầm tay lái, đặt chân xuống đất, quán ăn bên đường đóng cửa, ở vị trí bắt mắt dán tờ giấy đỏ, viết 'Dời quán'.
Mục Dung giật mình, sờ sờ cái bụng đói đang kêu, tiếp tục đạp về hướng cửa tiệm. Nhân viên thi công đã đợi trước cửa, hai bên bàn bạc về phương án thi công và tiền công, có mấy người chưa gặp Mục Dung, vui vẻ bắt chuyện: "Cô gái, tiệm này của người thân sao?"
"là tiệm của tôi."
Đối phương không tin nhìn Mục Dung, cười nói: "Cô gái thật biết nói đùa nha, nào có người nhỏ tuổi bán cái này, tôi nghe nói muốn làm nghề này phải coi bát tự, người bình thường kham không nổi đâu."
"Tranh thủ thời gian làm việc đi!"
"Aiz! Đây đây, tôi đi trước nha."
"Ừm làm phiền mọi người."
"Khách sáo cái gì, công việc mà."
Mục Dung đưa chìa khoá dự phòng cho đốc công rồi rời khỏi. Lại đạp xe hơn mười phút, ở gần trung tâm mai táng tìm thấy một quán bán đồ ăn sáng.
Gọi một bát cháo trắng, một đĩa dưa muối, hai cái bánh bao nhân rau, cô cầm muỗng múc cháo đưa vào miệng, lông mày nhíu lại. Buông muỗng, cầm lên bánh bao cắn một cái, nhai nhai nuốt nuốt, lại cúi đầu nhìn bánh bao, rõ ràng không có gì không ổn, nhưng cảm giá lại rất kém.
Ăn xong Mục Dung đạp xe về nhà. Chìa khoá vừa cắm vào, cửa lớn bên 402 đã mở ra. Tang Du mặc áo ngủ, chân mang dép lê, tóc uốn xoăn màu nâu nhạt xoã dài, một tay nắm chốt cửa, đưa mắt dò xét.
"Mục Dung!"
"Ừm?"
"Tôi để quên sữa rửa mặt ở nhà cô, có thể..."
Mục Dung mở cửa: "Vào đi."
Tang Du như đạp mây bay vào 403.
"Tang Du~ cậu đến rồi!" A Miêu vui vẻ kêu
"Ừm, tớ để quên sữa rửa mặt."
A Miêu đi theo sau Tang Du vào toilet: "Ủa, hôm qua tớ nhắc rồi mà "
Tang Du đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Ừm tớ quên."
"A~~~~~ biết rồi nhaaaa, chậc chậc, không tệ nha, còn biết giả bộ quên đồ."
"Có đâu~"
Tang Du cầm sữa rửa mặt đi ra, nhìn thấy Mục Dung đang ngồi trên ghế, do dự một lúc mới đi lại ngồi xuống đối diện Mục Dung: "Đi đâu sớm vậy?"
"Tìm đội thi công làm lối thoát hiểm với bàn bạc phương án cùng giá tiền."
"Ăn sáng chưa? Nếu chưa để tôi qua đây nấu cho, nấu cháo nhanh lắm."
Mục Dung bây giờ mới hiểu, tại sao cháo và bánh bao lúc nãy ăn không ngon.
Cô cười cười: "Không cần đâu, tôi ăn bên ngoài rồi."
"À..."
Mục Dung không nói thêm gì, hai người yên tĩnh ngồi như vậy một lúc, Tang Du mấy lần muốn tìm đề tài cùng Mục Dung nói vài câu, nhưng lời đến miệng lại hoá hư không.
Điện thoại ở trong túi vang lên, Tang Du móc ra nhìn thoáng, cúp máy: "Tôi về trước."
"Ừm."
Mục Dung cũng đứng dậy, tiễn Tang Du ra cửa. A Miêu ở phía sau kêu lên: "Tang Du, khăn mũ gì của cậu còn treo ở ban công nè!",
...
402, ba người cùng nhau ăn sáng, điện thoại Tang Đồng vang lên, cô nhìn màn hình, đặt đũa xuống đi ra ban công, kéo cửa kính.
"Alo."
"Đại niệm lực giả bên kia sao rồi?"
"Còn chưa bàn bạc."
"Chờ cái gì? Cô nói cho người ta biết, có yêu cầu gì cứ nói, là tiền là vật, cứ nói số!"
"...người này có chút đặc biệt, mấy điều kiện ngài nói đến không hấp dẫn người ta."
"Tang Đồng, tôi cho cô biết, cục chúng ta tìm đại niệm lực giả rất nhiều năm, dạng người này tuyệt đối không được lưu lại dân gian, tránh cho người có dã tâm lợi dụng, coi như cô tạm thời không thể mang người ta về, thì ít nhất cũng nên giáo huấn tư tưởng người ta một chút, thăm dò kỹ lưỡng vào."
"Đã biết."
"Báo cáo rõ cho tôi chuyện này đấy!"
"Ừm."
Tang Đồng trở lại bàn, gấp trứng chiên đưa cho Tang Du: "Lúc nãy đi 403 làm gì?"
"Em lấy sữa rửa mặt ạ."
"Chiều nay ăn lẩu, chút nữa em hỏi xem Mục Dung có muốn qua không, em ở nhà người ta lâu như vậy, phải cảm ơn người ta thật tốt."
Hai mắt Tang Du toả sáng: "Thật ạ!?"
"Ừm, nếu cô ấy không thích ăn lẩu, thì em hỏi xem cô ấy thích ăn cái gì, nói là chị nói, bữa cơm này nhất định phải mời, hi vọng cô ấy dành thời gian đến."
"Dạ~!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...