Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!


"Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được."
Tang Du để điện thoại xuống, cuống cuồng đến muốn khóc. Mục Dung an tĩnh ngồi trên ghế, thái độ nhàn nhạt.
"Mục Dung, tôi đưa cô đến bệnh viện."
"Không cần, vết thương này dương gian không trị được đâu."
Tang Du ngồi cạnh Mục Dung, muốn nắm lấy tay cô nhưng rốt cuộc cũng không dám nắm.
"Cháo nấu xong rồi, chúng ta cùng ăn được không?"
"A Miêu có ở đây không?"
"Mục Dung đại nhân có gì dặn dò~"
A Miêu nhào tới trên người Mục Dung.
"Cậu ấy ở đây."
Mục Dung đọc một số điện thoại để A Miêu gọi.
"Không liên lạc được."
"A Miêu nói không liên lạc được."
"Ừm"
Trong lòng Mục Dung có chút nặng nề, Hách Giải Phóng quả nhiên gặp chuyện, dương gian một ngày bằng âm phủ mười ngày, lệnh bài học viện Thần Chết không quan trọng sao? Suốt một tháng Hách Giải Phóng cũng không đến lấy.
Mục Dung chậm rãi đứng lên, Tang Du vội đỡ lấy tay cô: "Phòng ăn bên này."
"Tôi không đói."
"Cũng nên ăn một chút, được không?"
Mục Dung thở nhẹ một cái, gật đầu.

Tang Du đỡ Mục Dung đến trước bàn ăn: "Tôi...tôi đút cô ăn."
"Không cần đâu."
Bị từ chối, Tang Du khoé miệng giật giật, đưa muỗng vào tay Mục Dung.
Nhưng nàng nhìn thấy chính là Mục Dung đưa tay sờ sờ chén cháo trên bàn, bưng lên. Ngay cả A Miêu đang đu sau Mục Dung thấy cảnh này cũng nhảy xuống, Mục Dung bưng cháo lên, yên tĩnh ăn, dáng vẻ làm người ta đau lòng. Trước mặt có hai đĩa rau xào, nhưng Mục Dung chỉ cúi đầu ăn cháo trắng.
Tang Du cầm đũa, gấp chút đồ ăn đưa đến, Mục Dung động tác có chút cứng đờ: "Cám ơn."
"Tang Du, cậu nói xem tại sao Mục Dung đại nhân cứ luôn như vậy?"
Tang Du lắc đầu, ánh mắt không rời Mục Dung một giây, tìm dịp gấp thêm đồ ăn cho Mục Dung.
"Nhìn Mục Dung đại nhân như vậy..tớ thấy khó chịu."
Tang Du im lặng cụp mắt, thở dài.
Ai mà không khó chịu đây?
Bát cháo rất nhanh liền hết: "Tôi múc thêm cho cô."
"Tôi ăn no rồi."
"Cô ngủ ba ngày, một bát cháo làm sao đủ?"
Nàng nói xong lại thấy môi Mục Dung mím thành một đường, đành đổi giọng: "Vậy đi nghỉ thêm chút, lát nữa ăn thêm chút trái cây nha?"
"Ừm."
"Cô muốn về phòng nghỉ hay ngồi trên ghế một chút?"
"Tôi muốn phơi nắng chút."
Mũi Tang Du cay cay, nhìn về A Miêu, cũng thấy đối phương một bộ đau thương.
Mùa đông phương Bắc, ngày ngắn đêm dài, mặt trời lúc này đã xuống núi, chỉ xót lại chút ánh chiều le lói.
Sự im lặng rất ngắn, nhưng Mục Dung lại nhạy cảm bắt được: "Ngồi ghế nghỉ một chút."

"Ừm."
'Cốc cốc cốc...'
"A Miêu cậu đi xem ai đến."
"Okie~"
Tang Du đỡ Mục Dung lên ghế, A Miêu bay bay lại: "Chị đại đầu gấu trở lại á."
"Thật sao? Tốt quá!"
"Sao vậy?"
"Mục Dung, chị họ của tôi đến, tôi có thể mời vào nhà không?"
"Được."
"Tang Du, chị đại đầu gấu bị người ta đẩy về đó "
Tang Du mở cửa nhìn thấy Tang Đồng ngồi trên xe lăn, chân phải bó thạch cao, phía sau đi theo là hai người vệ sĩ mặc áo đén, trong tay cầm theo valy.
"Chị, chị sao vậy..."
"Dòng dài lắm, vào nhà rồi nói."
"Dạ."
Vệ sĩ đẩy Tang Đồng vào cửa: "Tang tiểu thư, Trương tổng nói toàn bộ chi phí thuốc men của ngài công ty Quyền Thừa sẽ chi trả."
"Trở về cám ơn Trương tổng giúp tôi, không thể giải quyết trong một lần, thật xin lỗi. Tôi đề nghị cửa hàng tạm đóng cửa, tuyên bố trang trí lại nội thất, giúp tôi nói với Trương tổng, chuyện này Tang Đồng tôi sẽ phụ trách đến cùng, nói cô ấy yên tâm."
"Vâng, tôi nhất định nói lại, vậy chúng tôi đi trước."
"Không tiễn."
"Tạm biệt Tang tiểu thư."

Tang Du đẩy Tang Đồng vào nhà: "Chị, chị sao thành như này? Em gọi cho chị hoài không được đó "
Tang Đồng nhếch miệng cười: "Là xui xẻo đó, làm việc quá tuyệt tình nên gánh chút quả báo, chị đánh một quẻ, Tổ Sư Gia nói chị tạm thời đừng ra ngoài, nhưng trước đó chị hứa với người ta, nên nhất định phải đi, kết quả...Ủa? Mục Dung tỉnh rồi?"
Mục Dung nãy giờ nghe rất rõ những gì Tang Đồng nói, có thể nói ra câu này, hoặc là thuật sĩ giang hồ có chút công lực hoặc là cao thủ cao tay ấn.
Mục Dung không nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Tang Đồng lúc nhìn cô.
"Du nhi, đẩy chị qua đó."
Tang Du đẩy Tang Đồng đến trước mặt Mục Dung, Tang Đồng cười cười vươn tay: "Xin chào, tôi là chị họ của Tang Du, Tang Đồng."
Tang Du vội để tay Tang Đồng xuống, bên tai cô thấp giọng nói: "Chị Đồng Đồng, Mục Dung tỉnh lại mắt không  nhìn thấy."
"Gì?!"
"Chị!"
Tang Đồng lấy tay, quơ quơ trước mặt Mục Dung: "Mắt cô làm sao bị thương?"
Mục Dung nhíu mày, không trả lời. Tang Đồng dường như hiểu, nhìn nhìn Mục Dung: "Du nhi, em và A Miêu ra ngoài mua chút đồ ăn, tối nay ăn lẩu."
"Hả? Chuyện này để Tang Du đi được rồi, tôi có xách được đồ đâu.."
Tang Đồng liếc mắt, A Miêu nuốt nước miếng, vẻ mặt nịnh hót cúi đầu khom lưng: "Chị đại có xài Ngưu Nhãn  hả? Em đi, em đi!"
Trong nhà chỉ còn lại Mục Dung và Tang Đồng, Tang Đồng liền mở miệng: "Có thể nói chưa?"
"Chuyện của Địa Phủ, thiên cơ không thể tiết lộ, xin lỗi không thể nói."
"Chậc chậc, miệng kín ghê, mặc dù tôi chưa từng đến đó, nhưng cũng biết một hai thứ, nếu tôi đoán không lầm thì khi đi qua núi Kim Kê bị bọn gà điên mổ mắt đúng không?"
Mục Dung nhìn chằm chằm Tang Đồng, không biết còn tưởng mắt cô không sao. Tang Đồng cười cười, lăn xe đến valy lấy ra một sấp gì đó rồi lăn đến bên cạnh Mục Du, đưa lên: "Giới thiệu lần nữa, tôi là Tang Đồng, tốt nghiệp Học viện Tôn Giáo quốc gia, được tuyển chọn đến Trường Mi sơn tu tập đạo pháp, thân kiêm chính đạo, phái Thượng Thanh, tôi biết khó tin, mắt thấy mới là thật, hay là cô thử tận mắt nhìn một chút đi."
Nói xong đem lá bùa màu vàng dán vào đỉnh đầu Mục Dung.
Nhục thể Mục Dung mềm nhũn tựa vào ghế sofa, Mục Dung quần áo rách nát, vết thương chằng chịt bay ra.
Cô nhìn nhục thân của mình, lại nhìn lá bùa trên đỉnh đầu, là Chấn Hồn phù chuyên dụng của Địa Phủ, lạnh lùng hỏi: "Bùa này cô lấy đâu ra?"
"Này hả? Nhặt được trong phòng khách nhà cô, bị vò thành một cục, tôi tưởng giấy bỏ liền tiện tay mở ra coi, ai ngờ là đồ tốt nha, cầm về nghiên cứu chút, thuận tay vẽ một lá, hiệu quả tốt không?"
Trên mặt Tang Đồng là nụ cười tự tin trào phúng, vẽ bùa nói ra thật dễ.
Chỉ có cô biết, cô vẽ hơn trăm tấm mới được một tấm có thể sử dụng. Cô nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Mục Dung trở nên nóng rực.

Mặc dù Tang Đồng thân kiêm chính đạo, nhưng muốn vẽ bùa tốt phải là người tu đạo có "niệm lực". Thời đại kỹ thuật phát triển, sản phẩm điện tử tràn lan hẻm cùng ngõ hẹp, làm ô nhiễm lực tinh thần của nhân loại không ít.
Vô trí vô giác ai ai cũng sẽ nghĩ đến chút chuyện hồng trần, như phim ảnh, tiền tài, sự nghiệp, giải trí, nghĩ chuyện hồng trần vốn đã trở thành thói quen của nhân loại. Cho dù Tang Đồng có thiên phú dị bẩm, nhưng cũng là xuất thân từ bên trong hồng trần mà ra, lực tinh thần cũng có đôi chút vấy bẩn, niệm lực không hề thuần.
Phái Thượng Thanh xưng là Mao Sơn phái, ở cục xử lý sự kiện đặc biệt lữu giữ rất nhiều thứ thất truyền trăm năm, có hơn một ngàn cuốn cổ pháp, bên trong viết lại vô số bùa chú, Tang Đồng khổ tu ba năm, cũng học được chút da lông.
Gặp được kỳ duyên, vì Tang Đồng cô đến thành phố Sơn Dương, nhìn thấy "Địa Tạng Diệu Pháp Tâm Kinh" Mục Dung bày ra, Tang Đồng lúc đó chấn động vô cùng.
Phù chú thuộc phần nhiều là của Đạo gia, Phật gia chú trọng tụng kinh siêu độ, nhưng có người lại có thể đem Phật Đạo kết hợp, 'thực thể hoá' kinh văn, quả thực có thể gọi một tiếng thiên tài!
Mà điều Tang Đồng nhắm đến chính là, niệm lực đối phương quá sức kinh khủng, không có mấy chục năm khổ tu tuyệt không thể làm vậy. Nhưng mà, Mục Dung cư nhiên quá trẻ.
Lúc nhận ra, Tang Đồng kinh động thật lâu, đồng thời sinh ra chút ghen ghét.
Quên đi, Tang Đồng âm thầm tự trách, định lực tâm tình của cô vẫn chưa đủ, vậy mà lại sinh ra ý niệm thế tục.
Nhưng mà dạng thiên tài này sao trong cục không phát hiện ra nhỉ?
Phải biết là, bọn người bên cục cầu nhân tài như 'kẻ điên khát nước'. Bên trong Thanh Cổ ghi chú vô số phù chú, nhưng do vì không tìm được người 'đại niệm lực' nên không cách nào chế tạo ra...
Tang Đồng rất nhanh liền có đáp án: Mục Dung đúng là Âm sai sống.
Cô thông qua những gì Tang Du kể và sự quan sát của mình nhận định  nguyên  nhân Mục Dung có thể bảo trì niệm lực thuần túy là: Nhà Mục Dung không có TV, wifi, máy tính.
Khó trách đi.
Rất nhiều năm trước, bọn người trong cục thu nhận rất nhiều đứa trẻ mồ côi, đặc biệt bồi dưỡng, cấm tất cả các loại sản phẩm điện tử, để có thể tạo ra một 'đại niệm lực', nhưng kết quả thất bại toàn tập.
Về phần lý do.
Nhân tố bên ngoài chỉ ảnh hưởng một chút, cái quan trọng vẫn là thiên phú, nếu không thì cổ nhân chắc ai cũng đắc đạo hết rồi. Loại thiên phú dị bẩm như Mục Dung, không bởi vì sống ở thế tục mà nhiễm bụi hồng trần, mười vạn, trăm vạn người chỉ e không rớt được một.
Tang Đồng càng nghĩ càng vui, đẩy đẩy xe lăn,  mở từng cái valy ra: "Cô xem một chút đi, toàn bộ gia sản của tôi."
Mục Dung liếc mắt nhìn, đồ vật trong tám cái valy đều là cổ vật, mỗi một thứ đều toả kim quang lóng lánh, phía trên còn sót lại công lực cường đại của nhiều đời sử dụng.
Tin Tang Đồng không nói điêu, Mục Dung hỏi: "Cô muốn thế nào?"
Tang Đồng đánh giá Mục Dung cười nói: "Nói chính sự, nhưng trước đó muốn chen một câu, vóc dáng của cô rất khá đó."
~~~~
Đồng tỷ a ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui