Tang Đồng ngủ một đêm, sáng sớm tỉnh lại ký tên báo cáo bù đắp cho liệt sĩ, liên tục dặn dò phải thiện đãi với gia quyến, sau đó lại tiếp tục ngủ, cơm cũng không ăn một miếng nào
Mặc dù Tam Muội Chân Hoả không nguy hiểm như Cửu Thiên Huyền Lôi, nhưng triệu hồi hai lần tiêu hao thể năng rất khủng khiếp.
Tận đến khi Hoa Vân Nguyệt xử lý xong tang sự của Hắc bà rồi quay lại căn cứ, Tang Đồng mới tỉnh lại.
Uống xong chén cháo bổ sung năng lượng đặc chế từ robot, cô mệt mỏi xuất hiện trong phòng họp
Mục Dung, Hoa Vân Nguyệt, Bát Chỉ Kính đều đợi bên trong, Tang Đồng nhìn ghế bên trái không người ngồi, lòng hoảng hốt.
Nơi đó từng là vị trí của Tô Tứ Phương, sau khi thả lỏng thần kinh Tang Đồng mới có chút tinh lực để nghĩ, lần này Tô Tứ Phương rời đi thật rồi...
Cô lại nghĩ tới Tang Du vẫn bị ngủ đông trong kén nhộng sinh, lòng sinh chua xót.
Ngồi vào ghế chủ, cô hằng giọng: "Trước khi họp thì nói vài câu đi."
Mục Dung thấy ánh mắt của Tang Đồng, trái tim đột ngọt ngừng lại một giây.
Đau đớn và chua xót chạy dọc thân thể, mấy ngày nay mọi người ăn ý tránh nè đề tài nhạy cảm, chôn phần đau đớn vào sâu đáy lòng, không ai chạm vào thì sẽ có cảm giác nàng vẫn còn sống, có lẽ là giống như Tô Tứ Phương, chán ghét thời gian gặp nguy hiểm, đi du sơn ngoạn thủy rồi.
Có lẽ, có một ngày khi nhìn thấu phồn hoa thì sẽ mệt mỏi, chim lại về rừng.
Chỉ tiếc, hoang ngôn vô tận, phù mộng vô tình.
"Cô định làm thế nào?" Tang Đồng không nói rõ lắm, nhưng cô biết Mục Dung sẽ hiểu.
Bầu không khí nặng nề, Mục Dung trầm mặc thật lâu, thấp giọng hỏi. "Cô có ý kiến gì không?"
"Là người trong nghề mà nói, thổ táng độ hồn tốt hơn hoả táng, nhưng tình huống của Tang Du thì...tôi theo ý kiến của cô." Không ai biết linh hồn của nàng đang ở đâu, thậm chí còn không biết linh hồn nàng còn đó hay tiêu tan rồi.
"Tôi muốn hoả táng em ấy."
Hốc mắt Mục Dung đỏ lên: "những chuyện tôi hứa với em ấy còn chưa thực hiện được, đợi chuyện này kết thúc tôi muốn đưa em ấy ra ngoài."
Cô cảm giác được có dòng nước ấm chảy ra từ mặt dây chuyền, ấm áp bao phủ lấy cô, tâm lại đớn đau.
Mục Dung đưa tay nắm vuốt mặt dây chuyền, hít hít mũi: "Được không?"
"Được, nghe theo cô. Buổi chiều dành ra chút thời gian."
"Cám ơn, còn người nhà cô thì sao?"
"Cái này không cần quan tâm, tôi sẽ tự xử lý."
...
Hội nghị đi vào chủ đề, Tang Đồng nói hết chuyện đã phát sinh dưới địa cung cho Hoa Vân Nguyệt biết, Bát Chỉ Kính cũng nói ra manh mối kinh thiên hắn đã phát hiện cho ba người.
Tang Đồng chống cằm, chau mày: "Trong lòng tôi có một nghi vấn. Nếu như trận pháp đó là để bảo vệ Bất Hoán Thi, hẳn là nên giết chết kẻ xông vào ở đại sảnh mới đúng. Tại sao lại dẫn người đến chỗ quan tài? Không lẽ không sợ gặp trúng cao thủ tương kế tựu kế sao? Còn nếu như trận pháp này là để phong ấn Bất Hoán Thi thì vị trí kiến tạo lại không đúng lắm."
Mục Dung tiếp lời, nói: "đến cùng Dương Tống Nô có phải là Bất Hoán Thi hay không? Lúc đó thực lực hai bên rất chênh lệnh, nếu không phải hắn hi sinh bản thân thả chúng ta ra, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
Tang Đồng nhẹ gật đầu.
Bát Chỉ Kính chậm rãi nói: "Ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có phải còn ẩn giấu âm mưu lớn hơn?"
Mục Dung nói: "Việc đến nước này, chỉ còn cách cố gắng từng bước."
"Đúng vậy, mặc kệ có âm mưu gì, Bất Hoán Thi là nước cờ quan trọng nhất, chúng ta chỉ cần giải quyết nó thì tất cả những thứ ẩn sau sẽ rõ ràng."
Hoa Vân Nguyệt nói: "Tôi đã chuẩn bị xong lúc nào cũng có thể bắt đầu luyện Kim Tằm Cổ."
"Được, tôi lập tức bố trí hộ pháp cho cô, mấy ngày nay Vương Hạo có dị thường gì không?"
Hoa Vân Nguyệt đỡ trán: "Không có, chính là ăn liên tục ba ngày, say khướt ngất lên xỉu xuống."
Xế chiều hôm đó, Mục Dung tự tay nhấn nút hoả táng di thể của Tang Du.
A Miêu ở trong lòng La Như Yên gào khóc: "Đừng mà Mục Dung đại nhân, ngài hoả táng nhục thân của Tang Du thì cậu ấy làm sao trở về nữa! Tang Du, Tang Du của ta!!"
La Như Yên vỗ lưng A Miêu, an ủi nói: "Nhập thổ vi an là điều quan trọng với nhân loại, ngươi nghĩ thoáng chút đi."
Tang Đồng và Mục Dung nhặt lại tro cốt của Tang Du, cẩn thận đưa vào cái bình xanh, Mục Dung bưng bình im lặng quay người đi về phòng
Tang Đồng đứng yên tại chỗ ngu ngơ một lúc thật lâu, bàn giao vài câu rồi đi tới phòng Hoa Vân Nguyệt.
Bế quan đến ngày thứ ba, vạn dặm Tây Nam đột nhiên đổ mưa to, mây đen dày đặc, sấm sét vang trời, giống như cảnh tượng khi Tang Du xé nát nhục thân.
Mục Dung ôm bình đứng trước cửa hang, nhìn màn mưa kết nối thiên địa.
Lang Vương Tiếu Nguyệt đi tới bên cạnh Mục Dung, ngẩng đầu nhìn trời nặng nề nói: "Trời sinh dị tượng tất có nghịch thiên xuất thế."
"Là Bất Hoán Thi, hay là Kim Tằm Cổ?"
"Ngươi thật sự không có ý rời đi sao? Sinh mệnh nhân loại thoáng qua liền mất, tại sao lại lựa chọn cuộc sống nguy hiểm này? Ta có thể dẫn ngươi đến nơi an toàn, bảo đảm cho ngươi cả đời bình an "
"Tiếu Nguyệt tiểu thư, cám ơn khoản thời gian qua..."
Ngón tay Mục Dung khẽ động, vuốt ve bình xanh, vẻ mặt ôn nhu mềm mại: "Sau khi em ấy đi tôi đã không còn gì để lo nghĩ, Tang Đồng là bạn tốt của tôi cũng là thân nhân của em ấy, Tứ Phương đã không ở đây, tôi càng không thể bỏ mặc Tang Đồng. Xem như chúng ta không thể chiến thắng Bất Hoán Thi, tôi cũng muốn cùng cô ấy đi gặp Tang Du. Tôi tin tà bất thắng chính, Bất Hoán Thi rồi sẽ bị tiêu diệt, cho dù không phải bọn tôi cũng sẽ có những người khác làm điều đó. Giống như tám trăm năm trước vậy."
Mưa to ròng rã bảy ngày đêm, trong trụ sở quấn quanh sự nặng nề và khẩn trương, Lang Vương Tiếu Nguyệt ra lệnh cho toàn thể tộc nhân di chuyển đến nơi an toàn, bản thân thì ở lại.
Hai bên đều chạy đua với thời gian, không ai biết được là Kim Tằm Cổ xuất thế trước hay Bất Hoán Thi hạ trần sớm.
Việc liên quan đến tồn vong toàn nhân loại, muốn giúp cũng không được, chỉ hi vọng tới chậm một chút.
Thế nhưng, ngày đó cuối cùng cũng tới.
Tia chớp hình cầu đánh vào trên phế tích thôn làng tạo ra một hố sâu to lớn, nhưng Tang Đồng và Hoa Vân Nguyệt vẫn chưa ra khỏi phòng.
Kỹ thuật viên phụ trách giám sát địa cũng hoảng hốt, cầm báo cáo xông vào văn phòng: "Mục khoa trưởng, Vương khoa trưởng, chuyện lớn rồi!"
...
Siêu thị vắng vẻ ở một thành phố nhỏ nào đó, hàng hoà chỉnh tề chỉ là không có khách hàng.
Một người mặc đồng phục nhân viên dọn vệ sinh đang cúi đầu, nơi nào nàng quét dọn qua đều sạch sẽ như gương soi.
Nhân viên vệ sinh đột nhiên ngừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn màn hình TV.
"Tin mới nhất, Tây Nam hạ mưa to gây sạt lỡ và lũ quét, cảnh sát và các chiến sĩ giải phóng quân nơi đó đang nỗ lực tiếp tế cứu người, phần lớn người dân đã được di dời đến nơi an toàn, nhưng vẫn còn một số ít bị mắc kẹt. Chỉ huy đội giải cứu Huy Lê Hồng trả lời phóng sự: Dù sức cùng lực kiệt cũng sẽ bảo vệ sinh mệnh người dân. Thành thị cả nước đang quyên tiền vật tư để người dân Tây Nam có thể khắc phục hậu quả thiên tai, nước và thực phẩm cũng đã phân phát đến những người bị hại. Tin tiếp Theo: Mông Cổ Seberia bị áp thấp ảnh hưởng nghiêm trọng, Đông Bắc và Hoa Bắc nước ta sẽ có hiện tượng sương mù dày đặc, trong đó Đông Bắc sẽ gặp tai họa nghiệm trọng, số lượng lớn cây nông nghiệp sẽ chết cóng, thực phẩm ở Đông Bắc đồng loạt tăng giá, trưởng ban ngành đã ra thông báo, hai mươi bốn tiếng sau sẽ phát thực phẩm cho người dân để ổn định tình hình. MC phỏng vấn ngẫu nhiên một vị chủ xí nghiệp..."
Nhân viên vệ sinh chăm chú nhìn phụ đề, sắc mặt nặng nề.
"Tiểu Tô!"
"Quản lý, cô ấy..." Người bán chỉ chỉ vào tai, quản lý bây giờ mới nhớ ra nhân viên vệ sinh mới đến là một người điếc.
Quản lý cầm lên giấy bút, đi tới gần vỗ vỗ vai nhân viên vệ sinh, xoay đầu lại, chính là Tô Tứ Phương nói muốn du sơn ngoạn thủy!
Trên giấy viết: Tổng giám đốc đang tổ chức quyền tiền cho khu gặp thiên tai, Tiểu Tô quyên bao nhiêu?"
Từ khi mất đi thính giác, Tô Tứ Phương cũng rất ít khi mở miệng, nàng cầm bút lên viết: Tám trăm.
Quản lý kinh ngạc nhìn Tô Tứ Phương: "Tiểu Tô...à phải rồi."
Quản lý cầm bút lại viết: "Tình huống của cô đặc biệt có thể không quyên hoặc quyên ít cũng được, tôi sẽ nói với cấp trên."
Tô Tứ Phương nhẹ cười: "Cám ơn, không cần đâu, tiền quyên góp cứ trừ vào lương là được."
Quản lý méo mặt, mấy ngày trước bọn họ mới nhận người khiếm khuyết vào làm nhân viên vệ sinh, cho ăn cho ở, dọn dẹp trông chừng, tiền lương một tháng vừa đủ tám trăm....
...
Vương Hạo đi vào đại sảnh chủ trì đại cục, Mục Dung cất bình tro cốt của Tang Du vào một vòng bảo vệ đặc chế, đeo.lên lưng rồi chạy về hướng Tang Đồng, Hoa Vân Nguyệt.
Vừa chạy tới, cửa phòng liền mở.
Mục Dung thấy Tang Đồng mặc đạo bào, trong tay lại cầm valy nên vui mừng hỏi: "Hoàn thành rồi?"
"Đã tiến đến bước quan trọng nhất."
"Vây giờ tính sao?? Thiên Lôi đã làm nổ tung địa cung rồi, Bất Hoán Thi sẽ sớm xuất thế!"
"Làm hết sức mình, nghe theo thiên ý thôi. Vương Hạo đâu?"
"Chỉ huy ở đại sảnh."
"Cô đi theo tôi."
Mục Dung nhìn Tang Đồng bố trí thần án, tiếng cảnh báo vang vọng trong căn cứ, cô hoảng hốt vội la lên: "Hoa Vân Nguyệt còn cần bao nhiêu thời gian nữa? Nếu Bất Hoán Thi truy theo mùi đến đây thì toàn bộ căn cứ sẽ tiêu đời!"
"Đừng ồn! Có thể kéo bao nhiêu thì kéo bấy nhiêu, đối phó với cương thi không phải nghề chính của tôi, tôi muốn khai đàn thỉnh thần nhập thân."
"Mời ai đến giúp???"
"Truyền nhân Mao Sơn, đạo trưởng Mao Tiểu Phương."
~~~~
....đã thấy tình yêu của Tô sư phó vĩ đại đến mức nào chưa??????
~~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...