Dương Tống Nô ngừng lại, chậm rãi ngồi xuống vương toạ không nhìn mọi người.
Hắn cứ ngồi yên như vậy, lẩm ba lẩm bẩm: "Tuyết Cơ, tại sao nàng gạt ta?"
Mục Dung nhân cơ hội nói nhỏ với Tang Đồng: "Tôi yểm trợ cô, cô tìm trận nhãn phá hư nó thì chúng ta có thể thoát ra ngoài."
Tang Đồng nhẹ gật đầu đưa mắt đánh giá cung điện, quét một vòng liền nhìn vào viên dạ minh châu.
Kích thước viên dạ minh châu này tuyệt đối không thể tồn tại trên đời được, lớn như quả bóng chuyền.
Ánh sáng nó phát ra soi sáng cả toà cung điện, là thứ có khả năng bị nghi ngờ nhất
Chỉ là....Tang Đồng nhìn nhìn vị thiếu niên ở trên cao, rất có thể hắn là căn nguyên của trận pháp.
"Các ngươi đi đi." Dương Tống Nô mỏi mệt phất tay
Mục Dung bước lên trước một bước, vẫn học dáng vẻ của cổ nhân, chắp tay nói: "Vãn bối nghe nói Chu Ao cổ quốc cách nơi này ngàn dặm đường đi, tại sao lăng tẩm của ngài lại đặt ở đây?"
Dương Tống Nô nghe xong ngẩng đầu nhìn Mục Dung, khoé miệng cong lên nụ cười đắng: "Nơi này vốn không phải tẩm cung của bản vương, là tế đàn của tộc Cửu Lê."
Mục Dung còn chưa kịp hỏi tiếp thì Dương Tống Nô đã tự giải thích: "Xi Vưu là thượng cổ binh khí, thứ có thể thương tổn hắn chỉ có duy nhất thanh cổ kiếm trong tay hắn. Sau này Hoàng Đế đoạt được thanh cổ kiếm, dùng nó để chém đầu Xi Vưu, Hoàng Đế vì không muốn hắn lại tiếp tục gây hoạ nên đã phanh thây hắn, sau đó lấy quải trượng của mình hợp nhất với cổ kiếm làm ra Hiên Viên kiếm, chỉ là tộc Cửu Lê vô tình phát hiện được thi thể của Xi Vưu nên đã bí mất đem nó đến tế đàn này, âm mưu phục sinh cho Xi Vưu, Hoàng Đế biết được nên tự mình xuất mã dùng Hiên Viên kiếm phong ấn Xi Vưu, đây là truyền thuyết của Chu Ao quốc, bản vương đến đây để tìm Hiên Viên kiếm."
"Tại sao tiền bối muốn tìm thanh kiếm này? Chu Ao quốc gặp nạn sao?"
Đôi mắt Dương Tống Nô ảm đạm một màu, trầm mặc thật lâu, nói: "Không liên quan đến các ngươi, mau đi."
Mục Dung thấy hình tượng Dương Tống Nô và Bất Hoán Thi khác nhau một trời một vực, liền bạo gan nói: "Thực không dám giấu, bọn ta không phải muốn cố ý quấy rầy thanh mộng của tiền bối, chỉ là vô tình rơi vào mê trận của địa cung, nhất thời không thể tìm được đường ra, xin tiền bối chỉ điểm cho."
"Mê trận?"
Tang Đồng lên tiếng: "Không biết tiền bối có thể để bọn ta hủy viên dạ minh châu này?"
Dương Tống Nô không để ý, phất phất tay, lại đắm chìm trong thế giới của mình.
Tang Đồng triệu ra hoả phù công kích dạ minh châu, tiếng "ầm" vang lên, đá vụn bay tứ tung cả địa cung một vùng hoá tăm tối, cũng may còn có thấu kính nhìn đêm.
Đáng tiếc, cung điện không biến mất, Dương Tống Nô vẫn ngồi trên vương toạ tựa như muốn hoà cùng bóng đêm, hắn không động nhìn giống như một pho tượng.
Tang Đồng nhỏ giọng nói: "Nếu trận nhãn không phải dạ minh châu thì ắt hẳn là Dương Tống Nô, làm sao đây?"
Dương Tống Nô lại nói: "Sao còn chưa đi?"
Mục Dung thở dài: "Tiền bối...viên dạ minh châu này không phải trận nhãn."
"Ồ? Vậy trận nhãn là thứ gì?"
Trong lòng Mục Dung nổi lên chút xúc cảm, Dương Tống Nô này nhìn qua tựa như người đang thương tâm, lẻ loi trơ trọi ngồi ở đó.
Chu Ao cổ quốc đã diệt từ lâu, thế giới bên ngoài đổi thay điên đảo, còn hắn thì bị giam ở nơi này biến thành Bất Hoán Thi, cũng chính là đối tượng bọn cô phải tiêu diệt.
Nói cho cùng, hắn cũng là người đáng thương, hơn nữa còn là không thể cứu.
Cùng là u hồn ngàn năm, La Như Yên có thể giành được cuộc sống mới.
Cùng là người tổn thương, Tần Hoài An chí ít cũng giữ được chút hi vọng.
Nhưng còn người thiếu niên trước mặt đây, cái gì cũng không có.
Sau khi hắn cưới to, khí tràng quanh thân cũng thay đổi, không biết vị "Tuyết Cơ" trong miệng hắn là có ý gì.
Tang Đồng đưa mắt nhìn Hác Tuấn, người sau hiểu ý siết chặt dao quân dụng trong tay, Tang Đồng âm thầm để một lá bùa trong tay, chờ đợi thời cơ: "Không biết nói ra tiền bối có thể giúp đỡ bọn ta không?".
Dương Tống Nô bình thản đáp: "Nói đi."
"Cung kính không bằng tuân mệnh!"
Dứt lời Tang Đồng cùng Hác Tuấn xuất thủ, cô sử dụng phù Phong cuộn lấy hai người bay tới vương toạ.
Chỉ là trận pháp áp chế hiệu quả của lá bùa, không đưa họ đến vị trí lý tưởng.
Tang Đồng vốn định bay tới đỉnh đầu của Dương Tống Nô, hai người cùng lúc phát động công kích, thế nhưng nửa đường lại rơi xuống, cách vương toạ ba bậc thang.
Tang Đồng chảy mồ hôi lạnh, đột kích không thành nếu Dương Tống Nô đánh trả thì hậu quả khó lường, Mục Dung lập tức chạy tới gần vương toạ.
Dương Tống Nô giống như không thèm để ý, vẫn xuất thần suy nghĩ.
Dù sao Hác Tuấn cũng là bộ đội đặc chủng, một bước nhảy hai bậc, song tay siết chặt dao quân dụng nhắm vào đầu Dương Tống Nô.
"Đing" một tiếng giòn vang, dao quân dụng cách mặt Dương Tống Nô ba tấc.
Hác Tuấn hét lớn, cắn chặt răng huy động sức lực toàn thân, mặt hắn đỏ bừng cổ nổi gân xanh, nhưng dao quân dụng trong tay lại không chút nhúc nhích.
Dương Tống Nô dùng hai ngón tay kẹp dao quân dụng, nghi hoặc nhìn Hác Tuấn, khó hiểu hỏi: "Tại sao lại công kích bản vương?"
Tang Đồng theo sau, vung ra sấp bùa công kích Dương Tống Nô, Mục Dung hét lớn: "Tang Đồng, ngừng lại!"
Dương Tống Nô híp híp mắt, ngón tay khẽ động dao quân dụng liên gãy làm đôi, thân thể Hác Tuấn bay lên, "ầm" một tiếng rơi vào đầm nước.
Dương Tống Nô tùy ý phất tay, "Phong lôi vũ điện" đang bay tới trước mặt chậm rãi tiêu trừ.
Hắn lướt tới trước mặt Tang Đồng, một tay nhấc bổng cô lên: "Bản vương hảo tâm để các ngươi đi, tại sao đánh lén bản vuơng?"
"Tiền bối! Lệnh Hồ tiền bối! Dương tiến bối! thủ hạ lưu tình!"
Dương Tống Nô nơi tay, nhìn Mục: "Bản vương lập lại lần nữa, mau rời đi."
"Tiền bối, ngài chính trận nhãn, phải phá trận bọn ta mới có thể thoát ra."
"Mục Dung!"
Lời này của Mục Dung không khác nơi chơi trên đầu lão hổ, phàm là người nào cũng không thể đồng ý yêu cầu của cô, bọn cô đánh lén không thành theo lý nên lập tức rút lui, sau đó lại tìm cách khác.
Nhưng trong lòng Mục Dung lại có dự cảm, chuyện có lẽ còn có huyền cơ.
Quả nhiên đúng như Tang Đồng đã đoán, trong mắt Dương Tống Nô loé lên nguy hiểm.
"Cẩn thận!"
Nhưng Dương Tống Nô không làm gì cả, lửa giận trong mắt tiêu tan rất nhanh, nhàn nhạt "A" một tiếng, sau đó im lặng.
Hác Tuấn từ trong đầm nước bò lên, chân bị rồng trong đầm nước cắn lấy, ra sức giãy dụa.
Ai cũng không biết Dương Tống Nô đang nghĩ gì, lát sau hắn đưa mắt nhìn Mục Dung: "Có thể vì bản vương làm một chuyện?"
"Mời nói."
"Tìm hết tất cả ghi chép về nữ nhân tên Tư Đồ Tuyết Cơ, đem tới đây thiêu hủy."
"Được."
"Ra tay đi."
Tang Đồng không dám tin vào tai mình, nhìn Dương Tống Nô lại ngồi xuống ghế nhắm hai mắt mới biết mình không nghe lầm.
Cô lấy sấp bùa ra, lại nghe Dương Tống Nô nói: "Thứ thấp hèn này không thể đả thương bản vương, dùng bản lĩnh thật sự của ngươi."
Tang Đồng hơi khựng lại, nhưng biết rõ Dương Tống Nô nói không ngoa.
Cô đem sở học một đời ra nghĩ, có thể đả thương Bất Hoán Thi chỉ có hai loại: Cửu Thiên Huyền Lôi và Tam Muội Chân Hoả.
Loại trước tuy uy lực kinh người nhưng cái giá quá lớn, hơn nữa hoàn cảnh nơi này không thích hợp thi triển, Tam Muội Chân Hoả có lẽ là lựa chọn tốt, chỉ là thời gian triệu hoán rất lâu.
Tang Đồng mở balo, lấy ra một bao đồ, chạm vào phát ra tiếng "rầm rầm."
Dương Tống Nô nhằm mắt, khoé miệng nhẹ cong: "Muốn dùng Ngũ Đậu Thiên? Chủ ý không tệ, chỉ tiếc..."
Tang Đồng kinh ngạc, Dương Tống Nô này tinh thông đạo pháp sao?!
Cũng may hắn một lòng muốn chết, nếu không thì nửa điểm phần thắng cũng không có.
"Hừ, ngươi nhìn cho kỹ, nhất định có thể tiễn ngươi về Tây Thiên."
Dương Tống Nô cười cười không nói gì, Tang Đồng cầm túi đi vòng quanh vương toạ, vẩy hạt đậu trong túi khắp mặt đất.
Dương Tống Nô lại nói: "ừm, Ngũ Đậu triệu dương khí, có phải còn cần Mộc Sam thân chính? Mộc Đào đỉnh phong?"
Tang Đồng nghiến răng, bực bội nói: "Không cần!"
Lại lấy ra bình lão huyết cao vẽ lên mặt đất một lá bùa, dùng ngón tay chấm vào lão huyết cao bắt đầu bôi lên người.
Dương Tống Nô khịt khịt mũi, chậm rãi mở mắt, nhìn màn trước mặt lắc đầu: "Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, đạo thuật như vậy không ngoan ngoãn ở trong núi cung dưỡng sư phụ, mà dám đến đây thể hiện."
Mục Dung lại càng tò mò về thân phận của Dương Tống Nô, thấy trên mặt hắn bình thản không chút gợn sóng, giống như thứ hắn chờ đợi không phải là cái chết mà là sự giải thoát.
Làm cô liên tưởng đến mình và Tang Du, trong lòng lại đau xót.
Dương Tống Nô thấy Tang Đồng cần thêm thời gian để chuẩn bị, nên hàn huyên với Mục Dung: "Quan cảnh ngàn năm sau thế nào?"
Mục Dung nghĩ một chút rồi nói sơ lượt, Dương Tống Nô nghe xong mắt loé hi vọng: "Như thế sao? Bản vương thật muốn đi dạo một lần."
"Xin đừng, nếu ngài xuất thế thiên hạ đại loạn, ta chuẩn bị xong rồi, xin ngài yên tâm lên đường."
Dương Tống Nô nhìn Tang Đồng, hỏi: "Ngươi là đạo môn chính tông?"
"Đúng."
"Thực lực trong sư môn thế nào?"
"Nhân tài kiệt xuất."
"Hoá ra đạo học đã mạt lưu đến như vậy..."
Một nhát chí mạng, Tang Đồng súyt chút ói ra máu, cô niệm chú ngữ, xung quanh vương toạ bốc cháy.
Mục Dung bị kéo xuống bậc thang, quay đầu nhìn thoáng: Dương Tống Nô vẫn ngồi một chỗ, mặc cho hoả diễm thiêu đốt toàn thân, miệng hắn vẫn cười.
Vương toạ và Dương Tống Nô hoá thành làn khói xanh, sau khi Tam Muội Chân Hoả tắt, mọi người cảm thấy hoa mắt!
Cung điện biến mất, có thể thoát ra rồi!
~~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...