Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!


Chương 183: Kế hoạch trăm năm.

Toà núi nhìn trông không có gì kỳ quái lại ẩn chứa vô số bùa chú được dán trên cây. May mắn là có A Miêu và La Như Yên đi trước cảm nhận,  tâm trạng Tang Đồng cực kỳ mâu thuẫn, tốn không ít sức lực để hoá giải mớ bùa chú cản đường.

Những lá bùa này có chút cổ xưa nhưng năng lượng trên nó lại không thể đùa. Nếu như giữ lại  thì có thể làm một tầng bảo vệ nhưng đáng tiếc không thể không hủy.

Tất cả mọi người đều mệt mỏi, dù là tâm lý hay thân thể thì cũng đã sớm kiệt quệ, cần phải dùng hết tốc lực đi đến nơi cần tìm.

Lúc mặt trời xuống núi, mọi người cũng đến nơi. Đi lên đỉnh núi, ngoại trừ Vương Hạo, vẻ mặt mọi người đều tràn ngập thất vọng. 

Chỉ có mỗi một cái hang động đen sì.

"Chỗ này là căn cứ hả?" A Miêu nghi ngờ hỏi.

Vương Hạo gật đầu: "Đúng vậy, theo tôi."

Tang Đồng lấy mấy cánh cây khô chế thành đuốc phân cho mọi người, cùng Vương Hạo dẫn đầu đoàn đi vào hang động.

Trong hang rất hẹp, nhiều nhất chỉ có thể cho hai người sánh vai đi qua, đàn sói lo lắng đi vòng quanh ngoài cửa hang.

Tiếu Nguyệt quay người nhẹ giọng trấn an vài câu, để bọn chúng tự tìm hang động khác gần đó ở.

"A!"

Mục Dung ôm sát Tang Du: "Sao vậy?"

Tang Du che miệng chỉ chỉ phía trên, Mục Dung nâng đuốc lên chiếu vào, trần hang cao tầm ba mét có một đống dơi đang treo mình.

"Đừng sợ, đừng nhìn lên chúng ta đi thôi."

Tang Du ôm lấy tay cô: "dạ."

Giọng Vương Hạo vang lên: "Phía trước có ngã rẽ, mọi người cẩn thận đi nhầm sẽ rơi vào bẫy đó."

Trong hang nổi lên bầu không khí khẩn trương, khoảng cách giữa người với người cũng được kéo lại gần.

Vương Hạo ngừng lại, trước mặt là ba lối đi.

"Cái nào?"

Vương Hạo xoa cằm: "không nhớ rõ."

Tang Đồng vừa định chán nản thì Vương Hạo cười nói: "Đùa thôi, chưa từng nghe câu ngã ba thì đi giữa à."

Nói xong liền mở rộng bước chân đi vào đường giữa.

"Đừng đụng vách đá, mấy hòn đá nhô ra là cơ quan đó."

Nghe vậy mọi người càng thêm cẩn thận, trong hang rất yên tĩnh có thể nghe rõ nhịp đập của từng người.

Ra khỏi đường hầm thì đụng trúng đường cụt.

Vương Hạo giơ bó đuốc xuống đất, mọi người mới nhìn thấy hoa văn gạch lót đường.

"Đi sao?"

"Cô không về căn cứ à, mật mã đều như nhau hết!"

"Mấy năm rồi không đổi à."

"Người trong cục lười lắm."

Tang Đồng nắm Vương Hạo lại: "Để tôi đi."

Cô đưa dao quân dụng cho  Mục Dung, ánh mắt như nói: nếu tôi xảy ra chuyện thì lập tức giết chết Vương Hạo.


Mục Dung cầm dao siết nhẹ, gật đầu.

Gạch trước mặt có tổng cộng một trăm lẻ tám khối, cần giẫm dựa theo trình tự mới có thể mở cửa, sai một bước là lập tức kích hoạt cơ quan cạm bẫy.

Có thể là đá rơi từ trên xuống, hoặc là sập đất tan xác dưới hố. 

Tang Đồng hít sâu vừa nhấc chân đã bị cản.

Quay lại nhìn, Tô Tứ Phương đang đứng sau lưng.

"Sao?"

"Đồng sư tỷ, để em đi."

"Không được!"

"Em sẽ giẫm theo chỉ thị."

Tang Đồng giật tay: "Đừng nhiều chuyện!"

Tô Tứ Phương nhìn chằm chằm vào mắt Tang Đồng, bó đuốc lúc sáng lúc tối nhìn không rõ lắm cảm xúc trong mắt nàng: "Để em đi, được không."

Cánh tay truyền đến cảm xúc đau đau, Tô Tứ Phương kiên định nắm chặt tay cô.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tang Đồng nhận thua.

"Khối đá thứ ba từ trái đếm qua hàng đầu tiên."

Tô Tứ Phương hạ đuốc xuống gần phiến đá, tận đến khi nàng đạp lên nó mới buông tay Tang Đồng ra.

Tang Đồng nhìn bóng lưng của Tô Tứ Phương, thở dài một hơn tim hơi nhói.

Cô đọc một chuỗi số, thời điểm Tô Tứ Phương nhấc chân giẫm lên phiến đá là lòng dạ của Tang Đồng cũng bị treo ngược lên, Tô Tứ Phương đứng vững thì mới an ổn tâm tình.

Trái tim lúc cao lúc thấp như này, Tang Đồng không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.

Tô Tứ Phương không quay đầu lại, nàng giơ bó đuốc đứng thẳng người, Tang Đồng nói vị trí nàng sẽ nghiêm túc đếm sau đó bước chân không do dự.

Mỗi người đều khẩn trương nhìn Tô Tứ Phương, tận đến khi Tang Đồng nói đến lần cuối cùng.

"A!"

"Két" một tiếng, khối đá sập xuống, Tô Tứ Phương biến mất.

"Tô Tứ Phương!" 

Hai đầu gối Tang Đồng mềm nhũn, phải nhờ Vương Hạo vịn cô mới không té ngã.

"Tô Tứ Phương!" Giọng nói Tang Đồng dần run rẩy.

"Đồng sư tỷ, em không sao."

Vương Hạo vỗ vỗ bả vai Tang Đồng: "Đi nhanh, cửa chỉ mở một phút thôi."

Đi tới miệng hố, giọng Tô Tứ Phương vang lên: "Dưới phiến đá là thang trượt, phía dưới an toàn mọi người xuống đi.",

Cả đám lần lượt trượt xuống, trước mặt là đường hầm thật dài.

"Đi thẳng là tới."

Cuối đường hầm có một tảng đá lớn, Vương Hạo sờ soạng xung quanh tìm thấy cơ quan nhẹ xoay.

Tiếng ầm ầm vang lên, cự thạch phía bên trái chuyển động lộ ra một cánh cửa.mật mã.

Trước cái nhìn chằm chằm của Tang Đồng, Vương Hạo bấm một chuỗi chữ số, mật mã chưa bao giờ đổi.


Tiếng robot thông minh nhân tạo vang vang: "Xác nhận thông qua, hoan nghênh về nhà."

Bước vào đại sảnh, bình ắc-quy chứa năng lượng mặt trời tự động chạy điện, chiếu sáng khắp nơi.

"Wow!" Tang Du và A Miêu đồng thanh.

Đại sảnh trước mặt chừng trăm mười mét vuông, bốn vách tường treo màn hình LED, trong đại sảnh có hai hàng máy tính bị tro bụi phủ đầy.

Robot trí thông minh nhân tạo lại nói: "Kiểm trắc phát hiện bên trong căn cứ độ ẩm khá thấp, cần khởi động quét dọn."

"Được."

Mười giây sau, từ trong vách tường chạy ra một vách âm, mười mấy con robot cao chừng mét năm đi ra.

Cha mẹ Tang trợn mắt hốc mồm, nhìn những con robot bắt đầu làm việc.

"Đây là .."

Ánh mắt Tang Đồng nhu hoà, tự hào giải thích: "Đây là người máy quản gia quốc gia tự nghiên cứu, có thể chống đạn chống nước và làm việc nhà, bên trong chứa vô số thực đơn món ăn từ âu đến á, tự nạp điện bằng năng lượng mặt trời, một lần sạc đầy là có thời gian chờ đến hai mươi năm, bất quá đây là sản phẩm của tám năm trước, robot trong cục tụi con xài còn có tính năng đọc báo, dự báo thời tiết, phối hợp quần áo và phân tích tâm lý."

Hai mắt cha Tang mở to nhìn mấy con robot đang quét dọn căn cứ, những con robot này còn phân công nhau hợp tác!

Một con robot giơ lên một cái màn hình, một con khác lập tức đưa ra máy hút bụi, hút sạch bụi bẩm xong còn lấy khăn lau...

"Đồng Đồng, những thứ này...đều là quốc gia tự nghiên cứu sao."

Tằng Đồng hiểu ý cười: "Ba ba không nên xem thường lực lượng quốc gia, năm đó mấy vị tiền bối ở sa mạc dùng máy tính làm ra hai cái vệ tinh thì mấy cái này có là gì."

"Vậy, sao không nhân rộng khắp nước."

"Nhân rộng loại người máy này sẽ dẫn đến hệ quả thất nghiệp diện rộng, nếu như có người có ý đồ xấu mua số lượng lớn đám robot này rồi cải tạo thành người máy chiến đấu thì trở thành mối hoạ, cục xử lý sự kiện đặc biệt tụi con không cho người ngoài vào, nên quốc gia chọn cục làm đơn vị thí điểm đám người máy này, nhân khẩu trong nước bây giờ đang bão hoà vấn đề già hoá cũng nghiêm trọng, đợi đến ngày sức sản xuất trong nước không đủ thì sẽ là lúc đám robot này phát huy, quốc gia đã sớm cân nhắc tất cả tình huống có thể phát sinh trong trăm năm tương lai rồi."

"À à, ra là như vậy."

Ngoại trừ Tiếu Nguyệt, mọi người đều cười, vẻ mặt tự hào vô cùng.

Cái căn cứ già này và trụ sở mới giống nhau như đúc, Tang Đồng giống như đang ở nhà không thèm lo ngại.

Cô đi vách tường ấn mấy lần, một cái bàn phím bắn ra.

Ngón tay linh hoạt gõ lên bàn phím, giữa đại sảnh xuất  hiện cột sáng lờ mờ màu xanh da trời.

"Kích hoạt máy khảo trắc thể sinh."

"Mọi người theo thứ tự đứng vào cột sáng đi, máy khảo trắc sẽ quét kiểm tra sức khoẻ cho mọi người."

Cả đám mời cha Tang dùng trước, ông đi vào đứng giữa cột sáng.

Năm phút sau người máy báo cáo tình trạng sức khoẻ của cha Tang ngay cả bị cao huyết áp cũng dò ra được.

Máy kiểm trắc nói cơ thể cha Tang mất sức, đề nghị.vào kén nhộng sinh nằm hai mươi bốn tiếng.

"Có cần sử dụng kén nhộng sinh."

Tang Đồng vui vẻ nói: "trong căn cứ này còn giữ kén nhộng sinh  sao."

Kén nhộng sinh ở trong phòng y tế, sau khi hạ lệnh robot lập tức dẫn đường cho cha Tang.

Thông qua kiểm trắc, thể trạng mọi người nhiều ít gì cũng có chút vấn đề.

Mục Dung và Tang Du thì phát hiện thấy có ký sinh trùng nguy hiểm trong người, kén nhộng sinh chỉ có bốn cái, nên liền phân cho cha mẹ Tang và Tang Du Mục Dung.


Vương Hạo nói mấy câu với Tang Đồng.xong về phòng, Tang Đồng thu xếp phòng cho Tô Tứ Phương và Tiếu Nguyệt xong thì cũng về phòng nhưng không tắm rửa gì, lấy laptop ra xài.

Giao diện màn hình chỉ có một màu xanh, Tang Đồng bấm số hiệu của mình, giao diện mới thay đổi.

Tang Đồng hít sâu, nghiêm túc gõ chữ.

"Kính gửi vụ viện Trung Ương: Nhân nguyên là Tang Đồng khoa trưởng khoa hành động cục xử lý sự kiện đặc biệt, nay muốn báo cáo toàn bộ tin tức liên quan tới cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt - Ngưu Tử Trĩ.."

~~~
Mẹ ghẻ có lời muốn nói: Phó bản Tây Nam sắp chính thức bắt đầu.

Mị: Hồi quằn quại tới rồiii
~~~~~

Chương 184: Một cái Thôn.

Trong phòng đã được quét dọn sơ, nhiệt độ cũng được chỉnh sao cho dễ chịu, Tang Đồng ngồi trước bán gõ laptop, mồ hôi rịn tầng tầng trên trán.

Cô nhìn lại bảng báo cáo thêm lần nữa, cẩn thận kiểm tra, cố gắng truyền đạt lại một phần 'chân tướng' trong câu chữ.

Báo cáo lần này chia làm hai phần, một là báo cáo về tình hình của Bát Chỉ Kính ở Đông Bắc, sở dĩ đại môn Hoàng Tuyền quốc nhiều năm nay không mở là vì Bát Chỉ Kính đã tu thành linh tính, không muốn nhìn sinh linh đồ thán nên đã tạo một tầng kết giới bảo vệ.

Nhưng chốt mở của Hoàng Tuyền quốc là Bát Chỉ Kính, Ngưu cục trưởng phái tiểu đội vào đó mém chút gây nên đại hoạ, cái này không biết do Ngưu cục trưởng không biết rõ tình hình hay còn có mưu đồ khác.

Còn có, dựa theo điều lệ của cục xử lý sự kiện đặc biệt, người trong cục phải bảo bệ tài sản tính mạng người dân, ấy vậy mà Ngưu cục trưởng lại muốn để Tang Du và Mục Dung hi sinh.

Từng chút từng chút viết ra những chữ này, Tang Đồng muốn những gì cô trải qua phải diễn tả được hết sự chân thật.

Cục xử lý sự kiện đặc biệt thuộc Trung ương, muốn kéo hoặc hạn chế quyền lực của Ngưu cục trưởng thì phải đâm đơn lên tới phía trên, mời bọn họ phái tổ điều tra chuyên án xuống tham gia, thì cả đám bọn cô mới được bảo vệ tốt khi làm nhân chứng.

Đương nhiên, Tang Đồng cũng biết cô đã phi phạm điều lệ, cô nói chuyện trong cục ra ngoài, ở trong báo cáo cô cũng không giấu.

Bị đuổi là khẳng định rồi, nhưng nếu làm không cẩn thận thì khéo bóc lịch vài năm.

Trước mắt không lo được nhiều như vậy, trên vai cô cõng quá nhiều nhân mạng, cô đâu được lựa chọn.

Chuyện thứ hai:  Báo cáo về mảnh rừng kỳ quái ở Tây Nam, động vật to lớn, Lang Vương tu thành thân người, còn có vô duyên vô cớ phát sinh chứng 'mộng du'.

Tang Đồng nghĩ từ trường dưới khu rừng này nhất định có vấn đề, mọi thứ ở mảnh đất này nhiều ít cũng nhận được quốc vận bảo vệ, đồng nghĩa với việc bị quốc vận hạn chế, nếu không có khi động vậy và thực vật ở đây còn kinh khủng hơn nữa.

Nếu như nói quốc vận là vòng bảo vệ bao phủ toàn bộ lãnh thổ, có thể cản ngăn đôi lời của Thiên Đạo, thì thứ duy nhất có thể thay đổi kết cấu quốc vận chính là thổ địa, tục xưng Địa Mạch.

Tang Đồng không biết tám năm trước ở đây xảy ra chuyện gì, khiến cho toàn cục xử lý sự kiện đặc phải rút lui, nhưng ở trên chắc chắn biết.

Cô ghi chép hết lại những gì tự chứng kiến, cũng có phân tích thiệt hơn một chút.

Báo cáo không dài chỉ hơn hai ngàn chữ. 

Tằng Đồng kiểm tra thêm lần nữa, sửa chút ngữ pháp, nghĩ nghĩ một hồi ở cuối báo cáo viết: Tôi có một người bạn thân tên là Mục Dung, là người sống sót duy nhất ở thảm kịch gia đình xảy ra mười bảy năm trước ở thành phố Sơn Dương.

Cô ấy vì muốn cứu mẹ nên từng đảm nhiệm chức vụ âm sai sinh hồn ở Địa Phủ, hiện tại không còn bao lâu nữa thì mẹ cô ấy có thể đi đầu thai, Mục Dung là đại niệm lực giả ưu tú nhất là tôi từng thấy, bản tính cô ấy chính  nghĩa thiện lương, kiên quyết nhưng không bảo thủ, từng làm trợ thủ giúp tôi giải quyết rất nhiều sự kiện linh dị, cũng là công thần trong sự kiện Hoàng Sa Mạc Lĩnh - Đông Bắc (số hiệu: 10088), nhân nguyên Tang Đồng đề cử Mục Dung gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt."

Viết xong đoạn cuối, Tang Đồng vui vẻ tươi cười, cô vi phạm hiệp ước bảo mật nhất định sẽ bị phạt, Vương Hạo quá toan tính cho bản thân không gánh nổi trách nhiệm lớn, Ngưu cục trưởng thì đầy điểm đáng ngờ, chuyện này mà kết thúc thì trong cục chắc sẽ bối rối lắm.

Cân nhắc góc độ tư tình, Tang Đồng hi vọng Mục Dung có thể dùng thân phận bình thường chung sống với Tang Du, nhưng ngẫm lại thì từ khi Bát Chỉ Kính nhận chủ thì mọi chuyện đã không thể bình thường nữa rồi.

Chuyện Bát Chỉ Kính Tằng Thiên Hàm cũng biết,  nói không chừng Ngưu cục trưởng đã lấy được tình báo, Bát Chỉ Kính là chìa khóa mở ra đại môn Hoàng Tuyền quốc, nếu như phải nhìn Mục Dung bóc lịch đỏ tay, thì chi bằng đề cử cô ấy nhập ngũ.

Mặc dù công việc vất vả nguy hiểm, nhưng dựa vào năng lực cô ấy nhất định sống sót, niệm lực trời ban của cô ấy có thể tạo phúc một phương, đợi thêm chút thời gian biết đâu có thể ngồi lên chức cao.

Tang Đồng nhấn nút gửi, ba giây sau màn hình lại trở về màu xanh, sau đó tự tắt.

Cô ngửa ra sau, tựa như gỡ được quả núi ngàn cân cả người mềm nhũn tựa vào ghế, mồ hôi chảy xuống làm ướt áo.

Mục Dung ngủ một giấc thật ngon trong kén nhộng sinh, màn hình hiện thị cô cần phải nằm thêm mười tám tiếng nữa.

Mục Dung lấy trấn hồn phù ra dán lên đỉnh đầu, hồn thể bay ra 

Kén nhộng sinh bên cạnh Tang Du yên tĩnh ngủ, hai cái còn lại chia đều cho cha mẹ Tang

Mục Dung đi xuyên tường tham quan căn cứ. Lối vào tuy nhỏ nhưng ở trong này như cái động thiên, nội bộ có hai tầng, trung tâm là đại sảnh, các phòng chức năng khác phân bố bốn phía.

Bên trong ngọn núi này bị móc sạch sẽ, nhưng kiên trúc sư đã dựng cột chống vô cùng kiên cố.

Nếu như chia trụ sở ra làm mười phần thì đại sảnh chỉ huy và chỗ ở thành viên chỉ chiếm một phần, còn lại đều là phòng dự trữ vật tư.


Hai bình nước lớn chôn trong lồng núi, tự thu thập nước mưa và lọc các chất độc.

Kho lương thì chỉnh nhiệt độ thấp chứa những gói lương thực được hút chân không, Mục Dung còn phát hiện ra một cái nhà kính rất lớn!

Bên trong mô phỏng ánh nắng, để cho cây nông nghiệp phát triển tự nhiên, chỉ tiếc vườn kính đã tiêu điều, nhưng mà bên trong ngăn tủ vẫn còn giữ số lượng lớn hạt giống, rau quả mua được trên thị trường nơi này đều có.

Nếu như vậy thì cả đám sống cả đời trong trụ sở này cũng được!

Mục Dung đi tìm Tang Đồng, thấy cô đang nằm sấp ngủ trên bàn, một người máy quản gia đang thay đổi ga giường dùm cô ấy, Mục Dung gọi vài tiếng không thấy Tang Đồng phản ứng gì nên đi ra.

Vài ngày cứ vậy trôi qua, thông qua kén nhộng sinh mọi người đều khôi phục sức khoẻ.

Đàn sói an gia ở hang động mới tìm, mỗi tối đều nghe bọn nó tru tréo gọi nhau.
...
Robot có một điểm tốt chính là: nó có thể dựa vào báo cáo thể trạng mỗi người mà chuẩn bị khẩu phần ăn đủ chất dinh dưỡng và hợp khẩu vị.

Ví như Mục Dung, cô không có vui và yêu phách nên cũng không biết bản thân thích ăn cái gì, nhưng robot thông minh thì biết, nó dựa vào phản ứng đại não khi Mục Dung ăn thức ăn để ghi chép lại món Mục Dung thích, robot có bộ nhớ thực đơn rất lớn, cơm ngày ba bữa chuẩn bị riêng cho từng người.

Dù trước mắt chỉ có ngũ cốc và chút ít thực phẩm khác nhưng cũng có thể làm ra món ngon, ăn ngon thì tâm tình cũng sẽ vui vẻ.

Nhà kính bắt đầu vận hành, mô phỏng môi hình tự nhiên làm các loại cây nông nghiệp phát triển khoẻ mạnh, chu kỳ thu hoạch nhanh gấp đôi bình thường, không qua mấy ngày mọi người sẽ có thêm hoa quả để dùng.

Buổi trưa ăn xong món ngon robot đã tỉ mỉ làm, Mục Dung đi tới nhà kính quan sát các loại cây đang sinh trưởng, A Miêu đột nhiên sử dụng quỷ khế bay đến bên cạnh Mục Dung, thần thần bí bí nói: "Mục Dung đại nhân, ta và Yên Yên ra ngoài chơi phát hiện ở hướng Tây đi hơn chục cây số có một cái thôn làng đó!"

Mục Dung nhíu mày: "Hướng tây không phải đường biên giới sao?"

"Chưa tới đường biên giới, là trong ngọn núi lớn có một cái thôn bí mật, trong đó còn có người ở!"

"Có nhìn nhầm không, thôn làng có lớn không."

"Rất là lớn luôn, ở trên nhìn xuống toàn là nhà ở, còn có ruộng đồng."

A Miêu khoa trương múa tay múa chân vẽ một hình tròn lớn.

"Tang Đồng nói là phạm vi hơn trăm cây số quay đây là khu không người mà."

"Đúng vậy, cho nên ta mới cố ý chạy về đây báo cho ngài, trong thôn thật sự có người mà!"

"Đi, chúng ta đii tìm Tang Đồng."

Tang Đồng không ở trong căn cứ, mấy ngày trước cô phát hiện thấy một căn phòng chứa rất nhiều giấy vẽ bùa và vật liệu vẽ, còn có một bình bự lão huyết cao!

Trước đó ở Diệp Lâu sông cô vì muốn hàng phục Lý Hàn Sở nên đã lấy dùng hết, còn thừa lại chưa đủ bằng cái móng tay nên không dám lấy ra dùng tiếp, nay đột nhiên phát hiện có nguyên một cái bình bự chảng, cô cực kỳ vui vẻ cứ ôm lấy cái bình không chịu buông ra, hễ gặp ai là cứ cười tủm tỉm.

Tang Đồng dạy Mục Dung chút ít khẩu quyết tâm pháp Đạo gia, bắt Mục Dung vẽ bùa cho mình.

Thật ra Tang Đồng có ý đồ riêng, mặc dù ngày thường Mục Dung kiệm lời ít nói nhưng Tang Đồng cảm nhận được trong lòng Mục Dung có một cỗ ngạo khí, Tang Đồng nhỏ hơn Mục Dung một tuổi, để Mục Dung bái cô làm sư thì có hơi....nên đành dùng cách nào truyền cho cô ấy chút hiểu biết.

Tuy pháp tường của Mục Dung có uy lực mạnh, nhưng đại đa số thời điểm đều phải xuất hồn để bố trí, còn mấy cái bùa chú này chỉ cần biết khẩu quyết thì có thể thoải mái sử dụng, ít nhiều cũng xem như có thêm lớp bảo vệ.

Mục Dung tìm thấy Tang Đồng ở trên núi, cô đang cầm mấy lá bùa Mục Dung vẽ thay thế mấy lá bùa cũ bị cô phá.

"Tang Đồng!"

"Sao ra đây, căn cứ xảy ra chuyện?"

"Không, có chuyện muốn nói với cô thôi, A Miêu nói cô ấy và Yên Yên phát hiện thấy một cái thôn, cách đây một chục cây số về phía Tây, trong thôn có người."

"Không thể nào!"

"Là thật! A Miêu tận mắt nhìn thấy, hơn nữa thôn làng không nhỏ, không phải cô nói đây là khu không người à."

"Tám năm trước, sau khi cục dời đi thì quốc gia đã tuyên bố nói nơi này phát hiện chất phóng xạ  nguy hiểm, xếp khu vực này vào khu không người, còn phái máy bay trực thăng dò xét mấy lần."

Cô nghĩ một chút lại hỏi A Miêu: "ngươi khẳng định thôn làng đó ở trong lãnh thổ chúng ta không? Hay có thể ngươi không cẩn thận đi qua quốc gia bên cạnh, hoặc là thấy trụ sở bộ đội?"

"Ta cam đoan không nhìn lầm cũng không phải trụ sở bộ đội mà, Yên Yên còn ở bên đó trông coi, nếu chị đại không tin thì cùng qua đó nhìn đi,ta tận mắt nhìn thấy người trong thôn, lúc nấu cơm trưa nhà nhà đều nổi khói bếp."

~~~
Mẹ ghẻ có lời muốn nói: lúc ta viết xong kiểm tra lại thì thấy tất cả người máy quản gia đều bị ta viết thành người máy quét rác, mém chút cười xỉu luôn~

Mị: ==~
~~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận