Mao Tiểu Phương hét lớn một tiếng: "Thoa huyết lão cao vào ống mực rồi ném qua đây!"
Nói xong hắn vung ba đinh gỗ đào, hai chân dùng sức đạp một cái, cầm kiếm bay ra.
Dương Tống Nô híp híp mắt lui về sau nửa bước, nâng một tay lên chắn trước người "rầm" một tiếng, chữ "kim" va vào tay hắn, bạo phát một trận hàn khí, bụi đá bay đầy trời.
Kỳ quái lạ: những hạt đậu vung đầy đất không chút dịch chuyển, nhờ vậy Mục Dung không bị đá bay trúng, chỉ là mở mắt không nổi.
Cô ôm chặt túi vải và ống mực quỳ một chân xuống, bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ Mao Tiểu Phương giao cho.
Cánh tay bị cháy khét của Dương Tống Nô lập tức khôi phục nguyên dạng.
Chữ "kim" mất, đinh gỗ đào lại đến.
Dương Tống Nô nhẹ tránh được hai cây, cây đinh cuối cùng bị hắn kẹt trong hai ngón tay, mà lúc này kiếm của Mao Tiểu Phương cũng gần trong gang tấc.
Dương Tống Nô không chút gợn sóng, búng đinh gỗ đào trong tay bay về hướng mi tâm của Mao Tiểu Phương.
Giờ phút này thiên địa tựa như dừng quay, kiếm của Mao Tiểu Phương chỉ trực chờ đâm vào mi tâm của Dương Tống Nô, người nọ không tránh không né, nhếch môi cười mỉa, đinh gỗ đào hắn bắn ra cũng đã bay tới mắt Mao Tiểu Phương.
Song phương hình như không có ý lui bước, chính là muốn ngọc thạch câu phần!
Chiến ý trong mắt Mao Tiểu Phương càng lúc càng tăng, tại thời khắc trí mạng vung một tay chụp lấy đinh gỗ đào.
Thấy cảnh này Dương Tống Nô lại cười, nụ cười mờ nhạt.
Hắn muốn giơ tay chụp lấy thanh kiếm, nhưng vẫn có chút kiêng kỵ uy lực nên chỉ đạp mạnh một cái lấy thế cấp tốc lui về sau.
Một kích không thành, Mao Tiểu Phương nhanh nhẹn hạ xuống đất Dương Tống Nô cách hắn một khoảng xa.
Hiệp đấu tiên kết thúc, hai người đồng thời thăm dò thực lực đối phương.
Lửa rừng cháy hừng hực, sóng nhiệt đánh tới tầng tầng, khô nóng.
Mục Dung cầm ống mực, bóc một nắm lớn lão huyết cao, nắm chặt dây đỏ kéo về sau.
Cô ngẩng đầu nhìn một chút, Mao Tiểu Phương và Dương Tống Nô vẫn đang nhìn nhau.
"Lão già, không ngoan ngoãn hưởng thụ hương quả lại muốn đến dương gian chịu chết!"
Dương Tống Nô nâng tay chụp lấy tảng đá lớn, tiện tay ném một cái. Cự thạch ngàn cân bay về phía Mao Tiểu Phương.
Thân thể Tang Đồng là nhục thân phàm thai, Mao Tiểu Phương hơi biến sắc vội lui về sau ba bước, rồi bỗng nhiên nhảy qua trái, khó khăn tránh được cự thạch.
"Mục Dung cẩn thận!"
Bát Chỉ Kính từ tâm thức của Mục Dung nhảy ra, lắc mình ở giữa không trung hoá thành tấm gương cổ lớn.
Cự thạch bay vào gương cổ, không chút tiếng vang, im ắng biến mất.
Bát Chỉ Kính biến về bộ dạng thiếu niên nhanh nhẹn, vẫn chưa hoàn hồn nhìn Mục Dung: "Không sao chứ?"
Mục Dung lắc đầu ém xuống sợ hãi, tiếp tục thoa huyết lão cao lên dây đỏ, quấn quanh ống mực.
Bát Chỉ Kính thở phào nhẹ nhõm, cũng may hồn lực Mục Dung tăng mạnh nên thực lực của hắn khôi phục ít nhiều, nên mới có thể đem tảng đá lớn kia bỏ vào thế giới trong kính, nếu không hậu quả khó lường.
"Nơi này quá nguy hiểm, thần tiên đánh nhau người thường như ngươi tránh sang bên đi."
Mục Dung lắc đầu: "pháp khí của đạo trưởng Mao Tiểu Phương đều ở chỗ ta, ta không thể đi."
....
Một bên khác, sau khi Mao Tiểu Phương né được cự thạch, hắn lại ấn pháp quyết sử dụng Thần Hành Thuật.
Dương Tống Nô đột nhiên cảm thấy hoa mắt, thân ảnh của Mao Tiểu Phương đã biến mất. Khi hắn lấy lại tinh thần, thần kiếm trong tay Mao Tiểu Phương đã đâm vào ngực trái.
Dương Tống Nô vạn lần không ngờ tới Mao Tiểu Phương lại dùng thủ đoạn này, lại thêm hắn có thể phản thủ làm công...
"Triệu!"
Mũi kiếm đâm thủng hoàng kim giáp trên người Dương Tống Nô, lồng ngực của hắn bay ra khói trắng.
Mao Tiểu Phương hét lớn một tiếng, nghiêng thân thể về trước bốn mươi lăm độ, hai chân dồn lực, dùng hét sức đâm kiếm về trước.
Dương Tống Nô đau đớn kêu lên, giơ tay bổ vào đỉnh đầu Mao Tiểu Phương, người sau liền quay đầu né cổ tay Dương Tống Nô chặt xuống bả vai.
"Rắc" một tiếng, vai của Tang Đồng phát ra tiếng xương vỡ vụn.
Trong chớp mắt, trong lòng Mao Tiểu Phương sinh ra vô số suy nghĩ, nếu như thân thể này là của hắn, thì cho dù hắn và Bất Hoán Thi có ngọc thạch câu phần cũng không thể buông tha cơ hội trời cho này.
Thế nhưng...
Hắn đã chết.
Nhân gian đã thương hải tan điền, nơi này thuộc về thế hệ trẻ.
Huống chi chủ nhân thân thể này tuổi nhỏ nhưng rất có nghề, có lẽ dù cho hắn có dùng thân thể này bồi táng với Bất Hoán Thi, Tang Đồng cũng sẽ không trách. Nhưng mà...
Mao Tiểu Phương cắn răng, lại sử dụng Thần Hành Thuật quay về bên cạnh Mục Dung.
Thần kiếm lấp lánh vẫn ghim trên ngực Bất Hoán Thi, sâu hơn ba tấc.
Nơi bị kiếm đâm trúng bốc lên khói trắng, nhưng không có lập tức bốc cháy như đám lâu la kia.
"Ống mực xong chưa?"
"Rồi!" Mục Dung đưa ống mực cho Mao Tiểu Phương, người sau vừa mới cầm lên thì thân thể đã lảo đảo.
"Đạo trưởng, ngài có sao không?"
Sắc mặt Mao Tiểu Phương có chút nặng nề: "Sắp hết thời gian"
"Ngài...ngài phải quay về sao?"
"Nếu tiếp tục sẽ tổn hại thọ nguyên của bạn ngươi, nhiều lắm còn có thể cố thêm nửa tiếng, ngươi cùng ta lên."
"Vâng."
"Mục Dung!"
Mục Dung kiên quyết bước ra pháp trận, tiến tới bên cạnh Mao Tiểu Phương.
Bát Chỉ Kính khẩn trương nói: "Sao Hoa Vân Nguyệt còn chưa tới!"
"Thần kiếm tạm thời phong bế hàng động của Bất Hoán Thi, nhưng hết thời gian thỉnh thần thì thần kiếm cũng sẽ mất đi công hiệu, chúng ta dùng ống mực chuẩn bị trước một chút, sau đó ta sẽ dạy ngươi cách đối phó hắn."
"Vâng."
Mao Tiểu Phương đưa một đầu dây đỏ cho Mục Dung: "ta truyền cho người Cửu Cung Bát Quái bộ, sau đó ta và ngươi mỗi người cầm một đầu dây đỏ, ngươi bên phải ta bên trái, lấy Bất Hoán Thi làm tâm quấn dây đỏ lên người hắn."
Mục Dung nghiêm túc gật đầu: "Tiên sinh mời chỉ bảo."
Mao Tiểu Phương làm động tác vuốt râu, lại giật mình nhận ra Tang Đồng không có râu, lúng túng thả tay xuống, ngồi xổm xuống đất vẽ một một cái sơ đồ: "thời gian không nhiều, lĩnh ngộ nhiều ý thì xem vận mệnh của ngươi, nghe kỹ! Bắt đầu là khảm, đối, khôn, chấn, bình ổn hơi thở sau đó Trung cung, đến tốn, càn, cấn, cách. Đây là tuần tự một vòng."
Mao Tiểu Phương đau đớn ôm ngực, thân thể Tang Đồng đã cực hạn.
"Nhớ không?"
"Nhớ rõ!"
"Được, ngươi phải ta trái, lên!"
Hai người kéo ngang dây đỏ đi tới Dương Tống Nô, bắt đầu từ phần eo quấn ba vòng, sau đó tự mình trái phải Cửu Cung Bát Quái bộ.
Mới đầu có chút lạ lẫm nên Mục Dung sợ bước sai, đầu dây đỏ bên kia truyền đến chút lực, Mục Dung cảm kích nhìn Mao Tiểu Phương, người nọ vui mừng nhẹ gật đầu.
Ròng rã bước ba bộ, Dương Tống Nô triệt để bị phong ấn.
"Tứ Cửu, lấy kiếm Ngũ Đế ra!"
"Vâng!"
Mục Dung chạy về sau, Mao Tiểu Phương che ngực, sắc mặt tái nhợt: "Yêu vật, không thể tự tay thu phục ngươi thật sự tiếc nuối."
Dương Tống Nô đột nhiên nở nụ cười, nụ cười giống như muốn đoạt tâm người, ánh mắt vẫn khinh thường: "Lão già."
"A, a, a-----"
Tiếng kêu chói tại từ bầu trời vang lên, trong ánh lửa càng làm nổi bật bầy quạ đen đột ngọt xuất hiện trên bầu trời.
"Ha ha ha ha ha!" Dương Tống Nô thoáng nhìn Mục Dung, cười ha hả
Mao Tiểu Phương ngẩng đầu nhìn, vầng minh nguyệt sáng tỏ trên bầu trời, bị quạ đen như một đám mây đen chậm rãi che kín.
Mao Tiểu Phương sợ hãi, không dám tin nhìn cảnh này, lẩm bẩm nói: "Thiên quạ trộm Nguyệt, ngươi..."
Dương Tống Nô hừ lạnh, bờ môi mấp máy niệm chú ngữ.
Thân thể Mao Tiểu Phương run rất súyt té, lại tiếp tục kinh ngạc: "Tiễn thần quyết? Đến cùng ngươi là ai?
"Lão già...người chết thì nên ít nhúng tay chuyện dương gian!"
"Đạo trưởng, kiếm của ngài!"
Mao Tiểu Phương cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ muốn hút mình ra khỏi thân thể này, dùng chút sức tàn quát lớn: "Đừng tới đây, chạy mau!"
Hưng phấn trên mặt Mục Dung tiêu tan, cô trông thấy Tang Đồng chậm rãi nhắm mắt, thân thể mềm nhũn co quắp ngã dưới đất.
"Mục Dung!" Bát Chỉ Kính từ trong tâm thức lại nhảy ra, nắm cổ tay cô: "Theo ta!"
Mục Dung cảm giác mình lơ lửng, thân thể bay lên.
"Tang Đồng! Tang Đồng còn ở dưới!"
"Không lo nhiều vậy được!"
Lít nha lít nhít quạ đến che kín mặt trăng, trời đất ngột ngạt, dường như lửa rừng cũng giảm đi nhiều
Ánh sáng dây đỏ trầm xuống, Dương Tống Nô hét lớn một tiếng, kiếm cắm trên ngực hắn rơi xuống đất, dây đỏ đứt vụn rơi đầy.
Dương Tống Nô không nhìn Tang Đồng đang nằm, giương mặt nhìn Bát Chỉ Kính và Mục Dung đang trôi nổi trên không trung.
"Vèo" một tiếng, Bất Hoán Thi đột nhiên biến mất.
Một giây sau, xuất hiện trước mặt Mục Dung!
Hắn vẫn tinh xảo giống như trong huyễn cảnh dưới địa cung, đẹp động lòng người nụ cười nhàn nhạt.
Khoát tay, bóp chặt cổ Bát Chỉ Kính.
Bát Chỉ Kính ngạt thở nghẹn ngào, sức lực cả người bị rút sạch, tay đang nắm Mục Dung cũng buông lỏng.
"A!" Mục Dung rơi xuống, mặt dây chuyền trên cổ toả ra tử sắc bao bọc lấy cô.
"Rầm!", Bụi đất tung bay, Mục Dung ho khan vài tiếng, nhưng không chút trầy xước.
"Cẩu Đản!"
Gương mặt Bát Chỉ Kính đỏ tím, tay vô lực chụp lấy cổ tay Dương Tống Nô, hai chân vùng đạp, truyền âm với Mục Dung: "Không cần lo cho ta, chạy mau đi! Ngươi không phải đối thủ của nó!"
Mục Dung và Bát Chỉ Kính bản mệnh tương liên, cô có thể cảm nhận được sự đau đớn của Bát Chỉ Kính, đau lòng kêu: "Cẩu Đản!"
~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...